Tác giả: Kin Bò Sữa
Nguồn: Zing Forum
Tôi là Hoàng Minh Châu vừa may mắn thi đỗ vào trường cấp 3 danh tiếng dành cho con nhà giàu - trường Star. Và tôi hoàn toàn không phải con nhà giàu như bọn họ. Bọn họ là tư sản còn tôi là vô sản, nói thế cũng đủ để hiểu.
Và cơ bản thì tôi đang bon bon trên chiếc xe đạp điện để đi đến trường làm lễ khai giảng. Đến rồi! Trước mắt tôi là một ngôi trường to kiểu vĩ đại, nhìn như cái lâu đài. Còn các bạn trẻ ở trường này thì vẫn đang nhìn tôi với anh mắt... không mấy thiện cảm. À à, thì ai nấy đến trường chẳng người đưa người rước, cung kính phục tùng, chuẩn rồi, nhà giàu thì chẳng thế, mà đối với một con đi xe đạp điện đến trường như tôi tất nhiên là không vừa mắt rồi. Nhìn mấy ông bà nhà giàu đưa con đến trường mà kiểu như đi ăn tiệc. Quần áo thì diêm dúa, bóng loáng. Mấy bà mẹ thì mặt trát đầy phấn với son, nhìn kiểu như đi dự lễ hội hoá trang. Má thì chát phấn hồng thật hồng nhìn kiểu... bị tát mấy chục phát rồi ý. Môi thì tô son đỏ thật đỏ nhìn như vừa tống cả nắm ớt chỉ thiên vào mồm ý. Mấy cô con gái đến trường thì kiểu cũng chẳng khác gì, cô nào cũng tóc xoăn tít như mấy cái lò xo trên đầu, màu sắc thì xanh, đỏ, tím, vàng đủ cả. Giày cao gót thì chắc cũng phải cao đến 12cm, đi thế có ngày ngã trật mắt, trấn thương xương chân. Túi xách đến trường thì tuyệt vời luôn, đẹp dã man tàn bạo, đoán trong đấy thì chắc có thức ăn, thức uống giảm béo này, tạp chí thời trang này, mĩ phẩm rồi đồ trang kiểm các kiểu này, nói chung là nhiều lắm! Bây giờ mà có cái trực thăng nào đang bay trên trời mà nhìn xuống đây thì chắc cũng phải lầm tưởng rằng ở đây đang mở lễ hội hoa vì quá rực rỡ và sặc sỡ. Đấy là về phái nữ nhớ, còn về phái nam thì nhìn kiểu mấy ông phụ huynh đầu tóc ngăn nắp gọn gàng bóng loáng, chắc dùng giày mấy ông soi gương được luôn quá. Tay cẳng thì kiểu đồng hồ vàng các kiểu, thỉnh thoảng thì lại vạch cổ tay xem giờ và khoe kiểu "Bố mày có vàng trên người" trong khi ở ngay cổng trường có gắn một cái đồng hồ diện tử to đùng. Mấy thằng con thì nhìn thẳng nào thằng đấy như mấy thằng đàn bà, tóc tai thì dựng đứng hết cả lên, cũng xanh, đỏ, tím, vàng rực rỡ lắm. Mặt thì song song với trời, hếch cái mặt lên. Có ngày đang đi trên dường vừa đi vừa ngắm trời ngắm mây như thế này này, bước hụt chân vào hố ga, dẫm phải chất thải của động vật nào đó, đập đầu vào cột điện, vân vân và mây mây...
- Anh Phong kìa, đẹp trai quá đi!
- Anh ý thật là phong độ!
- Anh Phong, em yêu anh!
- Anh Phong...
Xung quanh tôi tự nhiên ầm ầm lên kiểu động đất hay sóng thật đang xảy ra ý. Và theo tôi thì hinh như sóng thần hay động đất gì đó mang tên Phong nha.
"Rầm!"
- Á, anh Phong, anh có làm sao không?
- Anh Phong bị ngã xe rồi kìa!
- Con nhỏ điên khùng, nhà nghèo kia làm anh ấy ngã đấy!
Đáng ghét, cái thằng "sóng thần" đó đâm vào bản nương đây đó chứ, ở đấy mà anh Phong với chẳng anh Phòng. Nhưng thôi, vì tôi là một người rất là có đạo đức nên tôi sẽ xin lỗi trước.
- A, tôi xin lỗi, cậu có sao không vậy?
- Con nhỏ kia, con điên! Nhà ngươi đứng đấy chắn đường bổn vương để làm gì? Nhà ngươi hại bổn vương ta đây ngã rồi đây này! Xin với chả lỗi, nhà ngươi xin lỗi thì có ích gì? À, hay là cố tình làm như vậy để gây ấn tượng với bổn vương ta đây? Trò này xưa rồi cưng nhé! Con gái gì mà mặt trơ như cái thớt, cản đường chỉ để gây ấn tượng thôi à?
Tôi đây là đang diễn phim cổ trang sao? Nhìn kĩ cái thằng này thì cũng đẹp trai đấy, nhưng mà cũng èo uột chẳng khác gì mấy thằng công tử bột đang trố mắt ra nhìn ở đằng kia. Nhìn qua kiểu tóc cũng dựng đứng lên, nhọn kiểu như cái bàn chông, có lẽ dùng thứ này đi đâm người cũng có thể coi là một thứ vũ khí nguy hiểm.
- Tôi đã bảo là xin lỗi rồi còn gì!
- Nhà ngươi làn bổn vương ngã rồi bây giờ nhà ngươi tưởng rằng nói một câu "xin lỗi" là xong à? Chuyện gì cũng xin lỗi là xong thì trên đời này cần gì đến cái thứ gọi là pháp luật nữa? Chẳng nhẽ bây giờ Lê Văn Luyện cướp tiệm vàng giết người xong nói với mấy cái xác một câu "xin lỗi" là xong à? Hay mấy thằng Mafia bắn nhau đùng đùng đoàng đoàng, người chết như rơm như rạ xong cũng nói một câu "xin lỗi" là xong phải không?
Người này quả nhiên là có một trí tưởng tượng vô cùng đặc sắc nha. Hắn đâm vào tôi và sau đó là nhảy sang chuyện Lê Văn Luyện cướp tiệm vàng với Mafia bắn nhau nghĩa là sao chứ? Mà ở đây nghe tiếp thì tôi sẽ muộn giờ khai giảng mất nha. Cho nên là đành... Bye Bye Label nhé!
- Này này con nhỏ kia, đứng lại, đứng lại. Bổn vương còn chia có nói xong nha, nè nè!
Mặc kệ mặc kệ đi, bản nương nương ta đây không có hứng đóng phim cổ trang cùng với nhà ngươi nha.
Chương 2
Đúng là trường nhà giàu có khác mà, cái lễ khai giảng cũng phải màu mè phát khiếp. Hết bà cô hiệu trưởng trát 8 tấc phấn lên phát biểu rồi thì lại đến ông hiệu phó đeo 8 tấn vàng lên phát biểu lung tung cái khỉ gì đó mà “trường ta có lịch sử dạy kém học cũng kém…” cái gì gì đó. Xong rồi thì đến đám học sinh ưu tú, phì, ưu tú cái con khỉ, chu cấp cho trường nhiều thì có, mấy người đó thì cũng huyên thuyên cái gì gì đó, mấy nàng đầu lò xo thì “tôi sẽ cố gắng đỏng đảnh hơn năm trước” mà mấy chàng đầu bàn chông thì “tôi sẽ cố đàn bà hơn năm trước”. Với cái loại học sinh mà nói một câu vuốt tóc một cái này thì chẳng hiểu sao cái trường này nó lại lấy điểm đầu vào cao thế hả trời!
- Sau đây xin mời hội trưởng hội học sinh Nguyễn Anh Quân lên nói đôi lời!
Đến hội trưởng hội học sinh thì chắc là sắp kết thúc lễ khai hoang, a lộn, khai giảng rồi đấy.
- Aaaaaa! Anh Quân, anh Quân!
- Anh Quân ra kìa! Em yêu anh!
- Aaaaaa! Anh ý đẹp trai quá!
- Hoàng tử của lòng em!
Lũ con gái trường này khẳng định là điên hết rồi! Nếu như cái tên Phong kia là sóng thần thì người này cũng phải là động đất, chẳng ai kém cạnh ai. Cơ mà trời ơi, lũ con gái trường này đi tập thể hình hay sao mà khỏe thế hả trời? Á, đừng có đẩy nữa, ta đây không phải con lật đật nha, đừng có đẩy nữa mà. Làm cái gì mà, trên sân khấu có người ngoài hành tinh hay là Obama đến thăm trường vậy chứ hả? Từ từ rồi ta đây sẽ tránh ra cho mà nhìn, đã bảo là không cần phải đẩy cơ mà. Khiếp, cái mùi nước hoa gì mà nồng nặc thế này, bớ người ta, thiếu oxi, sự sống, sự sống đâu rồi?
- Con nhỏ nhà nghèo kia tránh ra!
Ai da, lời nói đó thật là tổn thương mà, rồi rồi, tránh thì tránh, sợ gì bố con nhà thằng nào. Sau bao nhiêu gian nan, đau khổ, cuối cùng, tôi cũng đã thoát ra được cái trận chiến ở đằng kia. Chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại dấy lên một nỗi thương cảm đối với cái người tên Quân kia. Nói đã không ai thèm nghe thì chớ lại còn bị tiếng hét của cái lũ vịt trời đằng kia át bằng sạch, chưa kể cái lũ vịt trời đấy lao vào “ám sát” một cách mãnh liệt. Phải nói thật là nhìn cái lũ vịt trời đang gần biến thành thiêu thân kia mà tôi thấy… sợ.
- Bài phát biểu của tôi đến đây là kết thúc.
Đó chính là một âm thanh yếu ớt vang lên để kết thúc sự biến hóa của vịt trời thành thiêu thân. Bao gồm việc tập bay nhưng thất bại, thu nhỏ để luồn lách dễ hơn là sự vui mừng khi được lao đầu vào bóng đèn, và sau đó là gì? Là “chết vì ngu” chứ còn gì nữa. Và thế là cuộc đời thiêu thân đã đặt dấu chấm hết!
- Lễ khai giảng kết thúc, các em học sinh về lớp, các giáo viên lên phòng họp và các em học sinh lớp 10 ở lại nhận lớp. Các em lớp 10 đến khu vực phụ trách chữ cái đầu của tên mình để biết lớp của mình.
Ôi trời đất, chẳng nhẽ lại phải chen chúc mà hỏi lớp nữa sao trời? May mà mình không phải chen, há há, học bổng thì tất nhiên là học lớp 10A1 rồi.
- Nè nè, cái con nhỏ nhà nghèo kia!
Ai gọi mình vậy trời? À đâu, chắc gì đã là gọi mình, trường này đâu phải một mình mình nghèo đâu.
- Tôi gọi cô đó, quay lại đây ngay!
Kìa kìa, ai được gọi thì quay lại đi kìa, để cái thằng kia gọi mãi nghe nhức đầu quá!
- Này, bị điếc à?
Nay sau câu nói ấy là một cái móng heo, à nhầm, tay người đặt ngay lên vai tôi.
- A, cậu gọi tôi à?
- Thế cô nghĩ tôi gọi ai?
- Ai mà biết được cậu định gọi ai?
- Trường này ngoài cô nhà nghèo ra thì còn ai nữa?
- Ai mà biết được là còn đứa nào hay không.
- Sao cô cãi ngang thế nhở? Cô học lớp nào? Cùng lớp tôi phải không? 10A1 phải không? Đi đi, đi cùng tôi lên lớp!
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
- Này, nhỡ tôi không học lớp đấy thì sao?
- Cô nói như thế nghĩa là đúng rồi còn gì nữa.
Chương 3
Nói xong thì tên này rõ là vô tư mà nắm cổ tay tôi kéo đi, chỉ khổ thân tôi phải hứng chịu hàng trăm con mắt sắc hơn cả dao bắn vè phía mình, thật là khổ thân con tim bé nhỏ của tôi quá.
- Kia là con nhỏ đáng ghét nào vậy?
Mẹ đây con, hứ!
- Hình như là con nhỏ sáng nay tông vào anh Phong đấy.
Là cái thằng đó tông vào ta.
- Đã vậy rồi mà con bám lấy anh ấy nữa hả?
Ai bám đâu trời?
- Con gái gì mà trơ trẽn vậy chứ hả?
Có mà các người trơ trẽn thì có, cả nhà các người đều trơ trẽn!
Ai da, lũ con gái trường này điên hết rồi, thật sự là điên hết rồi! Cái tên “sóng thần” này thì có gì để mà thích chứ, ngoài trừ cái mặt ra thì tên này chẳng còn gì cả, chẳng còn gì cả đấy, hiểu không? Sao lúc hắn gọi tôi thì không nhìn đi mà lúc hắn kéo tay tôi thì lại nhìn chứ, làm gì mà đúng lúc vậy hả trời?
- Cô lảm nhảm cái gì mà lắm thế, đi nhanh lên, ở đấy mà lề mề nữa, cô có biết là sắp đến giờ vào lớp rồi không?
Muộn cái búa nhà cậu, không phải ra đang có cái móng heo đang làm phiền trên cổ tay thì tôi đã đến lớp từ đời nào rồi nhá, ở đấy mà vênh cái mặt lên nữa. Đã bảo rồi mà, cái tên này ngoài cái mặt ra thì chẳng còn gì nữa cả, chẳng còn gì cả. Nói chuyện thì cộc lốc, thích ra vẻ bố đời mẹ thiên hạ, hành động thì tùy tiện, vô duyên. Đây là “mặt người dạ heo” là “ mặt người dạ heo”!
- Đến lớp rồi cô còn thần người ra cái gì hả? Hay được cùng tôi lên lớp sướng quá?
- Cậu bớt hoang tưởng đi được rồi đấy! Có trí tưởng tượng phong phú là rất tốt nhưng biến nó thành hoang tưởng thì không có tốt đâu!
- Cô nói thế là có ý gì chứ hả?
Đúng là cãi nhau với cái tên này rất là hao tổn sức lực mà, nói cho tên này nghe mà tôi cảm tưởng như mình đang dạy cho lợn tập đọc ý.
- Phong với Châu đến rồi đấy à? Vào đi, lớp còn thiếu mỗi hai em thôi. À à, chỗ ngồi của hai em thì…
- Anh Phong, bên cạnh em còn chỗ nè anh!
- Anh Phong, ngồi cùng em đi anh!
- Bàn em còn chỗ này anh Phong!
- Anh Phong…
- Anh Phong…
Thật là khiếp đảm mà, đừng làm như kiểu là được thần tượng âm nhạc nào đó ngồi cạnh vậy chứ?
- CẢ LỚP TRẬT TỰ HẾT ĐI!!!
Khổ thân ông thầy, dùng hết sức đập thước “RẦM” một cái lên bàn rồi gào ầm lên mới có thể át được hết tiếng của lũ vịt trời đang nhao nhao ở phía dưới. Mà ông thầy này già rồi chứ có phải trẻ trung gì nữa đâu mà tinh lực dồi dào được, chắc quản cái lũ vịt trời này được khoảng mấy hôm nữa thì cũng phải nhập viện vì… đứt dây thanh quản. Chắc sau tiếng gầm sinh tử của ông thầy mọi người đều ngạc nhiên vì… sao ông này già rồi mà còn gào được to thế nên cả lớp im lặng luôn và ngay. Ông thầy ôm ngực thở dốc một hồi rồi mới phát ra được những âm thanh yếu đuối.
- Phong với Châu xuống bàn cuối ngồi!
Kèm theo tiếng nói run rẩy vì mất sức đó là một bàn tay cũng run rẩy không kém làm hành động chỉ xuống khu vực bàn cuối, nơi mà ông thầy vừa bảo đó là chỗ an tọa của bọn tôi. Cái gì chứ, thật là bất hạnh mà, sao tôi phải ngồi cạnh cái tên này chứ, ngồi cạnh tên này thì còn học hành cái nỗi niềm gì chứ hả trời? Đi nhanh xuống phía cuối lớp và đối diện với gần trăm con mắt nhìn chằm chằm về phía mình làm tôi tự nhiên lại liên tưởng dến mấy cô người mẫu sải bước đi trên sàn catwalk. Mỗi tội là mấy cô người mẫu ý sẽ không phải nghe những câu lẩm bẩm lảm nhảm của lũ ruồi bọ xung quanh.
- Cái gì? Tại sao con nhỏ đó lại được ngồi cạnh anh Phong chứ?
“Được” cái con khỉ, “bị” ngồi cạnh tên này thì có.
- Ông thầy kia bị điên rồi à?
Đúng! Ông ấy bị điên rồi sao? Đáng nhẽ ông phải bảo chỗ của tên này là đang trôi dạt ngoài biển mới đúng.
- Chắc chắn con nhỏ kia mua chuộc ông thầy rồi!
Tiền đâu ra mà mua hả trời?
- Nhìn thật là ngứa mắt mà!
Ngứa thì gãi đi chứ còn phải ở đấy khoe là “tôi bị ngứa” à?
Là một lần nữa phòng học lại ồn như cái chợ vỡ, liếc nhìn ông thầy đang mặt mày trắng bệch bất lực ở trên bục giảng mà lòng tôi lại một lần nữa dấy lên một cỗ thương cảm khó nói với ông thầy này. Không biết làm sao lại vớ đúng phải cái lớp “vịt trời ngự trị” thế này không biết.
- Trật… trật… TRẬT TỰ!
Và tiếng gầm lại một lần nữa vang lên, nhưng ngay sau tiếng gầm đầy uy quyền đấy, ông thầy… ngã lăn ra đất bất tỉnh, và thế là hết uy quyền. Tên ngồi cạnh tôi chẳng hiểu sao bị nhiễm gió độc loại gì mà tự nhiên lại giờ trò người tốt, gọi điện ngay cho hiệu trưởng thông báo tình hình. Chỉ một lúc sau hai bác sĩ bê cái cáng xông vào rồi mang ông thầy đi mất. Và thế là hôm đó lớp 10A1 được về sớm.
Chương 4
Sau khi được ra về sớm do ông thầy bất tỉnh, tôi lại ung dung bon bon trên chiếc xe đạp điện yêu dấu để đi đến chỗ làm thêm. Tôi làm thêm ở một quán kem khá nổi tiếng, và bởi vì nó là quán kem nên nó tên là Ice-Cream, nghĩa là kem, phải nói là bà chủ của tôi rất giỏi đặt tên nha. Quán có diện tích khá rộng, cách trang trí của quán đơn giản tạo được sự thoải mái cho khách hàng. Và kem ở cửa hàng này rất ngon và chất lượng nên cũng rất thu hút khách hàng, và mọi người đến đây thì không ai là không thử món đặc trưng của quán – kem xoài dừa, và vị của nó thì ăn rồi sẽ biết. Nhưng an tâm là sẽ rất ngon vì nó là món đặc trưng của quán.
Còn 10 phút nữa là đến ca của tôi, nhưng bây giờ chưa đến nên tôi có thể ngồi thư giãn một chút. Quán này vì nổi tiếng nên người làm cũng được chọn lựa rất kĩ lưỡng. Tất nhiên là phải có kinh nghiệm, dẻo mỏ, có ngoại hình đẹp, và tất nhiên là tôi may mắn chui được vào làm việc ở đây. Và cũng có thể nói trắng ra là tôi đang tự taag bốc bản thân đấy. Nhưng tiền lương ở đây thì tất nhiên là không thể ít, vì vậy cho nên nói trắng ra là tôi cũng không nghèo lắm.
- Aaaaaa, anh kia đẹp trai quá!
- Anh ý học ở trường Star thì phải?
- Đúng rồi đúng rồi! Hotboy trường Star đấy!
- Tớ không mơ chứ, trên đời này có hoàng tử bạch mã thật sao?
- Bla…bla…
Nhưng đa số con gái dù có ngoại hình, dẻo mỏ, hay có kinh nghiệm thế nào nhưng vẫn bị mắc một căn bệnh nan y khó chữa- bệnh dại trai. Trừ tôi ra nhé! Nhưng mà cơ bản thì tôi sẽ biết chuyện xảy ra sau đó, chỉ cần đếm ngược 3… 2… 1!
- Châu ơi, ra đây bọn tớ nhờ chút!
- Còn 2 phút nữa mới đến giờ làm của tớ!
- Bọn tớ sẽ làm hộ cậu 2 phút cuối mà!
- Rồi sao? Chuyện gì?
- Biết rồi còn hỏi, ra xin số cái anh đẹp trai kia cho bọn tớ đi!
- Giá cả vẫn như cũ nhé, 200k một đứa, miễn thắc mắc!
Nói xong thì với tư thế rất là anh hùng, tôi bước lại cây hái tiền, a nhầm, là khách, là khách. Vẫn nghe thấy bọn kia xì xào mấy câu “đắt thế!” “đắt thế!”.
- Mời quý khách chọn món!
Kèm theo câu nói đó là một động tác nhẹ nhàng đặt quyển menu xuống rồi lại nhẹ nhàng rút tay về, không để sơ sót bất kì một động tác thừa nào.
- Hế nhô!
- Xin lỗi quý khách, cũng tôi không có món đấy!
- Cô không nhận ra tôi à?
- Xin lỗi, chúng tôi cũng không có món đấy!
Trời ơi là trời, làm sao mà tôi lại không nhận ra được cơ chứ, không phải là cơ “sóng thần” mang tên Phong thì còn ai vào đây nữa hả trời! Sao số tôi xui vây hả trời, hay do hôm trước lỡ tay giết con kiến nên bây giờ bị quả báo? Kiến ơi, tao xin lỗi mày mà!
- À, là cậu hả, chọn món đi chứ còn gì nữa, cậu đang làm tốn thời gian của tôi đấy.
- Này khách hàng là Thượng Đế, cô không biết cái lí lẽ đó hay sao mà ăn nói với tôi như vậy chứ hả?
- À không, tôi biết chứ, nhưng đối với tôi cậu là Diêm Vương chứ Thượng Đế gì.
- Cô… Vẫn là quên đi, gì cũng được, cô bưng ra cái kem gì thì tùy cô.
Chuẩn bị hi sinh đi “anh chàng đẹp trai” há há há.
- Được rồi, tôi có thể nhờ cậu một việc được không?
- Việc gì? Vì bổn vương đây tính tình tốt bụng nên việc gì cũng có thể đáp ứng cô.
Hừm, chẳng nhẽ tôi bảo cậu cởi truồng chạy lung tung khắp phố cậu cũng đáp ứng à?
- Cho tôi xin số điện thoại của cậu được không?
- Úi xời, tưởng có chuyện gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Cúi đầu, đưa tai ra đây tôi nói cho. *Thì thào* 09xxxxxxxx. Chắc cô thông minh nên nhớ được chứ hả?
- Ờ, cảm ơn cậu!
Quay lưng rồi sải bước lại phía quầy tiếp tân, nhìn cái lũ con gái hám trai kia thấy tôi quay về là hai mắt còn sáng hơn cả sao đêm. Nhìn cái tư thế thì như hổ rình mồi, kiểu như chỉ cần tôi về là sẽ vồ đến ngay tức khắc.
- Châu Châu, có được số chưa?
- Rồi!
- Cho tớ trước!
- Tớ trước!
- Tớ trước!
- Tớ! Tớ!
Ôi trời ơi là trời, đau đầu chết mất, cảm giác như pháo đang nổ đùng đùng ngay bên tai ý.
- Từ từ nào, nỏng nảy là hỏng việc đấy, tiền trao thì cháo mới múc, đưa tiền trước đây!
200k, 400k, 600k, 800k, 1 triệu, giàu rồi, há há.
- 09xxxxxxxx! Đấy đấy, số anh đẹp trai của các cậu đấy!
- Cảm ơn nhá, mà vừa nãy anh ý nói thầm gì với cậu đấy?
Số điện thoại cho các người chứ cái gì nữa.
- À, anh ý khen các cậu xinh, muốn làm quen đấy!
Và ngay sau đó là…
- Aaaaaa, anh ấy khen mình xinh!
- Ôi, hoàng tử của lòng em, anh đã đến rồi đó sao?
- Bạch mã hàng tử, thần tượng của lòng em.
- Bla… bla…
- Mấy người thôi đi! Chuẩn bị kem cho người ta đi kìa, anh đẹp trai ý bảo là gọi tất cả các loại đấy!
Nói một câu để giết chết “anh đẹp trai” rồi tôi lại anh hùng quay lưng bước đi. Nói thật chứ với cái vụ xin số được tiền như thế này này, mai sau có khi cái lũ hám trai kia nghèo kiết xác đi ăn xin còn mình lúc đấy lại thành tỉ phú thì chết dở.
Đang trong cơn mộng tưởng một cuộc sóng xa hoa ở tương lai không biết có đến hay không thì có một âm thanh tựa nhưa cái kéo cắt đắt phựt một cái sợi đây liên tưởng của tôi và lôi kéo tôi trở lại hiện thực phũ phàng là tôi… chưa giàu.
“Châu chấu bay, châu chấu lượn, châu chấu bay rồi lượn, cơ mà em ghét châu chấu, ghét châu chấu nhưng châu chấu vẫn bay rồi lượn…”
Nhạc chuông điện thoại độc của tôi đấy!
- Alo!
- Chào Châu, Linh đây!
- Chào Linh, Châu đây!
- Oaoaoaoaoa, Châu ơi tớ thất tình rồi, hú hu hu hu, thằng đấy bỏ tớ theo con khác rồi, hu hu hu hú, Châu ơi, cái thằng ******** đấy, nó nó dám bảo là tớ không bằng con đấy. Bla… bla…
- A a a, Linh ơi, Tớ đau bụng quá, bệnh đau dạ dày của tớ lại tái phát rồi, thôi chào cậu nhé! A a, đau quá, bệnh viện, bệnh viện!
Và thế là cúp máy, khoan khoan, đừng vội kết luận tôi là một con bạn xấu, một con bạn vô tâm, một con bạn ******** gì gì đấy. Thực chất tôi là một con bạn cực kì tốt là đằng khác. Tôi mà không làm thế thì chắc chắn con Linh đó nó sẽ khóc lóc rồi kể lể đủ kiểu 2 tiếng đồng hồ là ít. Nhưng mà nếu tôi cúp máy ngay thì chắc chắn giờ đây con bé đấy đang quên cả chuyện khóc lóc lẫn chuyện nó vừa bị bạn trai chia tay xong mà thay vào đó là đang nhìn cái điện thoại mà **** tôi không kiêng nể đấy. Nhưng hi sinh vì bạn bè một chút cũng không sao cả, vì tôi là người bạn tốt mà. Nói trắng ra thì tôi chỉ muốn đảm bảo cho cái tai của tôi và không muốn lãng phí thời gian kiếm tiền thôi.
Quay đầu ra, đập vào mắt tôi là cảnh tượng “sóng thần tên Phong” đang trợn tròn mắt nhìn mười mấy loại kem đang bày là liệt trên bàn chờ anh ta thưởng thức, há há, ai bảo chọc vào bổn nương ta cơ.
Chương 5
Vừa nhìn cái tên “sóng thần tên Phong” tôi vừa gặm nhấm sự vinh quang của bản thân. Nhét headphone vào tai và lẩm nhẩm theo lời bài hát “Chờ Ngày Mưa Tan” của Noo Phước Thịnh.
“Tại sao em lại quay bước đi
Tại sao không thể ngừng nhớ em
Dù cho em… chính em dời xa anh
Và anh sẽ chờ một giấc mơ
Nắng sẽ về khiến mưa trôi xa, nhẹ nhàg
Cơn gió khẽ mang em về bên anh…”
Một lát sau khi vài bài hát lung tung gì gì đó nữa kết thúc thì tôi đứng dậy, ung dung bước về phía tên “sóng thần tên Phong” và tay thì cầm theo bản thanh toán tiền kem của hắn. Tôi còn tốt bụng chán khi mà không gọi cho hắn tất cả thức uống ở đây rồi đấy.
- Mời quý khách thanh toán tiền kem!
- Kem? Cái này là kem à?
Hắn chỉ vào đống kem la liệt trên bàn mà hắn mới chỉ ăn mỗi kem chocolate.
- Nó chính là kem.
- Tôi biết đó là kem!
- Mời quý khách thanh toán tiền kem.
Kiên nhẫn lặp lại lời đề nghị một lần nữa, tôi nhẹ nhàng để tờ giấy ghi giá tiền trước mặt hắn. Hắn nhìn cái đống giá tiền mà mặt nhăn lại như tờ giấy vò, hậm hực móc ví ra mà rút đống tiền ra nhà vứt ở bàn. Hí hửng mà cầm đống tiền lên đếm đếm, đang định xoay lưng bỏ đi thì tôi (lại) bị một cái móng heo túm lại.
- Lại cái gì nữa đây hả ông nội?
- Chiều nay cô có rảnh không?
- Không!
- Chiều nay cô đi với tôi một chút nhé!
- Không!
- OK, 2h chiều tôi đón cô nhé!
- Không! Này tôi đã bảo là không cơ mà!
Cái tên điên này, hắn bị điếc à? Nói như rõ bễ vào tai rồi mà vẫn… Bị điên, đích thị là bị điên rồi. Mặc kệ đi, nói nhiều với tên điên này đúng là chẳng khác gì dạy cho heo tập đọc mà. Xoay lưng lại rồi bước về phía quầy tiếp tân trong khi trong đầu tôi đang rất tốt bụng mà ân cần hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà cái tên “sóng thần tên Phong”.
- Ôi Châu ơi Châu, anh ý đẹp trai nhỉ?
- Người đâu mà đẹp thế không biết.
Lại đến cái đám dại trai này nữa, chẳng hiểu đời mình nó được kết cấu bởi những phần tử nào nữa.
- Ờ, đẹp lắm, đẹp nhưng mà bị điếc!
- Cái gì, đẹp như thế mà bị điếc á? Tớ không tin, không tin đâu!
Xong con nhỏ bịt tai, nhắm mắt, ôm đầu, vừa chạy vào trong phòng nghỉ của nhân viên vừa lắc đầu quầy quậy. Không biết có phải do nhắm mắt không nhìn thấy gì hay là do lắc đầu nhiều quá mà bị hoa mắt chóng mặt mà con nhỏ không chạy vào phòng nghỉ của nhân viên mà lại chạy lệch nên đập đầu cái “cốp” vào tường, chắc là do cả hai điều trên. Và ngay sau khi thân mật mà trán kề trán với cái tường mà con nhỏ ngã lăn đùng ra ngất xỉu với vật trang trí là một cục u to đùng sưng vù trên đầu. Hôm nay có nhiều người bất tỉnh trước mặt tôi thật nha, mà những trường hợp bất tỉnh này toàn là do “sóng thần tên Phong” gây ra cả chứ không phải do ai khác.
- Aaaa, con Hằng nó ngất rồi!
- Ngất mất rồi! Ngất mất rồi!
- Aaaa, làm gì bây giờ!
Thấy con nhỏ kia ngất mà bọn này không nghĩ đến việc gọi cho bệnh viện hay sao ý mà con nào cũng chạy vòng quanh con nhỏ tên Hằng đang ngất mà tay chân quờ quạng, vung vẩy tứ tung như là lũ thổ dân hay nhảy nhảy quanh đám lửa để ăn mừng ý. Không ai thông minh đến nỗi gọi cho 115 thì tôi đành chấp nhận là con người sáng suốt đấy vậy. Rút điện thoại ra và bấm số trong cơn đau khổ vì tốn tiền điện thoại, muốn mượn điện thoại của lũ đang chạy kia lắm nhưng mà sợ ra gần đấy nó vung tay lung tung lại “bốp” phát trúng mặt mình thì chết dở.
- Alo, bệnh viện đấy ạ, đến quán kem Ice-Cream ở đường X ngay nhá, có người đập đầu vào tường ngất xỉu đây này!
Xong là cúp máy luôn chứ dây dưa nữa là lại tốn thêm vài trăm đồng tiền điện thoại.
- Các cậu có thôi đi không? Nhìn như đám thổ dân nhảy múa ăn mừng quanh đống lửa ấy!
Nói xong thôi (lại) xoay người chuẩn xác phòng nghỉ của nhân viên mà vào chứ không cọ xát trán với tường như bạn nhỏ tên Hằng xấu số kia! Bây giờ là hết ca của tôi rồi, vào thay đồng phục quán ra mà chuẩn bị bon bon về nhà thôi, ở lại đây để tâm sự trai đẹp với bọn kia để tôi tổn thọ mấy năm chắc, còn lâu đi, tôi phải sống lâu, sống dai để quyết tâm làm giàu và sống trong sung sướng thì tôi mới chấp nhận nhắm mắt mà xuống đất làm bạn với giun dế.
- Chào nhớ, Châu Châu đi về đây!
- Sao về sớm thế? Không ở lại chơi?
- Thôi, về nhà tĩnh dưỡng.
Thong thả sải bước nhắm đúng cửa quán mà đi đến. Tôi quyết định chiều nay tôi phải ngủ, phải ngủ nha. Mấy hôm nay tôi đã không ngủ được vì phải đọc hết cuốn tiểu thuyết mới mua nên không ngủ đủ giấc rồi, bây giờ nhìn mắt tôi đâu khác gì mắt con gấu trúc nữa đâu.
- Đi làm về là đi làm về, ồ ố ô!
Cuộc đời thật đẹp tươi biết bao khi mà con người đươc ngủ và cuộc đời cũng thật trớ trêu khi mà tôi vừa mới bước ra khỏi quá kem thì gặp ngay phải cái mặt đang cười nhăn nhở khoe 37 cái răng đang hướng về phía tôi, tự nhiên tôi lại liên tưởng đến mấy con khỉ trong sở thú mới chết dở chứ lại.
- Chưa để tôi vào gọi mà đã tự giác ra đây rồi sao? Cô có vẻ thích đi với tôi quá ha.
- Đúng rồi, tôi thích đi về nhà nhưng mà không phải đi với cậu.
- Tôi không thích tranh cãi với cô!
Rõ ràng là cái tên điên này mở mồm trước mà, nhưng mà thôi kệ cái tên điên này đi. Và tất nhiên kết hợp với trí óc là hành động, tôi (lại) tiếp tục sải bước mà đi về phía bãi gửi xe để lấy lại xe đạp điện em yêu để phi thẳng về nhà.
- Này này, cô đi đâu đấy?
- Tôi đi về nhà chứ đi đâu giờ?
- Tôi đã bảo là cô hôm nay đi với tôi mà!
- Nhưng tôi có đáp ứng cậu là tôi sẽ đi với cậu đâu.
- Có mà!
- Là cậu hoang tưởng thôi, thế nhé!
- Đi, giúp tôi đi mà, vừa nãy tôi giúp cô rồi cơ mà, cô cũng phải làm gì để báo đáp chứ!
Tên này nói cũng có phần đúng, mình như thế có hơi “ăn cháo đá bát không nhỉ”? Hay giúp hắn một lần gọi là làm ơn làm phước, tốt bụng quá cũng có cái khổ mà, khổ ghê!
- Thôi được rồi, chẳng qua tôi là một người rất là tốt bụng nên mới không thể nhắm mắt làm ngơ khi thấy người gặp nạn nên mới giúp cậu thôi đấy nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét