Có một bà lão biệt danh " Bà Già Hay Khóc " . Trời mưa bà cũng khóc , trời nắng bà cũng khóc . Có người hỏi bà :
- Bà lão ơi mưa hay nắng , bà đều khóc , vì sao thế ?
- Tôi có hai con gái , chị bán giày vải , em bán dù . Khi trời nắng ráo , tôi nghĩ tới con em bán dù không được , tôi buồn mà khóc . Khi trời mưa , tôi lại lo cho con chị không bán được giày , tôi buồn mà khóc .
Cô giáo của cháu bà lão , nghe được câu chuyện , ghé thăm bà và an ủi :
- Lúc trời nắng , bà nên vui mừng nghĩ rằng cô chị sẽ bán được nhiều giày , khi trời mưa bà nên vui mừng nghĩ rằng cô em sẽ bán được nhiều dù . Như vậy lúc nào bà cũng được vui .
Bà Lão tỉnh ngộ : “ À , cô giáo có lý “. Từ đó , "bà già hay khóc" thôi không khóc nữa . Bà luôn vui cười hớn hở dù ngày hôm đó trời mưa to hay nắng lớn .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét