Thì anh cũng đừng bất ngờ, em là người chung tình, anh biết mà. Nếu đến mức phải chia tay, tức là em đã không còn nổi một lý do để chúng mình chung đường và việc ra đi là hoàn toàn do em tự nguyện. Em sẽ nói với người mới, không phải là em hết yêu anh mà vì em không còn làm anh hạnh phúc và việc em ở cạnh anh thêm chỉ làm cả hai đứa "khó thở".
Anh đừng lo cho em, mỗi đêm dài trôi qua là một ngày nắng đẹp, đôi khi âm u hay lâm râm mưa phùn, chỉ làm em thấy yêu hơn những phút hoài niệm. Ở bên người mới chắc là em sẽ vui, có lẽ không thể vui như khi ở bên anh nhưng sẽ vui theo một nghĩa khác. Là vợ người ta sẽ không lo đêm ngủ một mình, ra đường phải bắt taxi một mình và bữa cơm hàng ngày chắc chắn sẽ không chỉ một mình.
Anh sẽ ghen vì em hiểu tính cách của anh. Anh yêu em nhiều đến mức ghen với cả quá khứ. Hôm nay nhìn em mặc áo cưới đi bên ai, chắc lòng anh sẽ đau. Em hiểu cái cách anh đau, cũng giống cảm giác mỗi lần em nghĩ nếu anh là chú rể và em không là cô dâu, nuối tiếc xen lẫn kỷ niệm, em cũng không vui quá đâu dù hôm nay là ngày cưới.
Em biết mình không giỏi là người che giấu cảm xúc. Với em, anh là máu thịt, có ai tự tay cầm dao cắt da cắt thịt mình bao giờ. Nếu hôm nay em là cô dâu và chú rể không phải là anh thì không có nghĩa mọi thứ của chúng ta giờ đây chấm hết. Hết tình yêu không có nghĩa chúng mình thành kẻ thù, chỉ là có những chuyện giờ mình không thể làm cùng nhau.
Rồi em sẽ có những đứa con, chỉ là bọn nhỏ không kêu anh là "bố" và không được anh dạy bước đi đầu đời. Em sẽ kể chúng nghe từng mối tình của mẹ, những người đàn ông đã đem vòng tay vững chãi, ôm ấp mẹ chúng mỗi khi khó khăn. Anh sẽ là niềm tự hào vì một phần quá khứ của em có anh, kể cả lúc đau nhất, em và anh cũng vì nhau mà suy nghĩ. Vậy thì tại sao em lại cố quên, sao lại cố không nhìn vết sẹo trong khi mình đã tưởng sẽ đánh đổi hết cho nó?
Em hôm nay là cô dâu, em sẽ xinh đẹp và rạng rỡ. Em mong được nhận lời chúc phúc từ anh. Phải rồi, anh sẽ đến, sẽ mừng cho em vì anh nói anh chỉ hạnh phúc khi thấy em hạnh phúc. Em cũng vậy, chỉ hạnh phúc khi thấy anh hạnh phúc và hạnh phúc này không có em.
Và một ngày anh cũng là chú rể, mặc âu phục, đeo nhẫn cưới cho ai. Em cũng sẽ đứng đó, khoác tay ông xã, vỗ tay và mỉm cười mừng hạnh phúc cho anh. Chúng mình lúc đó sẽ nhìn nhau như hai người bạn tri kỷ, có duyên mà vô phận, đi qua đời nhau như cơn mưa rào mùa hạ, thỏa cái khát nhưng bốc lên mùi cháy khét.
Ngày hôm nay rồi sẽ thành quá khứ, anh và em vẫn bước nhưng không còn chung đường. Những ngã rẽ làm mình xa nhau hơn nhưng khoảng cách đâu còn là vấn đề, biển và bờ ngày ngày vẫn thế, vô tình xô vào nhau, cuộn chặt nhau rồi lại rời bỏ nhau. Chúng mình sẽ lên chức bố mẹ, rồi thì ông bà, cuối cùng cũng trở về với cát, mọi ràng buộc với đời sẽ không còn. Em và anh sẽ thành những câu chuyện, qua tấm ảnh nghi ngút khói hương.
Em viết đôi điều cho tương lai, nếu ngày kia chúng ta là vợ chồng, giờ anh đọc lại, chắc cười em nhiều lắm! Em biết mình không quá giỏi nhưng cũng đủ trách nhiệm cho một tình yêu. Ngày nào đó, áo cô dâu đã sờn, vai áo chú rể đã cũ, một ngày nào đó, mái ấm chúng ta không đủ sức cho ngày nắng - đêm mưa, bão giông bao phủ, em sẽ vẫn mỉm cười trao tay anh cho người khác. Chỉ cần đôi ta hạnh phúc, có lý gì phải ở cạnh nhau mới vẹn toàn đúng không anh?
Bức tranh vẫn sẽ tròn trịa, kể cả khi chúng ta đứng ở hai đầu nỗi nhớ và có thêm vài diễn viên phụ họa, anh nhỉ? Yêu em đi khi ngày mai còn chưa tới...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét