Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

Thư gửi bố

Gửi bố- người con yêu.

Bố à , đây là bức thư con viết ra ,nó sẽ k có địa chỉ người gửi và có lẽ cũng sẽ k mang địa chỉ người nhận. Bởi nó đc viết ra từ tấm lòng rất mực thành kính của con dành cho bố. Lật từng trang kí ức bao kỉ niệm ùa về con tìm gặp bố con - người bố thật đỗi hiền từ và cao cả đến mức lạ kì. Con nhớ... mỗi lần con đi chơi về muộn , con sợ bóng tối sợ màn đêm và cả sợ ma. Rồi con khóc. Thế là bố hiện lên như ông tiên trong truyện cổ tích , bố dắt con.đi trong màn đêm tối thui từng bước chân bố tỏa ánh sáng lạ kì. Một ý nghĩ hiện ra trong đầu con nhưng vs bao sự ngạo mạn của một đứa trẻ : "hỡi những linh hồn cô đơn kia,, ta k sợ các ngươi đưa ta đi , bố sẽ bảo vệ ta vì bố yêu ta và vì các ngươi k có bố ". Con chợt bật cười khi nhớ lại điều ấy , nhưng bố ơi đến bây giờ con vẫn nghĩ như thế bố à.




Mưa đang rơi... những giọt mưa mát lạnh đang rơi xuống cuốn con về những ngày mưa của nhiều năm trước. Đó là đoạn đường dài trong những ngày mưa tầm tã , bố kiên trì chở con trên chiếc xe máy cũ kĩ đến trường. Con rúc dưới tấm ni lon như những chú gà rúc đầu vào cánh mẹ. Một hơi ấm len lỏi vào thân xác cho con một cảm giác an toàn , và rồi con ước cứ đc mãi như thế. Bố ơi đã thật lâu rồi con k còn cảm giác đc bố nấu cho con những khi con trốn mẹ xem phim. Con nhớ nụ cười ấy lời nói ấy : " suỵt, khẽ thôi, ra xem phim đi bố nấu cho" và con sung sướng lẻn ra ngoài những lúc ấy bố thật tuyệt vời. Bố yêu ơi, con muốn viết nhiều hơn nữa nhưng có lẽ con k đủ thời gian mất rồi bố à. Bánh xe của giường bệnh đang đưa con vào căn phòng có hộp đỏ trên cánh cửa ấy. Hình như con sắp gặp mẹ con rồi. Con xin lỗi vì đã rời bỏ bố để đến vs mẹ và con cũng cảm ơn bố rất nhiều.

Con yêu bố . Con yêu.


Của một bạn tên Mink Hien Lee cung cấp

KHO BÁU DƯỚI LÒNG ĐẤT

Mẹ tôi là người thích lưu giữ mọi đồ vật cũng như niềm vui thú trồng trọt thừa hưởng từ ông ngoại. Sau khi cưới nhau, bố mẹ mua nhà ở California và chuyển đến sống ở đó nhưng thói quen tiết kiệm vẫn còn. Bằng xẻn và cuốc, khu vườn cằn cỗi dần dần xanh tốt với đầy đủ những cây lê, hạnh, ổi, hoa hồng, loa kèn...

kho báu dưới lòng đất


Trong nhiều năm làm việc trong vườn , mẹ đã đào một số món đồ chơi hỏng bị ai đó bỏ đi. Chú lính nhựa cầm súng đã sứt họng, các chàng cao bồi cưỡi ngựa bị gãy chân, những viên bi rạn nứt.

Phần lớn những người sẽ ném những món đồ chơi hỏng này vào sọt rác nhưng mẹ lại xem chúng như báu vật. Khi anh em chúng tôi trêu mẹ về việc này, mẹ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu và mỉm cười.

"Các con hãy nghĩ đến ngôi nhà cũng có lịch sử riêng của chúng. Phải có con trẻ của ai đó đã từng sống và trưởng thành ở đây." - Mẹ thường bảo như thế.

mẹ tôi luôn có thói quen cất giữ những món đồ chơi cũ

Những món đồ chơi tìm được trong vườn được mẹ lau sạch bùn đất rồi nhẹ nhàng cất vào trong một hộp đựng giầy đặt trên kệ phía trên máy giặt. Năm này sang năm khác, chúng chiếm không gian và bám đầy bụi nhưng mẹ không chịu đem bỏ đi.

Mẹ biết rằng có một đứa trẻ đã từng xem những chú lính nhựa, chàng cao bồi, và các viên bi này như là báu vật. Và chỉ riêng điều này cũng khiến chúng đủ tầm quan trọng để được lưu giữ.

Một ngày nọ, có một người lạ trạc tuổi trung tuần đến gõ cửa nhà chúng tôi . Ông tự giới thiệu về mình với chút bối rối :

"Tôi lớn khôn từ ngôi nhà này, tôi ra thị trấn vì tang cha và cảm thấy nhớ về quá khứ của mình. Bà có phiền nếu tôi dạo quanh ngôi nhà ?" - Ông giải thích.

Mẹ thở dài biểu hiện sự thương cảm và nói : "Tôi tin rằng mình đang giữ một ít đồ vật thuộc về ông". Nói xong mẹ ra phía sau nhà, mang chiếc hộp và đưa cho người khách lạ.

Lấy làm khó hiểu, ông mở nắp rồi thở hắt vì kinh ngạc khi những món đồ chơi thuở bé của mình vẫn còn được giữ gìn cẩn thận. Ngập tràn cảm xúc ùa về từ ký ức, ông lắp bắp cảm ơn trong đôi mắt nhòe lệ.

Mẹ mỉm cười. Mẹ luôn hiểu rằng sớm hay muộn, những kho báu trong khu vườn sẽ lại được cần đến. Như những hạt giống ngủ quên, ký ức nằm trong món đồ chơi chỉ chờ đúng lúc để đâm chồi.

Tôi Thề Tôi Mà Ko Làm Cho Cô Yêu Tôi Thì Tôi Ko Mang Họ Trần P4

Chương 16

Một lát sau, từ ngoài cửa có một thân ảnh kiêu sa, xinh đẹp đang vứt bỏ hết tất cả hình tượng mà lao xồng xộc về phía này. Chẳng ai khác ngoài còn bạn thân của tôi cả.

“Rầm” cánh cửa (lại) bị đạp thêm một lần nữa, kiểu này thì cái bệnh viện lo mà thay cửa sớm đi thôi, tôi gnhix chắc chẳng mấy chốc nữa, mấy người này chẳng cần đạp nữa mà cái cửa cũng tự mở ra luôn vì… gãy.

- Sao rồi? Gãy mấy cái xương? Sắp chết chưa? Trời ơi, cậu đừng có chết mà tớ đã kịp mua sắm, chuẩn bị gì đâu, vàng mã, quan tài tớ còn chưa mua nữa mà. Thế cho nên là chưa chết được đâu.
- Vâng thưa chị, em vẫn đang sống nhăn sống nhở ra đây.
- Á, mẹ ơi, xác chết tỉnh dậy!
- Dạo này xem phim kinh dị nhiều quá rồi phải không? Tớ mới chỉ gãy tay thôi chứ đã chấn thương sọ não gì đâu.
- Thế à? Sao chán thế!

TÔI THỀ TÔI MÀ KHÔNG LÀM CHO CÔ YÊU TÔI THÌ TÔI KHÔNG MANG HỌ TRẦN NỮA P2

Chương 6

Thật ra thì tôi cũng chẳng biết việc hắn định nhờ tôi là việc gì đâu nhưng mà thôi cứ kệ đi, đã làm ơn làm phước cho người ta rồi mà bây giờ lại bỏ bê là không có được.
- Này, thế cậu định nhờ tôi cái gì đấy?
- Cô cứ ngậm mồm mà đi theo tôi là được!
Này này, đây là cái thể lại gì đây hả? Nhờ vả người ta xong mang cái giọng điệu kiểu như ra lệnh đấy là sao chứ? Ai dạy tên này học làm người vậy? Tôi vẫn đang ngồi trên chiếc Audi mui trần đang hiên ngang đi giữa đường mà vô tư hưởng thụ gió trời, cơ bản thì hôm nay cũng rất mát.

“Kétttttttt” cái quái gì vừa diễn ra đấy hả trời?

À vâng, cái sự việc vừa diễn ra trong giây lát mà nhiều người nhìn thấy được do tiếng động qua to đó chính là do cái tên trời đánh đang điều khiển chiếc xe này một cách rất là bình thường tự nhiên lại giở chứng phanh gấp một cái khiến cả người tôi đang ung dung ngắm cảnh sắc phố xá lao về phía trước và kèm theo đó là một cú cọ trán thân mật với cái ghế phía trước mặt.

- Cậu bị điên à? Đang yên đang lành tự nhiên trúng gió độc hay sao mà lại làm thế? Đồ điên.
- Cô nói xong chưa, xuống xe nhanh lên hay là để tôi lôi xuống?
- Để cậu lôi xuống bẩn hết người tôi!

TÔI THỀ TÔI MÀ KHÔNG LÀM CHO CÔ YÊU TÔI THÌ TÔI KHÔNG MANG HỌ TRẦN NỮA

Tác giả: Kin Bò Sữa
Nguồn: Zing Forum

Tôi là Hoàng Minh Châu vừa may mắn thi đỗ vào trường cấp 3 danh tiếng dành cho con nhà giàu - trường Star. Và tôi hoàn toàn không phải con nhà giàu như bọn họ. Bọn họ là tư sản còn tôi là vô sản, nói thế cũng đủ để hiểu.

Và cơ bản thì tôi đang bon bon trên chiếc xe đạp điện để đi đến trường làm lễ khai giảng. Đến rồi! Trước mắt tôi là một ngôi trường to kiểu vĩ đại, nhìn như cái lâu đài. Còn các bạn trẻ ở trường này thì vẫn đang nhìn tôi với anh mắt... không mấy thiện cảm. À à, thì ai nấy đến trường chẳng người đưa người rước, cung kính phục tùng, chuẩn rồi, nhà giàu thì chẳng thế, mà đối với một con đi xe đạp điện đến trường như tôi tất nhiên là không vừa mắt rồi. Nhìn mấy ông bà nhà giàu đưa con đến trường mà kiểu như đi ăn tiệc. Quần áo thì diêm dúa, bóng loáng. Mấy bà mẹ thì mặt trát đầy phấn với son, nhìn kiểu như đi dự lễ hội hoá trang. Má thì chát phấn hồng thật hồng nhìn kiểu... bị tát mấy chục phát rồi ý. Môi thì tô son đỏ thật đỏ nhìn như vừa tống cả nắm ớt chỉ thiên vào mồm ý. Mấy cô con gái đến trường thì kiểu cũng chẳng khác gì, cô nào cũng tóc xoăn tít như mấy cái lò xo trên đầu, màu sắc thì xanh, đỏ, tím, vàng đủ cả. Giày cao gót thì chắc cũng phải cao đến 12cm, đi thế có ngày ngã trật mắt, trấn thương xương chân. Túi xách đến trường thì tuyệt vời luôn, đẹp dã man tàn bạo, đoán trong đấy thì chắc có thức ăn, thức uống giảm béo này, tạp chí thời trang này, mĩ phẩm rồi đồ trang kiểm các kiểu này, nói chung là nhiều lắm! Bây giờ mà có cái trực thăng nào đang bay trên trời mà nhìn xuống đây thì chắc cũng phải lầm tưởng rằng ở đây đang mở lễ hội hoa vì quá rực rỡ và sặc sỡ. Đấy là về phái nữ nhớ, còn về phái nam thì nhìn kiểu mấy ông phụ huynh đầu tóc ngăn nắp gọn gàng bóng loáng, chắc dùng giày mấy ông soi gương được luôn quá. Tay cẳng thì kiểu đồng hồ vàng các kiểu, thỉnh thoảng thì lại vạch cổ tay xem giờ và khoe kiểu "Bố mày có vàng trên người" trong khi ở ngay cổng trường có gắn một cái đồng hồ diện tử to đùng. Mấy thằng con thì nhìn thẳng nào thằng đấy như mấy thằng đàn bà, tóc tai thì dựng đứng hết cả lên, cũng xanh, đỏ, tím, vàng rực rỡ lắm. Mặt thì song song với trời, hếch cái mặt lên. Có ngày đang đi trên dường vừa đi vừa ngắm trời ngắm mây như thế này này, bước hụt chân vào hố ga, dẫm phải chất thải của động vật nào đó, đập đầu vào cột điện, vân vân và mây mây...


DBS M05479
Quang Cao