Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

Thomas Alva Edison

Thomas Alva Edison (1847- 1931) là một nhà phát minh kỳ tài người Mỷ , người có đến 2500 bằng phát minh về bóng đèn điện , máy truyền tin , máy ghi âm , …. Lúc còn nhỏ , Edison học rất kém , đội sổ là chuyện bình thường .
Một hôm tan học ở trường về , Edison hỏi mẹ :
- Mẹ ơi ! Thế nào là một đứa bé không bình thường ?
- Là một đứa bé hơi khùng con ạ .
- Và "trật đường rầy" là làm sao hở mẹ ?
- Là ... là … !? Nhưng con nghe ở đâu thế ?
- Chiều nay có đoàn thanh tra đến viếng trường , đoàn vào thăm lớp con và hỏi cô giáo về việc học tập cuả học trò . Cô giáo trả lời : "Nói chung thì các em đều ngoan và học tốt ." . Sau đó cô chỉ con và nói : " Chỉ có em này là trật đường rầy và không bình thường như những em khác , dù có cố gắng dạy dỗ cách nào cũng chỉ tốn công vô ích " .
Nghe con nói xong , bà mẹ đùng đùng nổi giận :
- Cô dám bảo con như vậy hả ? Con đi với mẹ , ta đến trường cho cô giáo một bài học .
Bà mẹ vội vã dắt con đến trường . Vừa gặp cô giáo bà hét lên :
- Sao cô dám bảo con tôi là trật đường rầy , là không bình thường ? ! Tôi cho cô hay : chính cô mới là không bình thường và cũng chính cô mới là kẻ trật đường rầy . Còn con cuả tôi , một ngày kia người ta sẽ nhắc đến tên tuổi cuả nó .
Nói xong , bà quay sang bảo con .
- Thôi , không tới trường nữa , ở nhà mẹ dạy cho .
Bà mẹ này đúng là nóng tính quá . Nhưng bà đã giữ đúng lời hứa , bà đã tự dạy cho con học và sau này Edison đã trở thành một thiên tài , đã sáng chế ra bóng đèn điện , máy ghi âm , ... và đã được cấp đến 2500 bằng phát minh .
Edison rất yêu quí mẹ , Ông viết : "Nhờ có mẹ mà tôi mới được như ngày hôm nay . Tôi quyết tâm không làm cho người thất vọng . Người hoàn toàn tin tưởng ở tôi . Người là lẻ sống cuả tôi . Tôi luôn luôn nhớ tới Người" .

Ảnh nguồn Wikimedia

Bản Hợp Đồng

Bernard Shaw (Anh) là một nhà văn lớn . Ngoài giờ viết văn , ông còn có thú vui làm vườn . Một hôm có một quí bà đến thăm vợ ông , thấy ông đang xén cỏ , bà ta vội lên tiếng :
- Này bác làm vườn , bác giúp việc cho nhà này đã lâu chưa ?
- Thưa bà hình như đã hơn hai chục năm .
- Sao lâu thế ! Chắc bác được trả lương khá lắm phải không ?
- Không đâu ! Ngoài quần áo cơm nước !
- Thế thì chủ nhà tồi quá ! Bác hãy đến làm vườn giúp tôi , ngoài quần áo cơm nước tôi còn trả công cho bác nữa !
- Xin cảm ơn bà , nhưng tôi đã trót ký hợp đồng với bà chủ nhà , nhận giúp việc cho đến ngày cuối của cuộc đời .
- Thế thì bác điên rồi ! Vì Sao bác lại có thể làm đầy tớ suốt đời cho người ta ?
- Không phải vậy đâu , vì …
- Vì cái gì ?
- Thưa bà , vì cái hợp đồng mà tôi đã ký với bà chủ nhà là bản hôn thú .

Vua Cũng Sợ

Ngày xưa có một vị quan to lập được nhiều công trạng , vua liền ban thưởng cho một mỹ nữ xinh đẹp . Quan vội vàng từ chối và tâm sự , nếu bà ấy mà biết rồi nổi cơn ghen thì nguy to . Vua muốn biết vợ quan ghen cỡ nào , cho gọi bà ta đến . Vua ra hai điều kiện , một là cho quan nạp mỹ nữ làm thiếp , hai là uống một chén thuốc độc (thực sự là một chén trà) . Vợ quan không do dự , bưng ngay chén uống ực một cái . Hôm sau , vua gặp quan nói : “ Ta đây cũng sợ huống chi là nhà ngươi “

Tứ Đức Bách Hạnh

Ngày xưa , có một người cưới một người vợ nhan sắc rất kém . Khi mới cưới về , thấy vợ xấu quá muốn bỏ đi , chồng hỏi vợ : “Đàn bà có tứ đức , nàng được mấy đức ?” . Người vợ thưa : “ Thiếp đây chỉ kém có dung mà thôi ” . Nói xong , người vợị liền hỏi chồng : “ Kẻ sĩ có bách hạnh , dám hỏi chàng được mấy hạnh ? ” . Người chồng đáp : “Ta đây đủ cả bách hạnh” . Người vợ nói : “Trong bách hạnh thì đức là đầu , chàng là người hiếu sắc , không hiếu đức , sao lại bảo là có bách hạnh được ?” . Người chồng nghe vợ nói , có ý thẹn . Từ đó hai vợ chồng yêu mến , kính trọng nhau suốt đời .

Mẹ con

Ngày xưa có ông Hàn Bá Du ăn ở với mẹ rất có hiếu . 
Thời niên thiếu , những khi có lỗi , Bá Du thường bị mẹ đánh đòn . Một hôm Bá Du bị đòn , cứ khóc mãi . Bà mẹ thấy vậy cũng xót xa trong lòng , ôn tồn hỏi :
- Mọi khi mẹ đánh , con biết lỗi con cam chịu ngay . Sao lần này con khóc dai như thế ? 
Bá Du thưa : 
- Mọi khi mẹ đánh , con thấy đau , con biết mẹ còn mạnh khỏe . Lần này mẹ đánh con , con không thấy đau mấy , con biết mẹ không còn khỏe như trước , cho nên con thương mẹ già yếu mà con khóc . 
Thế rồi hai mẹ con ôm lấy nhau mà khóc .

Xót người tựa cửa hôm mai

...

Vương Tôn Giả , người thời Chiến quốc , mồ côi cha sớm chỉ còn có mẹ già . Giả làm quan dưới triều vua Tề Mân Vương . Gặp lúc chinh chiến , Tề Mân Vương thua trận chạy đến nước Vệ thì Giả lạc mất vua nên ông chạy về nhà . Bà mẹ thấy con về bèn hỏi :

- Sao con không theo phò chúa công mà lại về đây ?

Giả đáp :

- Thất trận , vua tôi cùng chạy đến nước Vệ thì con lạc mất vua , con về để xem mẹ có việc gì không .

Bà mẹ nghe xong liền nói :

- Con sớm đi chiều về thì mẹ tựa cửa mà trông , con chiều đi mà tối không về thì mẹ cũng tựa cửa mà ngóng . Vua trông bề tôi có khác nào mẹ trông con . Con làm tôi , mà vua thất lạc đâu mất con không biết , lại đành lòng bỏ về nhà sao ?

Giả nghe mẹ nói , biết mình đã sai , ăn năn hối lỗi , từ giã mẹ lên đường đi tìm vua . Khi biết tin Tề Mân Công đã bị giết chết , Vương Tôn Giả hô hào , tụ họp dân chúng lại , tìm giết kẻ thù để báo thù cho Tề Mân Công .

Vui và Buồn

Có một bà lão biệt danh " Bà Già Hay Khóc " . Trời mưa bà cũng khóc , trời nắng bà cũng khóc . Có người hỏi bà :
- Bà lão ơi mưa hay nắng , bà đều khóc , vì sao thế ?
- Tôi có hai con gái , chị bán giày vải , em bán dù . Khi trời nắng ráo , tôi nghĩ tới con em bán dù không được , tôi buồn mà khóc . Khi trời mưa , tôi lại lo cho con chị không bán được giày , tôi buồn mà khóc .
Cô giáo của cháu bà lão , nghe được câu chuyện , ghé thăm bà và an ủi :
- Lúc trời nắng , bà nên vui mừng nghĩ rằng cô chị sẽ bán được nhiều giày , khi trời mưa bà nên vui mừng nghĩ rằng cô em sẽ bán được nhiều dù . Như vậy lúc nào bà cũng được vui .
Bà Lão tỉnh ngộ : “ À , cô giáo có lý “. Từ đó , "bà già hay khóc" thôi không khóc nữa . Bà luôn vui cười hớn hở dù ngày hôm đó trời mưa to hay nắng lớn .
DBS M05479
Quang Cao