Giờ thể thao ,nó đang reo hò cổ vũ cho anh,anh chơi bóng rổ rất hay mỗi lần anh đánh vào rổ nó lại hô vang tên anh nghe iu lắm....bỗng nó giật mình ,anh đứng đấy mắt hoa đi đầu óc như quay cuồng ...chao đảo ,máu từ mũi anh chảy xuống bờ môi khô ráp...anh ngã ngay dưới chân nó
Nó khóc thật nhiều khi thấy trong bệnh án anh xuất hiện 3 từ Ung Thư Máu,anh ngồi đấy vẫn vỗ về an ủi nó ,mặt anh tái xanh đôi tay anh khẳng khiu gầy yếu...anh chậm rãi lấy đồng xu ra khỏi chiếc gối,đồng xu mà anh cố xin bác sĩ cho để lại..."qui luật cũ em nhé"anh run rẩy cố sức tung đồng xu lên ..."mặt hình rồi nhá"anh nhoẻn miệng cười lấy tay quệt giọt nước mắt đang lăn xuống má nó,nó ôm anh và thôi không khóc nữa...
Anh mất,nó theo chân mọi người đi tiễn anh ,ai cũng bảo nó cứng rắn ,nó không khóc đôi mắt nó vô hồn nhìn xa xăm......chiều,nó đang ngồi trước thềm ôn lại kỉ niệm của nó với anh,mẹ anh lại dúi vào tay nó chiếc hộp nhỏ màu đỏ"nó bảo bác đem cho con ,quà nó tặng con trước khi nó đi "nó run rẩy cẩn thận mở nắp hộp.....nó òa khóc ,khóc như chưa bao giờ được khóc,tim nó như vỡ vụn ra ,bởi vì......đồng xu kỉ niệm của anh với nó....không có mặt số.....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét