Ngày xưa , có một người học trò nghèo cưới được người vợ hiền , người vợ chăm chỉ dệt lụa , săn sóc mẹ chồng , nuôi anh ta ăn học .
Một hôm người chồng đi đường , bắt được lọ vàng , mừng rỡ đem về đưa cho vợ . Người vợ nói : “Thiếp trộm nghe người ta ai cũng cần giữ liêm sỉ . Nay chàng nhặt của rơi đem về cầu lợi , để ô uế phẩm hạnh , thử nghĩ có nên không ? Người chồng nghe nói , có ý thẹn , bèn tìm cách trả lại cho người mất của .
Người chồng đi xa , tìm thầy để học . Mới được một năm thì về thăm nhà . Vợ lo lắng hỏi : “Chàng có việc gì mà về nhà ?” . Chồng nói : “ Ta đi lâu nhớ nhà nên về thăm , chẳng có việc gì cả ” . Vợ nghe chồng nói thế , cầm con dao đến bên khung cửi nói rằng : “ Lụa đang dệt đây là phải làm từ lúc nuôi tằm , ươm tơ cho đến lúc mắc lên được khung cửi . Nếu bây giờ mà thiếp chặt đoạn đang dệt đây , thì bao nhiêu công phu ngày giờ từ trước đến nay đều mất hết . Chàng đi học là để trở nên một người tài giỏi , nếu đang học mà bỏ về , thì khác gì tấm lụa đang dệt đây mà chặt đi vậy . Chồng nghe vợ nói , lấy làm cảm động , đi học luôn bảy năm , thi đổ ra làm quan . Từ đó gia đình được hạnh phúc vinh hiển .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét