Bố à , đây là bức thư con viết ra ,nó sẽ k có địa chỉ người gửi và có lẽ cũng sẽ k mang địa chỉ người nhận. Bởi nó đc viết ra từ tấm lòng rất mực thành kính của con dành cho bố. Lật từng trang kí ức bao kỉ niệm ùa về con tìm gặp bố con - người bố thật đỗi hiền từ và cao cả đến mức lạ kì. Con nhớ... mỗi lần con đi chơi về muộn , con sợ bóng tối sợ màn đêm và cả sợ ma. Rồi con khóc. Thế là bố hiện lên như ông tiên trong truyện cổ tích , bố dắt con.đi trong màn đêm tối thui từng bước chân bố tỏa ánh sáng lạ kì. Một ý nghĩ hiện ra trong đầu con nhưng vs bao sự ngạo mạn của một đứa trẻ : "hỡi những linh hồn cô đơn kia,, ta k sợ các ngươi đưa ta đi , bố sẽ bảo vệ ta vì bố yêu ta và vì các ngươi k có bố ". Con chợt bật cười khi nhớ lại điều ấy , nhưng bố ơi đến bây giờ con vẫn nghĩ như thế bố à.
Mưa đang rơi... những giọt mưa mát lạnh đang rơi xuống cuốn con về những ngày mưa của nhiều năm trước. Đó là đoạn đường dài trong những ngày mưa tầm tã , bố kiên trì chở con trên chiếc xe máy cũ kĩ đến trường. Con rúc dưới tấm ni lon như những chú gà rúc đầu vào cánh mẹ. Một hơi ấm len lỏi vào thân xác cho con một cảm giác an toàn , và rồi con ước cứ đc mãi như thế. Bố ơi đã thật lâu rồi con k còn cảm giác đc bố nấu cho con những khi con trốn mẹ xem phim. Con nhớ nụ cười ấy lời nói ấy : " suỵt, khẽ thôi, ra xem phim đi bố nấu cho" và con sung sướng lẻn ra ngoài những lúc ấy bố thật tuyệt vời. Bố yêu ơi, con muốn viết nhiều hơn nữa nhưng có lẽ con k đủ thời gian mất rồi bố à. Bánh xe của giường bệnh đang đưa con vào căn phòng có hộp đỏ trên cánh cửa ấy. Hình như con sắp gặp mẹ con rồi. Con xin lỗi vì đã rời bỏ bố để đến vs mẹ và con cũng cảm ơn bố rất nhiều.
Con yêu bố . Con yêu.
Của một bạn tên Mink Hien Lee cung cấp