Càng muốn rời xa anh, em lại càng không thể không liên lạc với anh. Trong tình yêu, em điên cuồng và mê muội, chưa một lần em để anh biết em mê muội đến mức nào. Em vẫn còn có thể tự chủ trước anh, nhưng em lại vô cùng cô đơn vào những buổi tối một mình nơi phòng trọ, trên ban công nhìn ra khoảng trời trong xanh, em tự nhủ mình có thể sống mà không có anh. Em, trước và sau khi quen anh, yêu anh, vẫn sống được, chỉ khác một điều là em thấy vui hơn khi được anh ở bên, nhưng lại đau khổ hơn khi anh về bên chị ấy, vợ anh.
Em có phải là một con bé đầy tội lỗi, tại sao em lại yêu một người đàn ông đã có gia đình chứ ? Em tự nhủ mình vô liêm sỉ, em có lỗi với chị ấy. Tình yêu không có tội, nhưng cái tội của em là đã yêu một người không nên yêu.
Em không đủ dũng cảm để hy sinh hết cho tình yêu, không đủ dũng cảm để trao cho anh trọn vẹn cái trinh nguyên trong em, anh không đòi hỏi, nhưng em hiểu anh muốn và chính bản thân em cũng muốn điều đó. Em sợ một khi có được em, anh sẽ không còn tôn trọng em nữa. Và em sợ những lúc một mình, thèm nụ hôn, thèm vòng tay ấm áp, thèm bờ vai to lớn để em có thể tựa vào.
Anh, có những lúc em thật sự mệt mỏi, em muốn chạy thật xa, đi thật xa nơi này, đi thật xa anh. Nhưng em biết đi đâu ? Em còn gia đình, còn việc học hành. Em không thể để gia đình thất vọng vì em. Nhưng em không thể chịu nổi nếu em cứ tiếp tục như thế này. Em buồn chán tất cả. Cái tuổi trẻ đầy nhiệt huyết trong em đâu rồi ? Em trí thức, em suy nghĩ và hành động có văn hóa, nhưng thực chất em cũng chỉ là một cô bé yếu đuối trong chuyện tình cảm. Em không hề mạnh mẽ như mọi người vẫn nghĩ.
Dẫu biết em và anh không hề có tương lai, mà sao em lại…
Em lại ước giá như con bé hai mươi hai tuổi này chưa từng gặp anh.
(...)
Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013
Anh ngốc
Lúc nó ra đời, kế hoạch hóa gia đình quản rất ngặt, trong thôn chỉ có hai nhà có em bé. Một nhà nếu không trốn đi vùng khác thì bị phạt tiền, mỗi nó đường đường chính chính oe oe chào đời làm con cưng. Không phải vì nhà nó có quyền có thế mà là vì anh trai nó vốn mang bệnh não bẩm sinh, dân gian gọi là bệnh đần.
Mẹ nó cầm cây roi trên tay dọa anh nó: “Vĩnh viễn không được lại gần em nghe chưa”. Vì sợ anh làm hại nó nên mẹ cấm anh vào phòng của nó. Đến nỗi ăn cơm cũng bắt anh ấy ăn một mình trong căn phòng nhỏ. Anh hay lén lút ngồi xổm bên ngoài khung cửa sổ nhìn trộm nó, thấy em trai là anh sung sướng cười, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống…
Thật tình lúc nhỏ anh trai cũng được cưng lắm, đến khi những đứa trẻ cùng tuổi tập nói tập đi thì anh nó vẫn ngốc dại, không mở miệng nói được từ nào. Khám bệnh xong mới biết anh nó bị bệnh não bẩm sinh. Ông bà nội trút hết thất vọng và uất ức lên đầu bố mẹ nó, mẹ nó đem hết oan ức đổ lên đầu anh nó, hễ gặp một chuyện nhỏ là anh nó phải chịu một trận mưa roi.
Có lúc mẹ ôm nó phơi nắng trong vườn, anh nó cẩn thận mon men đến gần, thích quá anh đưa tay sờ lên má nó. Mẹ nó như sợ một bệnh dịch gì vội bồng nó đi chỗ khác, mắng nhiếc anh nó: “Không được lại gần em, mày muốn truyền bệnh cho em à?”.
Một lần, mẹ không có nhà. Từ xa, anh ngắm mợ bồng nó trên tay, vẫn là cười ngốc thôi. Mợ xót lòng, vẫy tay gọi: “Đến đây cầm tay em một tí này”. Anh nó vội trốn đi, miệng lắp bắp nói liên tục không rõ: “Không… không cầm… truyền bệnh, truyền bệnh”.
Hôm đó mợ khóc òa, anh nó đưa tay lên lau nước mắt cho mợ, vẫn là cười ngốc thôi. Nó lớn dần, đang thời tập nói. Mấy lần nó huơ tay lên, bò tới phía anh. Anh nó mừng quá nhảy cẫng lên. Mẹ nó tới kịp, vội vội vàng vàng bồng nó đi chỗ khác.
Nhìn những đứa trẻ khác mút kem que, anh nó liếm môi, cảm thấy nóng và khát lắm. Bọn nhóc nói nếu anh chịu làm chó tụi nó sẽ cho kem. Anh nó làm chó bò trên đất, nhưng bọn nhóc quỵt kem và cười ầm lên. Bằng một động tác nhanh gọn, anh nó nhổm người lên, như điên dại cướp lấy que kem. Bọn nhóc sợ quá khóc rống. Anh nó cầm chiến lợi phẩm chạy về nhà, không biết rằng trên đường que kem tan dần, tan dần. Về đến nhà kem chỉ còn một miếng nhỏ tội nghiệp mà thôi. Nó đang chơi ở vườn sau, nhân lúc mẹ không để ý, anh đem kem đến trước mặt nó và nói: “Ăn… ăn… em ăn đi”.
Mẹ nó thấy anh cầm cái que như đang ra hiệu gì đấy, vội chạy đến xô anh ngã nhoài ra đất, que kem lấm lem đầy đất, anh nó ngẩn người nhìn một lúc lâu rồi ngoác miệng khóc.
Nó biết nói nhưng chưa từng gọi một tiếng anh. Anh nó hi vọng mình có thể như bao người anh khác được em trai là nó gọi một tiếng anh. Vì vậy lúc nó đang đùa nghịch ở sân sau, anh đứng phía ngoài xa ba mét, lấy hết sức hét: “Anh, anh”. Anh muốn nó nghe thấy sẽ học được cách gọi anh. Một lần anh đang cố gắng hét thật to, mẹ mắng nhiếc anh và đuổi đi chỗ khác chơi. Lúc đó nó ngước mắt lên nhìn anh, đột nhiên gọi thật rõ một tiếng: “Anh”.
Anh nó chưa bao giờ vui như thế, hoa chân múa tay, bỗng nhiên chạy đến ôm nó thật chặt, nước mắt nước mũi tèm lem đầy vai áo nó.
Từ nhỏ nó đã bị người ta gọi là “em thằng ngốc”. Lớn lên, nó ghét cách gọi này. Bởi vậy nó luôn mặc cảm và hận ghét anh nó.
Một lần, cũng vì chính cách gọi này mà nó bị người ta đánh. Nó bị lũ bạn đè lên người. Bỗng nhiên lũ bạn bị ai đó nhấc lên – là anh trai nó.
Nó chưa bao giờ thấy anh nó mạnh mẽ như thế, nhấc bổng cả lũ bạn nó lên, quật ngã chúng ra đất. Lũ bạn vừa khóc vừa thét đau. Nó thấy sợ, rắc rối rồi, bố chắc chắn sẽ phạt nó. Phút ấy nó hận mẹ tận xương tủy vì sao lại sinh cho nó một ông anh trai đần độn như thế. Nó dùng hết sức đẩy anh trai ra, hét rằng: “Ai bảo anh quản chuyện người khác, anh là thằng ngốc”. Anh nó ngã ra đất, thẫn thờ nhìn theo bóng nó khuất xa dần.
Hôm đó, bố bắt hai anh em quỳ ra đất rồi dùng roi mây quất tới tấp. Anh bò lên người nó, run rẩy nói: “Đánh… đánh con, đừng đánh em”.
Mấy hôm sau mẹ mang kẹo từ thành phố về, chia cho nó tám viên, anh nó ba viên. Không chỉ là chia kẹo, những lần khác anh nó vẫn chịu vậy. Sáng sớm, anh đứng sau cửa gương đợi nó đi ra, xòe bàn tay có hai viên kẹo. Nó lờ đi, coi như không thấy gì. Anh nó lại chạy đến trước mặt, xòe bàn tay có ba viên kẹo và nói: “Ăn… ăn, em ăn đi”.
Không biết vì sao lần này nó đột nhiên không cần, anh nó chạy theo quấn quýt cả chân, không nói lời nào, nhét cả ba viên kẹo vào mồm nó.
Lúc kẹo trôi qua khỏi họng, nó thấy rõ mắt anh trai đẫm nước mắt.
Cầm giấy trúng tuyển vào đại học, bố mẹ rất mừng, anh trai nó cũng vui lây. Thật ra anh nó không hiểu đại học là gì, nhưng biết rằng em trai đỗ đại học mang vinh hạnh đến cho cả nhà và cũng không ai gọi mình là thằng ngốc nữa.
Trước đêm nó lên thành phố nhập học, anh vẫn không vào phòng nó, chỉ đứng ngoài cửa sổ và đưa cho nó một bọc vải, mở ra thấy vài bộ áo quần mới. Đều là của mợ cho hai anh em nó hoặc là bà cô ở thành phố gửi tặng. Thì ra mấy năm qua anh nó chưa hề mặc áo quần mới. Bởi mẹ không để ý đến nên anh giấu đi. Lúc đó, nó phát hiện áo trên người anh đã cũ mèm, rách vài chỗ, chiếc quần ngắn lên tận mắt cá chân, nom thật tội nghiệp. Mũi nó cay cay, bao nhiêu năm qua ngoài sự ghét bỏ, hận thù nó có cho anh cái gì đâu.
Anh nó vẫn cười ngốc thôi, có điều trong mắt đầy hi vọng, nó không biết đó là hi vọng gì. Mặc dù anh không biết nó đã cao lên rất nhiều, không biết áo quần ấy đã đến lúc lỗi thời không thể chưng diện đi ra phố được nữa nhưng nó vẫn khoác mặc vào, xoay tới xoay lui giả bộ vui mừng ríu rít hỏi anh: “Đẹp không? Có hợp không?”. Anh nó gật đầu, ngoác miệng cười.
Nó viết lên giấy hai chữ “huynh đệ” rồi chỉ cho anh chữ này là huynh, chữ này là đệ, huynh là anh, đệ là em. Huynh đệ có nghĩa là có anh rồi mới có em, không có anh thì không có em. Hôm đó, anh nó lại đọc ngược thành “đệ huynh”. Lúc lên đường nó khóc, anh nói rằng trong lòng anh nó là số 1, không có nó thì không có anh.
Nói đến đời sống đại học, nó thấy rất thú vị, nhiều điều mới mẻ, dường như nó quên mất người anh trai nơi quê nhà.
Lần nọ mẹ đi gọi điện thoại cho nó, anh đi theo đến bưu điện. Mẹ nói rất nhiều, cả tiếng đồng hồ rồi bảo với nó: “Nói chuyện với anh con mấy câu này”. Anh tiếp điện thoại, đợi thật lâu không nghe tiếng gì cả, mẹ nói rằng: “Thôi cúp máy đi, anh con khóc rồi, anh con chỉ lên ngực ý nói rằng nhớ con đó”.
Nó vốn muốn nói mẹ đưa điện thoại lại cho anh trai để nói với anh rằng: “Đợi em về sẽ dạy anh học chữ, sẽ mua cho anh những kẹo bánh mà chỉ ở thành phố mới có, đem về cho anh thật nhiều quà”. Nhưng nó không mở nổi miệng và cúp điện thoại. Chỉ vì nó không muốn bạn cùng phòng biết nó có một anh trai bị bệnh não bẩm sinh, một anh trai đần độn.
Hè đến, nó về nhà, trên xe ăn một viên kẹo, bỗng nhiên nhớ lại anh từng nhét kẹo vào miệng nó, kẹo ở trong miệng nhưng lòng nó đắng nghét.
Lần đầu tiên về đến nhà, nó hét thật to: “Anh, anh ơi. Em đã về, xem em mang gì về cho anh này”. Thế nhưng không có tiếng cười ngốc của anh nó nữa, không có bóng ông anh gần 30 tuổi đời còn mặc quần ngắn đến mắt cá chân nữa.
Bố mẹ nước mắt đầm đìa, nói với nó rằng: “Một tháng trước, anh con lao xuống sông cứu một đứa bé, anh không biết bơi. Đứa bé đó được cứu sống nhưng anh con không lên nữa”. Bố mẹ nó úp mặt khóc…
Một mình đứng bên dòng sông, ký ức về anh chợt ùa về tha thiết. Nó rút trong túi một tờ giấy có viết hai chữ “huynh đệ”. Đó là chữ của nó, phía dưới là chữ méo xẹo của anh nó. Nó có thể nhận ra anh nó viết “đệ huynh”.
Danh sách beat sử dụng trong Radio:
1. Folk story – (V.A)
2. Heart – S.E.N.S
Mẹ nó cầm cây roi trên tay dọa anh nó: “Vĩnh viễn không được lại gần em nghe chưa”. Vì sợ anh làm hại nó nên mẹ cấm anh vào phòng của nó. Đến nỗi ăn cơm cũng bắt anh ấy ăn một mình trong căn phòng nhỏ. Anh hay lén lút ngồi xổm bên ngoài khung cửa sổ nhìn trộm nó, thấy em trai là anh sung sướng cười, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống…
Thật tình lúc nhỏ anh trai cũng được cưng lắm, đến khi những đứa trẻ cùng tuổi tập nói tập đi thì anh nó vẫn ngốc dại, không mở miệng nói được từ nào. Khám bệnh xong mới biết anh nó bị bệnh não bẩm sinh. Ông bà nội trút hết thất vọng và uất ức lên đầu bố mẹ nó, mẹ nó đem hết oan ức đổ lên đầu anh nó, hễ gặp một chuyện nhỏ là anh nó phải chịu một trận mưa roi.
Có lúc mẹ ôm nó phơi nắng trong vườn, anh nó cẩn thận mon men đến gần, thích quá anh đưa tay sờ lên má nó. Mẹ nó như sợ một bệnh dịch gì vội bồng nó đi chỗ khác, mắng nhiếc anh nó: “Không được lại gần em, mày muốn truyền bệnh cho em à?”.
Một lần, mẹ không có nhà. Từ xa, anh ngắm mợ bồng nó trên tay, vẫn là cười ngốc thôi. Mợ xót lòng, vẫy tay gọi: “Đến đây cầm tay em một tí này”. Anh nó vội trốn đi, miệng lắp bắp nói liên tục không rõ: “Không… không cầm… truyền bệnh, truyền bệnh”.
Hôm đó mợ khóc òa, anh nó đưa tay lên lau nước mắt cho mợ, vẫn là cười ngốc thôi. Nó lớn dần, đang thời tập nói. Mấy lần nó huơ tay lên, bò tới phía anh. Anh nó mừng quá nhảy cẫng lên. Mẹ nó tới kịp, vội vội vàng vàng bồng nó đi chỗ khác.
Nhìn những đứa trẻ khác mút kem que, anh nó liếm môi, cảm thấy nóng và khát lắm. Bọn nhóc nói nếu anh chịu làm chó tụi nó sẽ cho kem. Anh nó làm chó bò trên đất, nhưng bọn nhóc quỵt kem và cười ầm lên. Bằng một động tác nhanh gọn, anh nó nhổm người lên, như điên dại cướp lấy que kem. Bọn nhóc sợ quá khóc rống. Anh nó cầm chiến lợi phẩm chạy về nhà, không biết rằng trên đường que kem tan dần, tan dần. Về đến nhà kem chỉ còn một miếng nhỏ tội nghiệp mà thôi. Nó đang chơi ở vườn sau, nhân lúc mẹ không để ý, anh đem kem đến trước mặt nó và nói: “Ăn… ăn… em ăn đi”.
Mẹ nó thấy anh cầm cái que như đang ra hiệu gì đấy, vội chạy đến xô anh ngã nhoài ra đất, que kem lấm lem đầy đất, anh nó ngẩn người nhìn một lúc lâu rồi ngoác miệng khóc.
Nó biết nói nhưng chưa từng gọi một tiếng anh. Anh nó hi vọng mình có thể như bao người anh khác được em trai là nó gọi một tiếng anh. Vì vậy lúc nó đang đùa nghịch ở sân sau, anh đứng phía ngoài xa ba mét, lấy hết sức hét: “Anh, anh”. Anh muốn nó nghe thấy sẽ học được cách gọi anh. Một lần anh đang cố gắng hét thật to, mẹ mắng nhiếc anh và đuổi đi chỗ khác chơi. Lúc đó nó ngước mắt lên nhìn anh, đột nhiên gọi thật rõ một tiếng: “Anh”.
Anh nó chưa bao giờ vui như thế, hoa chân múa tay, bỗng nhiên chạy đến ôm nó thật chặt, nước mắt nước mũi tèm lem đầy vai áo nó.
Từ nhỏ nó đã bị người ta gọi là “em thằng ngốc”. Lớn lên, nó ghét cách gọi này. Bởi vậy nó luôn mặc cảm và hận ghét anh nó.
Một lần, cũng vì chính cách gọi này mà nó bị người ta đánh. Nó bị lũ bạn đè lên người. Bỗng nhiên lũ bạn bị ai đó nhấc lên – là anh trai nó.
Nó chưa bao giờ thấy anh nó mạnh mẽ như thế, nhấc bổng cả lũ bạn nó lên, quật ngã chúng ra đất. Lũ bạn vừa khóc vừa thét đau. Nó thấy sợ, rắc rối rồi, bố chắc chắn sẽ phạt nó. Phút ấy nó hận mẹ tận xương tủy vì sao lại sinh cho nó một ông anh trai đần độn như thế. Nó dùng hết sức đẩy anh trai ra, hét rằng: “Ai bảo anh quản chuyện người khác, anh là thằng ngốc”. Anh nó ngã ra đất, thẫn thờ nhìn theo bóng nó khuất xa dần.
Hôm đó, bố bắt hai anh em quỳ ra đất rồi dùng roi mây quất tới tấp. Anh bò lên người nó, run rẩy nói: “Đánh… đánh con, đừng đánh em”.
Mấy hôm sau mẹ mang kẹo từ thành phố về, chia cho nó tám viên, anh nó ba viên. Không chỉ là chia kẹo, những lần khác anh nó vẫn chịu vậy. Sáng sớm, anh đứng sau cửa gương đợi nó đi ra, xòe bàn tay có hai viên kẹo. Nó lờ đi, coi như không thấy gì. Anh nó lại chạy đến trước mặt, xòe bàn tay có ba viên kẹo và nói: “Ăn… ăn, em ăn đi”.
Không biết vì sao lần này nó đột nhiên không cần, anh nó chạy theo quấn quýt cả chân, không nói lời nào, nhét cả ba viên kẹo vào mồm nó.
Lúc kẹo trôi qua khỏi họng, nó thấy rõ mắt anh trai đẫm nước mắt.
Cầm giấy trúng tuyển vào đại học, bố mẹ rất mừng, anh trai nó cũng vui lây. Thật ra anh nó không hiểu đại học là gì, nhưng biết rằng em trai đỗ đại học mang vinh hạnh đến cho cả nhà và cũng không ai gọi mình là thằng ngốc nữa.
Trước đêm nó lên thành phố nhập học, anh vẫn không vào phòng nó, chỉ đứng ngoài cửa sổ và đưa cho nó một bọc vải, mở ra thấy vài bộ áo quần mới. Đều là của mợ cho hai anh em nó hoặc là bà cô ở thành phố gửi tặng. Thì ra mấy năm qua anh nó chưa hề mặc áo quần mới. Bởi mẹ không để ý đến nên anh giấu đi. Lúc đó, nó phát hiện áo trên người anh đã cũ mèm, rách vài chỗ, chiếc quần ngắn lên tận mắt cá chân, nom thật tội nghiệp. Mũi nó cay cay, bao nhiêu năm qua ngoài sự ghét bỏ, hận thù nó có cho anh cái gì đâu.
Anh nó vẫn cười ngốc thôi, có điều trong mắt đầy hi vọng, nó không biết đó là hi vọng gì. Mặc dù anh không biết nó đã cao lên rất nhiều, không biết áo quần ấy đã đến lúc lỗi thời không thể chưng diện đi ra phố được nữa nhưng nó vẫn khoác mặc vào, xoay tới xoay lui giả bộ vui mừng ríu rít hỏi anh: “Đẹp không? Có hợp không?”. Anh nó gật đầu, ngoác miệng cười.
Nó viết lên giấy hai chữ “huynh đệ” rồi chỉ cho anh chữ này là huynh, chữ này là đệ, huynh là anh, đệ là em. Huynh đệ có nghĩa là có anh rồi mới có em, không có anh thì không có em. Hôm đó, anh nó lại đọc ngược thành “đệ huynh”. Lúc lên đường nó khóc, anh nói rằng trong lòng anh nó là số 1, không có nó thì không có anh.
Nói đến đời sống đại học, nó thấy rất thú vị, nhiều điều mới mẻ, dường như nó quên mất người anh trai nơi quê nhà.
Lần nọ mẹ đi gọi điện thoại cho nó, anh đi theo đến bưu điện. Mẹ nói rất nhiều, cả tiếng đồng hồ rồi bảo với nó: “Nói chuyện với anh con mấy câu này”. Anh tiếp điện thoại, đợi thật lâu không nghe tiếng gì cả, mẹ nói rằng: “Thôi cúp máy đi, anh con khóc rồi, anh con chỉ lên ngực ý nói rằng nhớ con đó”.
Nó vốn muốn nói mẹ đưa điện thoại lại cho anh trai để nói với anh rằng: “Đợi em về sẽ dạy anh học chữ, sẽ mua cho anh những kẹo bánh mà chỉ ở thành phố mới có, đem về cho anh thật nhiều quà”. Nhưng nó không mở nổi miệng và cúp điện thoại. Chỉ vì nó không muốn bạn cùng phòng biết nó có một anh trai bị bệnh não bẩm sinh, một anh trai đần độn.
Hè đến, nó về nhà, trên xe ăn một viên kẹo, bỗng nhiên nhớ lại anh từng nhét kẹo vào miệng nó, kẹo ở trong miệng nhưng lòng nó đắng nghét.
Lần đầu tiên về đến nhà, nó hét thật to: “Anh, anh ơi. Em đã về, xem em mang gì về cho anh này”. Thế nhưng không có tiếng cười ngốc của anh nó nữa, không có bóng ông anh gần 30 tuổi đời còn mặc quần ngắn đến mắt cá chân nữa.
Bố mẹ nước mắt đầm đìa, nói với nó rằng: “Một tháng trước, anh con lao xuống sông cứu một đứa bé, anh không biết bơi. Đứa bé đó được cứu sống nhưng anh con không lên nữa”. Bố mẹ nó úp mặt khóc…
Một mình đứng bên dòng sông, ký ức về anh chợt ùa về tha thiết. Nó rút trong túi một tờ giấy có viết hai chữ “huynh đệ”. Đó là chữ của nó, phía dưới là chữ méo xẹo của anh nó. Nó có thể nhận ra anh nó viết “đệ huynh”.
Danh sách beat sử dụng trong Radio:
1. Folk story – (V.A)
2. Heart – S.E.N.S
Cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu
Lần đầu tiên Hoàng đưa bạn gái về nhà giới thiệu với mẹ, chàng đã cẩn thận dặn dò nàng :
-“Mẹ anh là một người khá kỹ tính, em nhớ cẩn thận và khéo léo nhé, nếu biết cách làm vừa lòng mẹ, mẹ sẽ quý em lắm đấy!”
Mai gật đầu khe khẽ :- “Em biết rồi, em sẽ cố gắng”.
Đón Hoàng và Mai ở cửa mẹ Hoàng cười nhạt :
– Hai đứa về đấy à, vào thay quần áo rồi ra ăn cơm, em nó chuẩn bị sẵn cả rồi đấy Mai xăng xái đặt túi hoa quả lên bàn rồi xắn tay áo đon đả :
– Dạ, để cháu dọn mâm giúp em ạ! Vừa bước đến cửa bếp, mẹ Hoàng đã nhẹ nhàng :
- Còn con gà ở trên thớt đấy chưa chặt đâu, cháu vào chặt bày ra đĩa rồi mọi người cùng ăn.
Mai vâng dạ chạy vào bếp, một con gà luộc sẵn và một chiếc dao đã nằm ở đó tự bao giờ. Mai cầm dao bắt đầu công việc chặt gà của mình, nàng loay hoay mà không biết chặt thế nào cho hợp lý. Cái thớt quá bé và con dao thì quá nhỏ, lại có vẻ cùn. Nàng nhìn quanh, chẳng thấy con dao nào nữa, cũng chẳng thấy một cái thớt nào to hơn. Nàng nghĩ bụng : “hay là mẹ anh muốn thử mình”. Nàng nhắm mắt nhắm mũi cố lấy hết sức giáng một nhát xuống con gà, gà không đứt, nước bắn tung tóe suýt rơi xuống đất.
Nàng luýnh quýnh xoay con gà lại giữa thớt giáng thêm một nhát nữa. Lần này thì conn gà đã chia ra làm đôi nhưng có vẻ chẳng đẹp mắt chút nào. Nàng do dự định hỏi con dao sắc hơn cho dễ chặt nhưng lại ngại, nàng vật lộn với con gà gần mười lăm phút. Khi đĩa gà được bày ra,dù cố sắp xếp để che đậy những phần nát nhưng cũng không thể nói đó là một đĩa thịt gà đẹp được. Nàng bối rối đặt đĩa thịt lên mâm trong khi mẹ Hoàng và cô em gái đã ngồi đợi sẵn. Mẹ chàng gắp một miếng thịt gà cho vào bát của mình, bà nhăn mặt, miếng thịt vừa to lại vừa xốc xếch.
Mai lắp bắp : – Dạ, tại dao cùn quá, thớt lại bé nên cháu…. Hoàng chữa thẹn cho người yêu :
– Thôi, đằng nào cũng chặt rồi, một con gà ra đấy cả mà, mọi người ăn đi Mẹ Hoàng lại nhỏ nhẹ :
- Lần sau chặt gà phải biết chặt đôi con gà ra, rồi chặt cánh, đến đùi, nó mới đẹp và ngon được.
Mai lí nhí : – Dạ cháu biết rồi ạ! – Trong bụng nàng lại nghĩ thầm, rõ ràng mình cũng chặt đúng quy trình, nhưng dao cùn như thế ai mà chặt đẹp được chứ!
Bữa ăn trôi đi trong im lặng, vài lần nàng có ý định gắp cho mẹ Hoàng nhưng cứ thấy ngại ngùng, nàng cúi đầu ăn hết bát cơm rồi xin phép rời mâm. Hoàng kéo người yêu ngồi lại ăn thêm nhưng Mai từ chối, nàng cảm thấy khó ăn, có cái gì đó cứ nghèn nghẹn ở cổ.
(...)
-“Mẹ anh là một người khá kỹ tính, em nhớ cẩn thận và khéo léo nhé, nếu biết cách làm vừa lòng mẹ, mẹ sẽ quý em lắm đấy!”
Mai gật đầu khe khẽ :- “Em biết rồi, em sẽ cố gắng”.
Đón Hoàng và Mai ở cửa mẹ Hoàng cười nhạt :
– Hai đứa về đấy à, vào thay quần áo rồi ra ăn cơm, em nó chuẩn bị sẵn cả rồi đấy Mai xăng xái đặt túi hoa quả lên bàn rồi xắn tay áo đon đả :
– Dạ, để cháu dọn mâm giúp em ạ! Vừa bước đến cửa bếp, mẹ Hoàng đã nhẹ nhàng :
- Còn con gà ở trên thớt đấy chưa chặt đâu, cháu vào chặt bày ra đĩa rồi mọi người cùng ăn.
Mai vâng dạ chạy vào bếp, một con gà luộc sẵn và một chiếc dao đã nằm ở đó tự bao giờ. Mai cầm dao bắt đầu công việc chặt gà của mình, nàng loay hoay mà không biết chặt thế nào cho hợp lý. Cái thớt quá bé và con dao thì quá nhỏ, lại có vẻ cùn. Nàng nhìn quanh, chẳng thấy con dao nào nữa, cũng chẳng thấy một cái thớt nào to hơn. Nàng nghĩ bụng : “hay là mẹ anh muốn thử mình”. Nàng nhắm mắt nhắm mũi cố lấy hết sức giáng một nhát xuống con gà, gà không đứt, nước bắn tung tóe suýt rơi xuống đất.
Nàng luýnh quýnh xoay con gà lại giữa thớt giáng thêm một nhát nữa. Lần này thì conn gà đã chia ra làm đôi nhưng có vẻ chẳng đẹp mắt chút nào. Nàng do dự định hỏi con dao sắc hơn cho dễ chặt nhưng lại ngại, nàng vật lộn với con gà gần mười lăm phút. Khi đĩa gà được bày ra,dù cố sắp xếp để che đậy những phần nát nhưng cũng không thể nói đó là một đĩa thịt gà đẹp được. Nàng bối rối đặt đĩa thịt lên mâm trong khi mẹ Hoàng và cô em gái đã ngồi đợi sẵn. Mẹ chàng gắp một miếng thịt gà cho vào bát của mình, bà nhăn mặt, miếng thịt vừa to lại vừa xốc xếch.
Mai lắp bắp : – Dạ, tại dao cùn quá, thớt lại bé nên cháu…. Hoàng chữa thẹn cho người yêu :
– Thôi, đằng nào cũng chặt rồi, một con gà ra đấy cả mà, mọi người ăn đi Mẹ Hoàng lại nhỏ nhẹ :
- Lần sau chặt gà phải biết chặt đôi con gà ra, rồi chặt cánh, đến đùi, nó mới đẹp và ngon được.
Mai lí nhí : – Dạ cháu biết rồi ạ! – Trong bụng nàng lại nghĩ thầm, rõ ràng mình cũng chặt đúng quy trình, nhưng dao cùn như thế ai mà chặt đẹp được chứ!
Bữa ăn trôi đi trong im lặng, vài lần nàng có ý định gắp cho mẹ Hoàng nhưng cứ thấy ngại ngùng, nàng cúi đầu ăn hết bát cơm rồi xin phép rời mâm. Hoàng kéo người yêu ngồi lại ăn thêm nhưng Mai từ chối, nàng cảm thấy khó ăn, có cái gì đó cứ nghèn nghẹn ở cổ.
(...)
Yêu một người không hoàn hảo
Nàng cá tính, mạnh mẽ nên đôi lúc người thường phải nhường bước trong mọi cuộc tranh cãi. Giận hờn lại là chàng. Chàng nhẹ nhàng, trầm tính và với chàng, điều quan trọng nhất trên đời là được yêu và ở bên nàng.
Họ lấy nhau được hai năm. Một chặng đường không dài nhưng nhiều ý nghĩa với bao vui buồn, với yêu thương và giận hờn như bao cặp vợ chồng mới cưới.
Chàng thích văn chương, thường dành thời gian để sáng tác. Những tác phẩm của chàng được đăng trên net nhưng không thu hút mấy độc giả.Chàng còn một đam mê nữa là nhiếp ảnh. Chàng thường chụp ảnh cưới cho các đôi vợ chồng trẻ.
Chàng yêu nàng, yêu rất nhiều.
Nàng cũng vậy. Hôm nay, nàng trở về nhà mang theo cả một bầu trời giông tố:
“Tại sao anh lại không nhận chụp ảnh cho đám cưới bạn em? Cô ấy hứa sẽ trả tiền mà.”
- “Hôm đó anh không có thời gian”
- “Vậy sao?”
- “Ừm!”
- “Không có thời gian.
Vậy anh có thể tạm ngừng viết cuốn tiểu thuyết kia và sẽ có thời gian như anh muốn.”
- “Anh biết có thể em nghĩ anh đang uổng phí thời gian. Nhưng anh tin một ngày nào đó mọi người sẽ biết tới.”
- “Em không quan tâm. Dù gì em cũng muốn anh chụp ảnh cưới cho cô ấy!”
- “Anh xin lỗi. Thực sự là anh bận.”
- “Chỉ một lần này thôi, được không anh?”
- “Anh không thể”.
Đàm phán thất bại. Nàng vẫn không chịu thỏa hiệp và gửi chàng thông điệp:
“Anh có 3 ngày để chấp nhận lời đề nghị của em, nếu không …”.
Sự bướng bỉnh và thái độ của chàng khiến nàng nghĩ phải làm mọi cách để chàng khuất phục.
Ngày đầu tiên, nàng không vào bếp, không chuẩn bị bữa tối, không xem phim, không nói chuyện với chàng dù một câu để tỏ rõ cho chàng thấy sự phản đối của mình. Nhưng đương nhiên nàng vẫn ngủ trên giường với chàng. Chàng không quan tâm lắm vì trong ví vẫn còn đủ tiền “duy trì” cuộc sống vài hôm nữa.
Ngày thứ hai, nàng phản ứng mạnh hơn với một cuộc “tấn công bất ngờ” bằng cách phong tỏa mọi thứ trong ví của chồng và cảnh báo: “Nếu tìm kiếm viện trợ từ bên ngoài, anh sẽ phải nhận hậu quả không ngờ đấy”. Chàng lo lắng, mệt mỏi trước phản ứng của vợ. Tối đó, trước khi đi ngủ, chàng đã khẽ khàng xin nàng bỏ qua chuyện này và hi vọng mọi thứ quay trở lại như trước. Nàng nhất quyết không bỏ qua, trừ khi chàng chấp thuận ý nàng.
(...)
Họ lấy nhau được hai năm. Một chặng đường không dài nhưng nhiều ý nghĩa với bao vui buồn, với yêu thương và giận hờn như bao cặp vợ chồng mới cưới.
Chàng thích văn chương, thường dành thời gian để sáng tác. Những tác phẩm của chàng được đăng trên net nhưng không thu hút mấy độc giả.Chàng còn một đam mê nữa là nhiếp ảnh. Chàng thường chụp ảnh cưới cho các đôi vợ chồng trẻ.
Chàng yêu nàng, yêu rất nhiều.
Nàng cũng vậy. Hôm nay, nàng trở về nhà mang theo cả một bầu trời giông tố:
“Tại sao anh lại không nhận chụp ảnh cho đám cưới bạn em? Cô ấy hứa sẽ trả tiền mà.”
- “Hôm đó anh không có thời gian”
- “Vậy sao?”
- “Ừm!”
- “Không có thời gian.
Vậy anh có thể tạm ngừng viết cuốn tiểu thuyết kia và sẽ có thời gian như anh muốn.”
- “Anh biết có thể em nghĩ anh đang uổng phí thời gian. Nhưng anh tin một ngày nào đó mọi người sẽ biết tới.”
- “Em không quan tâm. Dù gì em cũng muốn anh chụp ảnh cưới cho cô ấy!”
- “Anh xin lỗi. Thực sự là anh bận.”
- “Chỉ một lần này thôi, được không anh?”
- “Anh không thể”.
Đàm phán thất bại. Nàng vẫn không chịu thỏa hiệp và gửi chàng thông điệp:
“Anh có 3 ngày để chấp nhận lời đề nghị của em, nếu không …”.
Sự bướng bỉnh và thái độ của chàng khiến nàng nghĩ phải làm mọi cách để chàng khuất phục.
Ngày đầu tiên, nàng không vào bếp, không chuẩn bị bữa tối, không xem phim, không nói chuyện với chàng dù một câu để tỏ rõ cho chàng thấy sự phản đối của mình. Nhưng đương nhiên nàng vẫn ngủ trên giường với chàng. Chàng không quan tâm lắm vì trong ví vẫn còn đủ tiền “duy trì” cuộc sống vài hôm nữa.
Ngày thứ hai, nàng phản ứng mạnh hơn với một cuộc “tấn công bất ngờ” bằng cách phong tỏa mọi thứ trong ví của chồng và cảnh báo: “Nếu tìm kiếm viện trợ từ bên ngoài, anh sẽ phải nhận hậu quả không ngờ đấy”. Chàng lo lắng, mệt mỏi trước phản ứng của vợ. Tối đó, trước khi đi ngủ, chàng đã khẽ khàng xin nàng bỏ qua chuyện này và hi vọng mọi thứ quay trở lại như trước. Nàng nhất quyết không bỏ qua, trừ khi chàng chấp thuận ý nàng.
(...)
Anh đã đi qua cuộc đời em như thế
Cuộc sống của em đang bình lặng như bao người khác giữa dòng đời. Em đã có một người để nhớ, một người để yêu thương và một người luôn luôn yêu em. Em tưởng chừng bao nhiêu đó là đã quá đủ với một đứa con gái như em. Nhưng thật sự, cuộc đời sao lại quá bất công với em như vậy chứ, bỗng dưng anh đi vào cuộc đời em. Anh đến làm con tim em bỗng chia đôi hai nửa. Con tim bấy lâu đang chìm trong yên bình lại trỗi dậy trong em, nó đã không còn làm chủ được nữa và rồi một cách nhẹ nhàng tiến xa hơn, nó ngày đêm thao thức, ngày đêm nhớ mong, suy nghĩ, tương tư tới một bóng hình khác ngoài người đàn ông hiện tại của em và dường như, cộng thêm cả cái cảm giác tội lỗi.
Ảnh minh họa
Cứ thế anh đã từ từ bước vào cuộc sống của em, vào tình yêu của em, vào tâm trí của em. Em cũng không biết em đã yêu anh từ khi nào. Cũng như anh vậy, nói yêu e mặc dù biết em đã có người khác rồi. Đúng là trong tình yêu người ta luôn mù quáng, không biết suy nghĩ gì cả và chỉ biết làm theo những gì con tim mách bảo. Em đã đến với anh, đã sa vào lòng anh. Và em cũng phát hiện ra một điều rằng hình như em đã yêu anh nhiều hơn người ấy.
Phải chăng anh mới chính là tình yêu thực sự của em ? Em yêu anh ngày càng nhiều hơn, cảm thấy như mình thật hạnh phúc khi có anh bên cạnh bởi lúc đó người ấy đang ở một nơi rất xa. Lúc đầu đến với anh, em tưởng rằng do thiếu thốn tình cảm nên em mới vậy nhưng thời gian đã cho em thấy rằng em yêu anh bằng cả con tim mình. Và cũng như em, anh cũng yêu thật nhiều, yêu chân thành, luôn làm cho em thấy hạnh phúc.
Nhưng thật trớ trêu thay, em đâu thể duy trì cả hai mối quan hệ đó chứ. Tại em quá tham lam hay tại em quá ủy mị, yếu đuối, không dứt khoát trong tình cảm? Em đã để cho cả hai mối quan hệ đó tồn tại song song. Và rồi cũng đến lúc em phải chọn con đường của mình. Chọn lối rẽ nào trước ngã ba đó, thật là khó đối với em. Yêu anh nhưng em đã không chọn anh, anh có quá nhiều điểm mà em không thể chấp nhận được : hút thuốc, uống rượu,…Anh biết em ghét những thứ đó vậy mà không một lần anh nói với em rằng anh sẽ sửa.
Và cuối cùng em đã lựa chọn người đã đi cùng em trên con đường hạnh phúc suốt 2 năm qua, em đã chọn cách quay lại cái quỹ đạo cũ mà không chọn cho em con đường mới. Con đường đó không có bóng dáng anh. Bởi em thực sự rất sợ, sợ một ngày nào đó anh bỏ rơi em ở đó và một mình em phải bước tiếp. Em sợ cảm giác cô đơn bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời. Em cần có người chia sẻ cần có người dìu dắt em đi. Vì sợ, vì ích kỉ nên em đã đánh mất anh, đã đánh mất tình yêu đích thực của mình.
Ảnh minh họa
Em ước giá như em gặp anh trước, có lẽ em đã chọn anh, em đã yêu anh, em đã được cùng sánh bước bên anh trong những chặng đường kế tiếp. Nhưng đã quá muộn, anh chỉ là người đến sau. Tình cảm của anh và em đến và đi trong thầm lặng. Em vẫn cứ ngỡ là anh vẫn còn bên em, không tin được rằng hạnh phúc chỉ mong manh, nhỏ nhoi đến thế.
Một tháng sau ngày nói chia tay anh, em gặp lại anh. Và rồi tình cũ lại ùa về, em lại không làm chủ được chính mình, hành động không còn nghe não bộ chỉ đạo nữa mà nghe sự mách bảo của con tim. Em đã ôm anh ôm thật chặt và khóc, khóc nhiều lắm. Vì em rất nhớ anh. Anh cũng không nói gì, cứ ôm em như vậy tới khi em hết khóc. Để rồi nhẹ nhàng, anh nói “Mình chia tay rồi mà em”. Em như chợt tỉnh giấc, à phải, mình chia tay rồi và quay mặt đi giấu những giọt nước mắt nghẹn ngào. Em cười, anh cũng cười. Và rồi từ hôm ấy em lại buồn vu vơ. Chia tay nhưng hình bóng anh trong em vẫn chưa thể lu mờ, điện thoại, yahoo em vẫn thường liên lạc với anh. Rồi một ngày em nhắn cho anh và nhận được câu trả lời đầy khắc khoải từ anh.
“Sao em lại chen vào cuộc đời của tôi? Để bây giờ tôi phải đâu khổ thế này? Xin em hay buông tôi ra.”
“Em cũng không biết tại sao em lại chen vào cuộc đời anh để bây giờ em cũng phải khổ thế này. Giá mà em không quen anh thì cuộc sống của em vẫn sẽ thật bình lặng.”
“Phải, tôi cũng thế đấy. tôi đã làm em đau khổ, giờ thì cho tôi xin, tôi chán cái cuộc đời này lắm rồi.”
“Em phải làm gì để biến khỏi cuộc đời anh hả? Anh cứ nói.”
“Em giết tôi đi.”
Và câu cuối cùng anh nói với em : “Em sai lầm rồi đấy.”
Không biết em đã sai vì tin tưởng anh hay đã sai khi quyết định chia tay anh.
Ảnh minh họa
Dù sao thì với em tất cả những thứ thuộc về anh, quãng thời gian, hạnh phúc ngắn ngủi khi bên anh em đều cảm thấy đáng quý, ý nghĩa, không có gì khiến em thất vọng cả. Em rất quý trọng khoảng thời gian ở bên cạnh anh, em sẽ mãi không quên nó. Em cũng xin anh đó, dành cho em một chút ít bộ nhớ để ghi lại quãng thời gian đẹp đẽ đó được không anh. Bây giờ thì anh hãy yên tâm đi nhé, em sẽ ra khỏi cuộc đời anh, sẽ lặng thầm chúc phúc cho anh, âm thầm dõi theo anh. Chúc anh tìm được hạnh phúc, tình yêu đích thực của mình. Hãy cố gắng gạt em ra khỏi cuộc đời anh, đừng để con bé như em làm bước cản trong cuộc đời anh…
Cho em 1 lần cuối nói yêu anh.
Tạm biệt tình yêu của em, e sẽ sống tốt thôi. Nhớ là phải hạnh phúc anh nhé.
Em là gì trong trái tim anh...
Là nhân tình hay trò chơi khám phá...
Hay đơn giản, em chỉ là của lạ...
Là chút ngọt ngào pha vị đắng cuộc đời anh.
Em luôn hi vọng rằng với anh, em sẽ mãi có một vị trí nào đó mặc dù em biết em sẽ không thể đến với anh. Cho em một góc kỉ niệm anh nhé.
Gửi từ email you forget - nhodemmua@
(...)
Ảnh minh họa
Cứ thế anh đã từ từ bước vào cuộc sống của em, vào tình yêu của em, vào tâm trí của em. Em cũng không biết em đã yêu anh từ khi nào. Cũng như anh vậy, nói yêu e mặc dù biết em đã có người khác rồi. Đúng là trong tình yêu người ta luôn mù quáng, không biết suy nghĩ gì cả và chỉ biết làm theo những gì con tim mách bảo. Em đã đến với anh, đã sa vào lòng anh. Và em cũng phát hiện ra một điều rằng hình như em đã yêu anh nhiều hơn người ấy.
Phải chăng anh mới chính là tình yêu thực sự của em ? Em yêu anh ngày càng nhiều hơn, cảm thấy như mình thật hạnh phúc khi có anh bên cạnh bởi lúc đó người ấy đang ở một nơi rất xa. Lúc đầu đến với anh, em tưởng rằng do thiếu thốn tình cảm nên em mới vậy nhưng thời gian đã cho em thấy rằng em yêu anh bằng cả con tim mình. Và cũng như em, anh cũng yêu thật nhiều, yêu chân thành, luôn làm cho em thấy hạnh phúc.
Nhưng thật trớ trêu thay, em đâu thể duy trì cả hai mối quan hệ đó chứ. Tại em quá tham lam hay tại em quá ủy mị, yếu đuối, không dứt khoát trong tình cảm? Em đã để cho cả hai mối quan hệ đó tồn tại song song. Và rồi cũng đến lúc em phải chọn con đường của mình. Chọn lối rẽ nào trước ngã ba đó, thật là khó đối với em. Yêu anh nhưng em đã không chọn anh, anh có quá nhiều điểm mà em không thể chấp nhận được : hút thuốc, uống rượu,…Anh biết em ghét những thứ đó vậy mà không một lần anh nói với em rằng anh sẽ sửa.
Và cuối cùng em đã lựa chọn người đã đi cùng em trên con đường hạnh phúc suốt 2 năm qua, em đã chọn cách quay lại cái quỹ đạo cũ mà không chọn cho em con đường mới. Con đường đó không có bóng dáng anh. Bởi em thực sự rất sợ, sợ một ngày nào đó anh bỏ rơi em ở đó và một mình em phải bước tiếp. Em sợ cảm giác cô đơn bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời. Em cần có người chia sẻ cần có người dìu dắt em đi. Vì sợ, vì ích kỉ nên em đã đánh mất anh, đã đánh mất tình yêu đích thực của mình.
Ảnh minh họa
Em ước giá như em gặp anh trước, có lẽ em đã chọn anh, em đã yêu anh, em đã được cùng sánh bước bên anh trong những chặng đường kế tiếp. Nhưng đã quá muộn, anh chỉ là người đến sau. Tình cảm của anh và em đến và đi trong thầm lặng. Em vẫn cứ ngỡ là anh vẫn còn bên em, không tin được rằng hạnh phúc chỉ mong manh, nhỏ nhoi đến thế.
Một tháng sau ngày nói chia tay anh, em gặp lại anh. Và rồi tình cũ lại ùa về, em lại không làm chủ được chính mình, hành động không còn nghe não bộ chỉ đạo nữa mà nghe sự mách bảo của con tim. Em đã ôm anh ôm thật chặt và khóc, khóc nhiều lắm. Vì em rất nhớ anh. Anh cũng không nói gì, cứ ôm em như vậy tới khi em hết khóc. Để rồi nhẹ nhàng, anh nói “Mình chia tay rồi mà em”. Em như chợt tỉnh giấc, à phải, mình chia tay rồi và quay mặt đi giấu những giọt nước mắt nghẹn ngào. Em cười, anh cũng cười. Và rồi từ hôm ấy em lại buồn vu vơ. Chia tay nhưng hình bóng anh trong em vẫn chưa thể lu mờ, điện thoại, yahoo em vẫn thường liên lạc với anh. Rồi một ngày em nhắn cho anh và nhận được câu trả lời đầy khắc khoải từ anh.
“Sao em lại chen vào cuộc đời của tôi? Để bây giờ tôi phải đâu khổ thế này? Xin em hay buông tôi ra.”
“Em cũng không biết tại sao em lại chen vào cuộc đời anh để bây giờ em cũng phải khổ thế này. Giá mà em không quen anh thì cuộc sống của em vẫn sẽ thật bình lặng.”
“Phải, tôi cũng thế đấy. tôi đã làm em đau khổ, giờ thì cho tôi xin, tôi chán cái cuộc đời này lắm rồi.”
“Em phải làm gì để biến khỏi cuộc đời anh hả? Anh cứ nói.”
“Em giết tôi đi.”
Và câu cuối cùng anh nói với em : “Em sai lầm rồi đấy.”
Không biết em đã sai vì tin tưởng anh hay đã sai khi quyết định chia tay anh.
Ảnh minh họa
Dù sao thì với em tất cả những thứ thuộc về anh, quãng thời gian, hạnh phúc ngắn ngủi khi bên anh em đều cảm thấy đáng quý, ý nghĩa, không có gì khiến em thất vọng cả. Em rất quý trọng khoảng thời gian ở bên cạnh anh, em sẽ mãi không quên nó. Em cũng xin anh đó, dành cho em một chút ít bộ nhớ để ghi lại quãng thời gian đẹp đẽ đó được không anh. Bây giờ thì anh hãy yên tâm đi nhé, em sẽ ra khỏi cuộc đời anh, sẽ lặng thầm chúc phúc cho anh, âm thầm dõi theo anh. Chúc anh tìm được hạnh phúc, tình yêu đích thực của mình. Hãy cố gắng gạt em ra khỏi cuộc đời anh, đừng để con bé như em làm bước cản trong cuộc đời anh…
Cho em 1 lần cuối nói yêu anh.
Tạm biệt tình yêu của em, e sẽ sống tốt thôi. Nhớ là phải hạnh phúc anh nhé.
Em là gì trong trái tim anh...
Là nhân tình hay trò chơi khám phá...
Hay đơn giản, em chỉ là của lạ...
Là chút ngọt ngào pha vị đắng cuộc đời anh.
Em luôn hi vọng rằng với anh, em sẽ mãi có một vị trí nào đó mặc dù em biết em sẽ không thể đến với anh. Cho em một góc kỉ niệm anh nhé.
Gửi từ email you forget - nhodemmua@
(...)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
DBS M05479
Quang Cao