Thứ Năm, 28 tháng 6, 2012

Hai mặt đồng xu

Nó và anh chơi thân với nhau từ bé,nó hay khóc và anh luôn là người vỗ về ,lúc 2 đứa nghịch nước mưa vô tình anh nhặt được 1 đồng xu,mỗi lần nó khóc anh đem đồng xu ném tung lên trời và chụp lấy anh thỏa thuận với nó ,nếu là mặt hình thì nó k đc khóc nữa ,và nếu là mặt số thì anh sẽ khóc cùng với nó....trời nắng nó và anh hối hả đi học về nó bất cẩn vấp đá sỏi,tứa cả máu nó bật khóc anh lại vỗ về lôi đồng xu ra và tung lên ....lại mặt hình ,nó nhoẻn miệng cười,2 đứa trẻ nô đùa cười trong gió..Lớn lên nó và anh thành 1 cặp đẹp đôi,nhưng nó giỏi văn còn anh giỏi toán.Hôm ,bài kiểm toán điểm kém nó gục đầu khóc tức tưởi,anh lại kế bên:"qui luật cũ em nhé!"nó nhìn theo đồng xu tít trên cao rồi...."mặt hình nhá"nó cười quệt nước mắt và nghe anh giảng lại bài,nó học chăm hơn chịu khó nghe anh giảng nhiều hơn bây giờ bài kiểm nó không bị điểm kém nữa...



Giờ thể thao ,nó đang reo hò cổ vũ cho anh,anh chơi bóng rổ rất hay mỗi lần anh đánh vào rổ nó lại hô vang tên anh nghe iu lắm....bỗng nó giật mình ,anh đứng đấy mắt hoa đi đầu óc như quay cuồng ...chao đảo ,máu từ mũi anh chảy xuống bờ môi khô ráp...anh ngã ngay dưới chân nó

Nó khóc thật nhiều khi thấy trong bệnh án anh xuất hiện 3 từ Ung Thư Máu,anh ngồi đấy vẫn vỗ về an ủi nó ,mặt anh tái xanh đôi tay anh khẳng khiu gầy yếu...anh chậm rãi lấy đồng xu ra khỏi chiếc gối,đồng xu mà anh cố xin bác sĩ cho để lại..."qui luật cũ em nhé"anh run rẩy cố sức tung đồng xu lên ..."mặt hình rồi nhá"anh nhoẻn miệng cười lấy tay quệt giọt nước mắt đang lăn xuống má nó,nó ôm anh và thôi không khóc nữa...

Anh mất,nó theo chân mọi người đi tiễn anh ,ai cũng bảo nó cứng rắn ,nó không khóc đôi mắt nó vô hồn nhìn xa xăm......chiều,nó đang ngồi trước thềm ôn lại kỉ niệm của nó với anh,mẹ anh lại dúi vào tay nó chiếc hộp nhỏ màu đỏ"nó bảo bác đem cho con ,quà nó tặng con trước khi nó đi "nó run rẩy cẩn thận mở nắp hộp.....nó òa khóc ,khóc như chưa bao giờ được khóc,tim nó như vỡ vụn ra ,bởi vì......đồng xu kỉ niệm của anh với nó....không có mặt số.....

Nước mắt của cá

Ở một vùng biển xa xôi, có một con cá lớn rất đẹp nhưng lại cô đơn, hàng ngày nó chỉ biết dạo chơi ở những nơi đáy biển sâu nhất, lạnh nhất, những âm thanh vắng lạnh vang lên, từng giọt từng giọt khi nó thở ra bọt khí…

Có một ngày, thấy chán ngán thứ nước lạnh lẽo này, nó đã bơi về phía thượng nguồn. Khi nhô đầu lên mặt nước, nó nhìn thấy mặt trời ấm áp, thế giới tươi đẹp và … một cô cá nhỏ màu hồng vờn trên những bọt sóng, dáng vẻ rất vui tươi. Cá nhỏ nhìn thấy nó thì vui vẻ chào: “Xin chào, bác cá”.

-“Gì cơ?” Cá lớn rất tức giận nói: “Cô chẳng lịch sự gì cả, tôi vẫn con trẻ mà, sao lại gọi tôi là bác?”.

Cá nhỏ ồ lên một tiếng: “Còn trẻ á, vậy mà tôi còn tưởng anh là lão cá già thành tinh”.

Cá nhỏ vừa nói vừa tiện tay lấy một đoạn dây thép uốn thành vòng tròn vợt nước biển, làm thành cái gương nước đưa cho cá lớn rồi nói: “Anh hãy tự nhìn cái dáng vẻ già nua và cô đơn của mình đi”.

Cá lớn tự nhìn lại mình, đúng là một kẻ cô đơn và tiều tụy. Cá nhỏ lấy lại chiếc gương và nói: “Chắc chắn là do anh suốt ngày ở dưới đáy rồi, anh nên thường xuyên lên trên tắm nắng, giống tôi đây này”.

Cá lớn tròn mắt “Tắm nắng?”. Cá nhỏ cười “Chính là khi có nắng thì nhô lên và bắt đầu tắm nắng”.

“Đúng là cô cá mặt trời đầy thú vị”, cá lớn tự nhủ. Thế là từ đó cá lớn thường xuyên lên mặt biển chơi đùa, trò chuyện cùng cá nhỏ và chẳng bao lâu chúng trở thành bạn tốt của nhau.



Bên cạnh một cá lớn lạnh lùng, cứng rắn là một cá nhỏ nhiệt tình, mềm yếu. Bên cạnh một cá lớn điềm tĩnh, trầm tư, có đôi lúc thô lỗ là một cá nhỏ vui vẻ, dịu dàng và có phần tinh nghịch. Hai tính cách ấy cứ thế song hành cùng nhau dù không ít lần cãi vã.

Có lúc cãi nhau tới hai giờ, cá nhỏ rất tức giận. Cá lớn không dỗ dành nó, quẫy đuôi một cái rồi bơi xuống đáy biển. Cá nhỏ ngồi trên những bọt sóng nhìn ánh trăng mà khóc, nó tự nói với mình: “Cá nhỏ ơi đừng giận nữa, làm em giận là anh không đúng. Xin lỗi em, sau này anh nhất định sẽ yêu thương bảo vệ em”.

Nói xong thì nó tự cười với mình, trên mặt vẫn còn đọng những giọt nước mắt. Thực ra, cá lớn đang đứng từ đằng xa nhìn cá nhỏ. Nhìn thấy cá nhỏ tự gạt mình, nó cảm thấy xấu hổ vì những chuyện đã xảy ra. Hôm sau cá lớn liền đến tìm cá nhỏ. Cá nhỏ vốn rất vô tư, sau khi ngủ một giấc thì đã quên hết những chuyện buồn, vừa nhìn thấy cá lớn nó vô cùng mừng rỡ.

Ngày tháng dần trôi.

Cá lớn lúc vui vẻ cũng trêu đùa cá nhỏ, lúc ở dưới đáy nước cũng nghĩ xem cá nhỏ đang làm gì. Hai bên dù tính cách khác nhau nhưng điều đó cũng không ngăn được chúng nhớ về nhau.

Cá lớn rất thích chơi với cá nhỏ nhưng vùng nước lạnh nơi đáy biển vẫn là nhà của nó. Đó là sự thật không thể thay đổi. Cá nhỏ tuy rằng rất thú vị, ấm áp song với cá lớn dường như những thứ càng ấm áp thì càng hoang tưởng, càng nhiều ánh sáng thì càng xa xôi.

Bất kể là con cá nào thì cũng không thể thay đổi thuộc tính của mình, bởi không tìm được cách thích ứng thì sẽ không thể sinh tồn. Cá lớn lên mặt biển nhiều lần, từng mảng vẩy đã bị bong ra, lớp bảo vệ bên ngoài đã yếu hơn, đối với nó đây là điều thật đáng sợ. Lần cuối, nó nói với cá nhỏ rằng nó không thể tiếp tục lên chơi cùng cá nhỏ được nữa. Cá nhỏ gật gật đầu, rất ngoan không ầm ĩ, không hỏi bởi trong lòng nó hiểu.

Đó là lần cuối chúng cùng nhau tắm nắng. Cá lớn bắt đầu cảm thấy đau rát trên da, cá nhỏ cũng cảm thấy đau nhưng là ở trong lòng. Cá nhỏ nhìn cá lớn khóc và nói: “Em rất muốn cãi nhau với anh… cái dáng vẻ xấu xí của anh… em sẽ không nhớ anh nhiều nữa đâu ... ”.

Cá lớn nhìn cá nhỏ mà nhói đau nhưng lại nói: “Em… là kẻ đáng ghét nhất”, rồi từ từ bơi xuống đáy biển lạnh lẽo.

Cá lớn cuối cùng cũng trở về đáy biển, nhiều năm trôi qua nó không hề lên mặt biển. Thỉnh thoảng, nó tự hỏi không biết cá nhỏ sống thế nào, có còn nhớ nó không. Đôi khi, nó nhờ những đợt sóng thủy triều hỏi tin tức của cá nhỏ nhưng không hề có hồi âm.

Một hôm, cá lớn muốn lên mặt biển. Thế là nó bơi về phía thượng lưu, bơi được nửa đường thì phát hiện một thứ gì đó rất lạ… là xương của cá nhỏ. Điều kỳ lạ là, đầu của nó vẫn hướng xuống dưới biển, dường như dù có phải chết nó cũng muốn bơi xuống đáy biển.

Cá lớn bơi đến gần, đột nhiên nó bất động. Chúng đã quá thân thiết nên dù có hóa thành tro, nó cũng nhận ra cá nhỏ, đây chính là xương của cá nhỏ. Cá nhỏ đi tìm cá lớn nhưng nó quá nhỏ bé, không thể chống chọi với cái giá lạnh của biển sâu. Nó đã đi tìm cá lớn theo tiếng gọi của con tim.

Cá lớn ôm lấy xương cá nhỏ - thứ bảo bối quý giá nhất trên đời với nó rồi từ từ bơi về phía đáy biển. Không ai có thể nhìn thấy giọt nước mắt của cá lớn bởi vì nó đang ở dưới nước.

Chuyện tình hai con lợn (có thật ko chuyện tình yêu?)

"Ban đêm, lợn đực lúc nào cũng thức để trông cho lợn cái. Nó sợ, thừa lúc chúng ngủ say, người ta sẽ đến bắt lợn cái đem đi thịt.

Ngày lại ngày, lợn cái càng béo trắng nõn nà, lợn đực càng gầy đi trông thấy.
... ...
Đến một ngày, lợn đực tình cờ nghe được ông chủ nói chuyện với tay đồ tể. Ông ta muốn thịt lợn cái đang béo tốt. Lợn đực nghe vậy mà lòng đau khổ khôn cùng.

Thế là từ lúc đó, tính tình lợn đực thay đổi hẳn. Mỗi lần ông chủ mang đồ ăn đến là lợn đực ta giành ăn bằng sạch, ăn xong nó lại nằm ườn ra ngủ như chết. Nó còn nói với lợn cái, từ giờ ban đêm phải canh gác thay cho nó. Nếu phát hiện ra không chịu canh thì nó sẽ không bao giờ quan tâm đến lợn cái nữa. Thời gian qua đi, lợn cái cảm thấy lợn đực càng ngày càng không để ý gì đến mình nữa. Lợn cái buồn bã, thất vọng vô cùng. Còn lợn đực hàng ngày vẫn vô tư, vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Ngoảnh đi ngoảnh lại một tháng qua đi, ông chủ dẫn tay đồ tể đến chuồng lợn. Ông ta thấy lợn cái trước đây đẫy đà, nõn nường là thế giờ chẳng còn lại được bao nhiêu thịt. Còn lợn đực lại trở nên béo trắng hẳn ra. Lúc này, lợn đực ta liền chạy thục mạng xung quanh chuồng, nó muốn thu hút sự chú ý của ông chủ, chứng tỏ nó là con lợn béo tốt, khỏe mạnh.

Cuối cùng thì tay đồ tể cũng bắt lợn đực đi. Khoảnh khắc bị lôi ra khỏi chuồng, lợn đực vẫn cười và nói với lại với lợn cái: “Sau này em nhớ đừng ăn nhiều nhé!” Lợn cái đau xót cùng cực, định xông ra theo chồng, nhưng cửa chuồng đã đóng sầm trước mặt nó. Qua hàng rào tre lợn cái vẫn nhìn thấy ánh mắt chớp chớp của lợn đực.

Tối hôm đó, lợn cái nhìn nhà chủ vui vẻ, quây quần bên nhau ăn thịt lợn, nó buồn bã thả mình nằm xuống nơi trước đây lợn đực vẫn nằm. Đột nhiên nó phát hiện thấy trên tường có dòng chữ: “ Nếu tình yêu không thể diễn đạt được bằng lời, anh nguyện dùng sinh mạng để chứng minh.” Lợn cái đọc xong dòng chữ mà lòng đau quặn thắt.


P/s: Bas thật là ý nghĩa làm sao, mới đầu câu chuyện nghe ko có gì nhưng càng đọc càng thấm thía

Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh

Chị là Oshin – người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, xong việc, vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn…

Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự tiệc đêm. Ông chủ bảo : “Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không?”. “Thưa được ạ, có điều đứa con trai nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu sẽ sợ hãi”. Ông chủ ân cần:” Vậy chị hãy mang cháu đến cùng nhé”.

Chị mang theo con trai đến. Đi đường nói với nó rằng :” Mẹ sẽ cho con đi dự tiệc đêm”. Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là mẹ làm Oshin là như thế nào kia chứ! Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của nó phải sớm hiểu sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua 2 chiếc xúc xích.

Khách khứa đến mỗi lúc mỗi đông. Ai cũng lịch sự. Ngôi nhà rộng và tráng lệ… Nhiều người thăm quan, đi lại, trò chuyện. Chị rất bận không thường xuyên để mắt được đến đứa con nhếch nhác của mình. Chị sợ hình ảnh nó làm hỏng buổi lễ của mọi người. Cuối cùng chị cũng tìm ra được cách : “đưa nó vào ngồi trong phòng vệ sinh của chủ”… đó có vẻ như là nơi yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay.

Đặt 2 miếng xúc xích vừa mua để vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui vẻ nói với Con :” Đây là phòng dành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm bắt đầu!” Chị dặn con cứ ngồi yên trong đó đợi chị đón về. Thằng bé nhìn “căn phòng dành cho nó” thật sạch sẽ thơm tho, đẹp đẽ quá mức mà chưa từng được biết. Nó thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương, và âm ư hát… tự mừng cho mình.

Tiệc đêm bắt đầu. Người chủ nhà nhớ đến con trai chị, gặp chị đang trong bếp hỏi. Chị trả lời ấp úng:” Không biết nó đã chạy đi đằng nào…”. Ông chủ nhìn chị làm thuê như có vẻ giấu diếm khó nói. Ông lặng lẽ đi tìm… Qua phòng vệ sinh thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông mở cửa, ngây người: “Cháu nấp ở đây làm gì ? Cháu biết đây là chỗ nào không ?” Thằng bé hồ hởi : “Đây là phòng ông chủ nhà dành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai cùng với cháu ngồi đây cùng ăn cơ!”



Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè , cố kìm nước mắt chảy ra, ông đã rõ tất cả, nhẹ nhàng ngồi xuống nói ấm áp: “Con hãy đợi ta nhé”. Rồi ông quay lại bàn tiệc nói với mọi người hãy tự nhiên vui vẻ, còn ông sẽ bận tiếp một người khác đặc biệt của buổi tối hôm nay. Ông để một chút thức ăn trên cái đĩa to, và mang xuống phòng vệ sinh. Ông gõ cửa phòng lịch sự… Thằng bé mở cửa… Ông bước vào: “Nào chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé”.

Thằng bé vui sướng lắm. Hai người ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ… Mọi người cũng đã biết. Liên tục có khách đến ân cần gõ cửa phòng vệ sinh, chào hỏi hai người rất lịch sự và chúc họ ngon miệng, thậm chí nhiều người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát vui của trẻ nhỏ… Tất cả đều thật chân thành, ấm áp!

Nhiều năm tháng qua đi… Cậu bé đã rất thành đạt, trở nên giàu có, vươn lên tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nhưng không bao giờ quên giúp đỡ những người nghèo khó chăm chỉ. Một điều quan trọng đã hình thành trong nhân cách của anh: Ông chủ nhà năm xưa đã vô cùng nhân ái và cẩn trọng bảo vệ tình cảm và sự tự tôn của một đứa bé 5 tuổi như thế nào.
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên má em, tát nhẹ yêu yêu để đánh thức cơn buồn ngủ khi em ngồi bên cạnh anh. Em giật mình cười mỉm và nhìn anh ấu yếm. Anh cũng nhìn em, ánh mắt nhẹ nhàng và trìu mến như của anh trai dành cho em gái. Chỉ thế thôi cũng đủ làm em hạnh phúc biết nhường nào. Và trong giây phút ấy, em tưởng anh đã yêu em.
…Đó là cử chỉ thương yêu của 3 năm về trước, còn giờ đây, anh đã khác. Anh không còn là anh của ngày xưa nữa, không còn quan tâm em, không còn xoa đầu em hay hỏi han em mỗi lần em ốm. Em biết, tất cả những giây phút xưa giờ chỉ còn là kỉ niệm và mãi mãi, với anh, em chỉ là người qua đường. Nhưng em thì khác…


Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được rằng, một cô gái yếu đuối, bi lụy như em lại đủ dũng khí để sẵn sàng đánh đổi tuổi thanh xuân của mình chờ đợi anh! Kể từ cái ngày anh thờ ơ với em, em biết mình đã không còn hi vọng gì nữa, không còn có thể là người anh yêu thương, anh lựa chọn trên cuộc đời này nhưng em vẫn đợi chỉ đơn giản vì trái tim em không thể yêu ai khác nữa ngoài anh.

Thật xấu hổ khi phải thú nhận với anh rằng, em đã từng tuyệt vọng, từng muốn từ bỏ tất cả, kể cả anh để bắt đầu một cuộc sống mới. Em đã từng được bạn bè giới thiệu những người bạn trong đó có nhiều người thương yêu em nhưng cảm xúc trong em không có gì thay đổi. Đã nhiều lần, em cố gắng để tỏ ra rằng em không yêu anh nữa nhưng trước anh em lại hoàn toàn run rẩy, em lại trở về cô gái yếu đuối nhút nhát như ngày nào.

Khi trái tim em cố gắng để yêu vì em biết mình không còn trẻ nữa thì em lại nhận ra rằng trái tim em không thể thổn thức bởi bất cứ tình yêu nào. Em lao đầu vào công việc để tìm quên anh, để thôi nghĩ về anh mỗi đêm và không phải rơi lệ mỗi khi em cảm thấy cô đơn nữa. Tất cả với em như một đại dương dậy sống, lòng em chống chếnh khong yên vì chỉ cần nghĩ nếu em thuộc về người con trai khác liệu anh có buồn không và em có ân hận vì điều đó hay không?

Em không biết phải tiếp tục sống ra sao khi đêm nào em cũng thao thức, cũng nhớ thương anh. Anh có biết không anh? Anh có hiểu được tình yêu của em dành cho anh lớn cỡ nào không? Anh không yêu ai, không ghét bỏ em vậy tại sao anh không chọn em?

Em thấy trong mắt anh một chút tình cảm nhỏ nhoi dành cho em, đó có phải là sự thương hại? Anh chê em nghèo hay tại anh chưa có gì trong tay, không thể lo toan cho cuộc sống của em sau này? Tại sao anh không yêu, không chọn một người con gái cho anh? Tại sao anh cứ để em hi vọng và chờ đợi. Em đã rơi quá nhiều nước mắt và đau khổ lắm rồi anh có biết không anh? Thật sự lúc này em đã quá sức chịu đựng rồi nhưng em không thể không nghĩ đến anh, không thể điều khiển trái tim thôi yêu anh!

Em dại dột quá rồi, em ngu ngốc thật, em đã mù quáng hay đang ngộ nhận tình yêu? Em phải làm sao bây giờ, xin anh hãy nói cho em biết em phải làm sao để sống vui vẻ tiếp quãng thời gian này?
DBS M05479
Quang Cao