Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

TÔI THỀ TÔI MÀ KHÔNG LÀM CHO CÔ YÊU TÔI THÌ TÔI KHÔNG MANG HỌ TRẦN NỮA P2

Chương 6

Thật ra thì tôi cũng chẳng biết việc hắn định nhờ tôi là việc gì đâu nhưng mà thôi cứ kệ đi, đã làm ơn làm phước cho người ta rồi mà bây giờ lại bỏ bê là không có được.
- Này, thế cậu định nhờ tôi cái gì đấy?
- Cô cứ ngậm mồm mà đi theo tôi là được!
Này này, đây là cái thể lại gì đây hả? Nhờ vả người ta xong mang cái giọng điệu kiểu như ra lệnh đấy là sao chứ? Ai dạy tên này học làm người vậy? Tôi vẫn đang ngồi trên chiếc Audi mui trần đang hiên ngang đi giữa đường mà vô tư hưởng thụ gió trời, cơ bản thì hôm nay cũng rất mát.

“Kétttttttt” cái quái gì vừa diễn ra đấy hả trời?

À vâng, cái sự việc vừa diễn ra trong giây lát mà nhiều người nhìn thấy được do tiếng động qua to đó chính là do cái tên trời đánh đang điều khiển chiếc xe này một cách rất là bình thường tự nhiên lại giở chứng phanh gấp một cái khiến cả người tôi đang ung dung ngắm cảnh sắc phố xá lao về phía trước và kèm theo đó là một cú cọ trán thân mật với cái ghế phía trước mặt.

- Cậu bị điên à? Đang yên đang lành tự nhiên trúng gió độc hay sao mà lại làm thế? Đồ điên.
- Cô nói xong chưa, xuống xe nhanh lên hay là để tôi lôi xuống?
- Để cậu lôi xuống bẩn hết người tôi!


Nói xong tôi hiên ngang ưỡn ngực, chổng mông làm dáng con đà điểu mà chui khỏi xe và tiến thẳng về phía trước.

- Rồi sao? Đi đến đây để hóng gió trời hả?
- Đâu phải ai cũng rảnh rỗi như cô đâu.
Cái gì cơ? Dám nói bổn nương ra đây như vậy? Tại cái đồ “sóng thần” nào mà bây giờ tôi phải lết cái xác giữa trời này hả? Tôi rất là bận bịu đấy, tôi còn bận ngủ, bận ăn, bận thư giãn, tóm lại là bận rất nhiều việc. Chẳng qua tôi quá tốt bụng nên mới đi theo giúp cậu thôi nhá, chứ nếu không tôi đã ở nhà mà bắt tay vào làm những việc đó rồi đấy!

- Đi nhanh lên, cô còn thần người ra đấy làm gì nữa đấy!

Hắc vác tôi đến một nơi gọi nôm na là cái cửa hàng quần áo, và theo như cái bảng tên thì tên của nó là Queen’s Shop. Tôi nghe cái tên này quen lắm, từ từ, để im, nhớ đã. À rồi, nhớ rồi, cái nơi này là nơi shopping thường xuyên của mấy cô ấm cậu ấm trong trường tôi đây mà. Cái này thì toàn bán đồ hiệu, mà đồ hiệu thì tất nhiên là đồ đẹp. Thật ra tôi thấy gọi cái này là “cửa hàng thời trang” cũng không đúng lắm, mà phải gọi là cái “lò đốt tiền” mới đúng. Nơi này thì giá cả trên trời, một con người như tôi thì nơi này như là được xây ở tầng mây thứ 10 ấy, nghĩa là không bao giờ có thể bước chân đến được ấy.

- Lại đây lại đây, thử cái váy này xem nào, cô có nhanh lên không, lề mề quá đấy!

Hắn cầm trên tay một cái, à cái váy mày trắng, nhìn có vẻ nữ tính và tuyệt đẹp nhưng mà…

- Tôi không mặc đồ màu trắng, chọn cái khác đi!

Hắn lại thu lại cái bàn tay mà đang cầm cái váy giơ lên để vẫy vẫy tôi mà lại chuyên tâm chọn một cái váy khác.

- Này này, lại đây thử cái này đi nhanh lên!

Lần này thì là một cái váy màu tím, không hoa văn lung tung mà phụ kiện đi kèm trên cái váy đấy chỉ có một chiếc thắt lưng màu đen. Nhìn khá đơn giảng và sang trọng. Nhưng thôi để ý làm gì, tôi tiến tới cầm cái váy mà tiến thẳng vào phòng thay đồ, vừa nãy tôi tranh thủ nhìn xem phòng thay đồ ở đâu rồi, chứ không lại vác mặt ra hỏi “Phòng thay ở đâu ạ?” thì rõ là xấu hổ rồi còn gì nữa.

Ung dung cầm chiếc váy vào phòng thay đồ, và ngay khi mà tôi lật cái mác giá tiền lên thì tôi có muốn ung dung cũng không thể làm được nữa. 3.200.000VND, mẹ ơi, đây đúng là một cái “lò đốt tiền lí tưởng” mà. Và ngay khi tôi đang thất thần mà thay quần áo thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng lao xao

- Anh ơi, anh không vào được đâu!
Chắc bên ngoài có thằng nào đang làm hại con gái nhà lành đấy hả?
- Anh, xin anh dừng lại đi!
Thằng k.h.ố.n kia, mày dừng tay lại ngay!
- Anh ơi, anh ơi!
Tôi vừa tròng cái váy vào người vừa tốt bụng mà giúp cô gái xấu số nguyền rủa tên yêu râu xanh đáng chết ngoài kia thì…
“Cạch” Cách cửa mở ra và…
- Cô ngủ trong đấy rồi hả?
Có một bản mặt thò vào, trời ạ, thời điểm này thì còn suy nghic gì nữa, làm theo bản năng là…
- Aaaaaaaaaaaaaaa!
Sau khi định thần lại thì cái tên yêu râu xanh là cô gái nhà lành vô tội đang được chú ý chính là tôi và “sóng thần tên Phong” chết tiệt. Và ngay sau đó là “rầm” một tiếp, cái cửa lại bị đóng lại một cách thô lỗ, tôi cảm tưởng như với lực đóng vừa rồi chắc em cửa xinh xắn sắp gãy đôi luôn rồi. Cơ mà sao còn lí trí mà lo lắng cho cái cửa nữa hả trời, con Châu điên này, không sao không sao, tên đó không kịp nhì thấy gì đâu, an ủi an ủi. Định thần lại và mặc nốt cái váy vào người, tôi lại đàng hoàng bước ra với vẻ mặt như chưa hề có chuyện gì.

Nhưng đâu phải ai cũng có được một lí trí sắt thép và một cái đầu óc hoạt động nhanh lẹ như tôi đâu, điển hình là cái tên đầu sỏ vừa gây ra việc lúc nãy chẳng hạn.
- À cô… cô mặc… đẹp lắm, đi… đi thêm đôi giày này vào nữa thôi!
Cái điệu bộ gì kia, mặt kiểu cúi xuống như sắp cắm xuống đất luôn rồi ý, ăn nói thì lắp ba lắp bắp, như đàn bà con gái vậy? Sao hắn lại cứ làm ra cái điệu bộ rằng hắn mới là người bị hại chứ không phải tôi vậy chứ. Lại còn chìa giày cao gót ra bảo tôi đi?
- Tôi không có đi được giày cao gót!
- Tôi cũng biết thế nên tôi chọn thêm đôi này.
Nói xong hắn giơ một đôi giày búp bê ra, đôi giày màu tím có đính biểu tưởng Channel nhìn rất là dễ thương. Cơ mà biết là tôi không đi giày cao gót sao còn giơ ra làm gì? Đúng là cái đồ đầu óc không bình thường.



Chương 7

Ngồi trên xe mà không khí im lặng đến đáng sợ, và tất nhiên nguyên nhân của sự im lặng này không phải do tôi, mà là do cái tên kia thôi.

- Này, rốt cuộc là cậu định vác tôi đi đâu đây?
- À à, cô đi giả vờ làm bạn gái tôi được không?
- What? Không được, cho tôi xuống xe, tôi muốn về nhà!
- Giúp tôi đi!
Nói xong hắn chớp chớp mắt nhìn tôi ra vẻ tội nghiệp, mà tôi thì lại rất là dễ mủi lòng trước những cảnh tượng như thế này cho nên là…
- Thôi được rồi, coi như là tôi tích đức cho con cháu đời sau. Cơ mà làm như vậy thì để làm gì?
- Giúp tôi chia tay bạn gái cũ, cô ta thật là rắc rối mà, tôi đã nói chia tay mà cứ bám riết lấy không ngừng, lại còn bắt tôi phải mang bạn gái mới để cho cô ta “kiểm duyệt” xem có hơn cô ta không thì cô ta mới chấp nhận mà buông tay. Cô ta đúng là bị điên rồi, con gái gì mà dai như đỉa vậy chứ!
- Ờ!
- Cho nên lát nữa cô phải giả bộ cho kiêu sa một chút, không cô ta lại lảm nhảm rất là tốn thời gian và còn tổn thương lỗ tai nữa.
- Ờ! Đã biết.

Bây giờ thì tôi lại thật sự mong muốn cái không khí im lặng như vừa nãy quay trở về vì tên này lại bắt đầu nói quá nhiều rồi. Cái gì mà chia tay bạn gái chứ? Không phải tại cậu ta lăng nhăng, bắt cá trăm tay thì sẽ xảy ra vụ việc này sao?

- Sao không nhờ mấy cô tiểu thư trường ta kia kìa, không phải là kiêu sa chính hiệu luôn sao?
- Mấy cô đấy phiền phức lắm. Cô có bị ngu không mà bảo tôi làm vậy chứ hả? Chắc chắn sau vụ này thì mấy cô nàng đó cũng sẽ bám riết lấy tôi không ngừng thôi, lại còn tự mình gán cho cái danh hiệu người yêu của tôi thì chết dở. Nói chung là dính vào mấy cô nàng đỏng đảnh đấy phiền phức lắm.
Dám bảo tôi ngu sao?

- Thế không sợ tôi cũng như thế hay sao?
- Cô mà như thế thì có mà trời sập nha. Cái loại con gái gì mà khô cằn, nhìn thấy trai đẹp như tôi đây mà không chút cảm xúc như vậy là sao chứ hả? Cô xem xem, đứa con gái nào thấy tôi cũng phát rồ phát dại hết cả, thế mà cô dửng dưng như không vậy. Cô đứt cái dây thần kinh thưởng thức cái đẹp rồi phải không?
- Không, tôi chưa đứt!
- Tôi khẳng định là cô đứt rồi.
- Tôi bảo chưa là chưa, cậu là tôi à mà cậu biết?
- Thế tôi hỏi nhé! Cô có thấy tôi đẹp trai không?
- Có!
- Có thấy tôi giàu không?
- Có!
- Thế cô có thích tôi không?
- Không.
- Cái gì? Tôi đẹp, tôi giàu mà sao cô lại không thích tôi? Không phải con gái ai cũng thích những người như vậy sao?
- Ai mà biết được.
- Cô là con gái sao cô lại không biết?
- Tôi biết là cậu sắp lái xe đâm vào tường rồi kìa!
- Hả? Á aaaaaa!

Cái tên ngốc này nữa, chỉ mải nói mà chẳng thèm nhìn dường, từ nãy tới giờ chính xác là xe chỉ chạy theo hướng thẳng, may mà có tôi nhắc chứ không giờ hai đứa chắc đang nắm tay nhau xuống chào hỏi 18 đời tổ tông của nhà mình ở dưới đất rồi. May mà ngay sau lời nói của tôi hắn kịp thời quay tay lái nên cả xe lẫn người đều bình an vô sự.

- Cậu lái xe cái kiểu gì đấy hả? Muốn giết người phải không, tôi với cậu với cái xe không thù không oán sao cậu nỡ hại chúng tôi chứ, cậu biết đời này cậu sống thất đức thế này thì rất có nguy cơ là con cháu cậu mai sau phải gánh báo ứng cho cậu đấy biết không? Sao cậu lại có thể ác độc như vậy chứ?
- Tôi xin lỗi!
- Cậu làm ra chuyện tày trời như thế này mà chỉ nói một câu “xin lỗi” là xong à? Chuyện gì cũng xin lỗi là xong thì trên đời này cần gì đến cái thứ gọi là pháp luật nữa? Chẳng nhẽ bây giờ Lê Văn Luyện cướp tiệm vàng giết người xong nói với mấy cái xác một câu "xin lỗi" là xong à? Hay mấy thằng Mafia bắn nhau đùng đùng đoàng đoàng, người chết như rơm như rạ xong cũng nói một câu "xin lỗi" là xong phải không?
- Này, cô vừa vừa phải phải thôi nhé, thế cô đã mất miếng thịt nào chưa mà cô phát ngôn như cô sắp chết rồi ý.
- Này, thế lần đầu tiên gặp cậu đâm vào tôi thì cậu cũng có mất miếng thịt nào đâu mà cậu xa xả vảo mặt tôi như đúng rồi thế?
- Cái đấy là… là…
- Là là là, là làm sao? Hử?
- Xuy xuy, tôi sai được chưa, tôi sai, tôi sai! Sao cô nói nhiều thế nhỉ, lên xe mà đi nhanh lên, sắp đến giờ hẹn rồi.

Hừm, gây ra họa xong lại còn tỏ vẻ bố đời mẹ thiên hạ nữa hả? Ai bảo hồi mới gặp tôi đã vênh cái mặt lên ra vẻ con cóc cơ, ra vẻ “cậu ông trời” cơ, bây giờ thì tôi trả thù lại cho bõ ghét, ôi, thật là thoải mái mà. Xong chúng tôi “lại” một lần nữa ngồi lên chiếc xe “suýt” tử thần mà đi đến sân khấu kịch nghệ, à nhầm, chỗ hẹn.

- À mà này…
- Tập trung mà lái xe đi, tôi không muốn chết trong tay cậu đâu!

Chiếc xe lại im lặng mà chạy băng băng trên đường lớn. “Kítttttttt” chiếc xe dừng lại ở một quán cafe nhìn có vẻ rất là trang nhã. Hình như đây chính là quán cafe huyền thoại nha, đúng với thứ nó bán, quán này tên là Cafe, lại một người chủ rất giỏi đặt tên nữa. Tại sao nó là huyền thoại? Bởi vì hương vị cafe ở đây ngon có 1-0-2, và cái quan trọng là nhân viên làm việc ở đây rất là đẹp trai, há há há, tôi cũng hám trai nhưng chẳng qua là biết kiềm chế thôi, há há há.

- Xuống xuống, xuống nhanh lên.
- Từ từ cái nào!

Tôi bày ra một tư thế kiêu sa ra dáng đúng là một cô tiểu thư nhà giàu mà bước xuống xe. Tôi chẳng dám tưởng tượng ra hình ảnh của tôi bây giờ đâu, chắc là yểu điệu thục nữ lắm. Vì tôi là một người là việc gì là phải làm đến nơi đến chốn cho nên tôi đành phải nhắm mắt, cắn răng, nhịn xuống sự đau lòng cho hình ảnh của cô nữ sinh dễ thương mà khoác tay hắn tiến vào quán cafe.




Chương 8

- Này, kia là người mà chút nữa cô phải đối phó đấy!

Hắn ghé vào tai tôi thì thầm con gà hầm và đồng thời cũng ra hiệu cho tôi biết người mà tôi sắp gặp là cô nàng thoạt nhìn có vẻ xinh đẹp rất biết chọn chỗ ngồi mà chọn ngay chỗ ở vị trí trung tâm. Cô nàng nhìn qua thì cũng đã có thể nhận ra là mấy cô tiểu thư nhà giàu đỏng đảnh. Người xưa có câu “Nhìn mặt mà bắt hình dong” nhưng trong trường hợp này thì đúng là vừa nhìn đã biết.

- Chào em, Mai Hoa, dạo này em khỏe chứ?

Khiếp, nói chuyện với mấy đứa con gái khác thì sao mà ngọt ngào thế.

- Anh, anh đến rồi à? Em vẫn rất ổn, chỉ không ổn mỗi cái là trong lòng em lúc nào cũng tràn ngập hình bóng của anh làm em mất ăn mất ngủ vì nhớ anh.

Má ơi sao cô này nghĩ ra được cái lời nói buồn nôn này vậy? Cô không ăn không ngủ thì cũng có liên quan quái gì đến việc cô nhớ hắn đâu. Mà rõ ràng trong lúc ăn với lúc ngủ cô vẫn có thể nhớ cơ mà.

- Mai Hoa à, anh xin lỗi, anh đã nói với em rồi, chúng ta kết thúc ở đây thôi. Những ngày tháng bên em anh cũng rất vui vẻ nhưng anh cũng nhận ra một điều rằng chúng ta cũng không thể bên nhau thêm được nữa. Anh vẫn yêu em, em biết điều đó mà phải không, nhưng tình yêu đâu phải lúc nào cũng được như chúng ta mong đợi đâu. Cho nên dù rất tiếc nhưng anh vẫn muốn nói rằng chúng ta hay chia tay nhau trong hòa bình được không Mai Hoa? Anh cũng đã đáp ứng yêu cầu của em, anh cũng đã mang người con gái vừa chen chân vào trái tim anh và lỡ chân đạp em ra ngoài, à nhầm, là tim anh không đủ chỗ chứa nên em đã nhẹ nhàng mà rời khỏi trái tim anh. Và cô gái ấy đang ngồi cạnh anh đây, Mai Hoa, đây là Minh Châu, người yêu mới của anh. Còn Minh Châu, đây là Mai Hoa, người con gái vừa nhẹ nhàng rời khỏi trái tim anh.

Tôi đang rất nghi ngờ không biết có phải là cái tên này đã soạn thảo văn bản rồi học thuộc trước ở nhà hay không mà lại có thể tuôn ra một đống những lời có cánh và rất buồn nôn như thế này.

- Chào bạn, mình là Minh Châu, rất vui được gặp bạn.

Tôi gật nhẹ đầu chào hỏi ra đúng vẻ một cô tiểu thư nhà quyền quý. Nhưng hình như cô gái ấy thì nhà giàu mà hình như không biết thế nào là lịch sự hay sao ấy, thấy lúc nghe tên kia nói thì hai mắt biến dạng hết thành hình trái tim, mà lúc nhìn về phía tôi một cái là lườm nguýt, bĩu môi bĩu mỏ các kiểu.

- Này, cái cô kia, nhìn chũng quy thì tôi chẳng thấy cô có cái gì hơn tôi cả, cũng chỉ là một con nhóc thích đi làm người thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác thôi. Cái loại như thế này thì biết không, rất đáng để người ta khinh bỉ chứ không có vinh dự gì đâu nhé.

Con gái con đứa gì mà cua ngoa thấy ghét.

- Tôi biết rằng làm người thứ ba trong một cuộc tình là một điều rất không nên, nhưng cuộc đời nhiều khi chúng ta lại không thể biết được rằng điều sẽ xảy đến tiếp theo, chuyện của tôi và Phong cũng vậy. Tôi đâu cố ý chen chân vào trái tim đã chật của Phong đâu, nhưng khi chen chân vào rồi mới biết trái tim đó đã đủ người và cần có một người phải ra đi, và tôi cũng đâu thể biết đó lại là chị, và tôi cũng rất xin lỗi chị về việc đó. Chị xinh đẹp hơn tôi, quyền quý hơn tôi, tôi biết, nhưng tôi có một điều mà chị không có đấy chị biết không? Đó là tôi có được một vị trí trong trái tim anh Phong, cái vị trí mà chị vừa mất đi đấy.

Úi xời, tôi nói quá hay luôn.

- Mày, mày là cái thá gì mà dám nói với tao bằng cái giọng điệu đó hả? Mày chẳng qua cũng chỉ là cái loại đi cướp người yêu người khác thôi.
- Xin chị hãy bình tĩnh lại đi. Không phải để có được anh Phong trong quãng thời gian vừa rồi thì chị cũng đã phải giành giật từ tay của người khác sao, chị cũng là người như vậy thì chị có cái tư cách gì để nói tôi chứ? Tôi khuyên chị trước khi nói người khác thì nên xem xét lại bản thân mình trước đi. Anh yêu, mình về thôi anh, em mệt rồi.

Xong khi dạy dỗ cho bà chị chua ngoa kia một trận thì tôi lại quay sang “sóng thần tên Phong” mà giở ra một cái ngọt ngào như mía lùi mà nũng nịu, ôi thôi, sự thật rằng tôi đang rất buồn nôn đấy. Cái tên kia cũng rất là biết điều, khi mà vừa nghe tôi nói như thế thì cũng rất tự giác mà đứng lên cúi người chào bà chị đang tức nổ đom đóm mắt mà quắc mắt nhìn về phía chúng tôi. Để trêu tức bà chị đó tôi còn có ý nắm tay tình tứ với tên dở người này cho chị ta tức chết luôn đi

- Thôi chào chị nhé, em và Phong về trước đây, chắc Phong cũng đã mệt rồi.

Nói xong hai chúng tôi tình tình tứ tứ nắm tay nhau mà ra về, mặc kệ tiếng gào thét của bà chị từ phía sau.

- Hai đứa mày, hai đứa mày, quay lại đây cho tao ngay!

Đã bảo là mặc kệ rồi mà, chúng tôi vẫn cứ tiếp tục tình tình tứ tứ mà ra về. Mãi cho đến lúc ngồi vào trong xe tôi mới thở phù ra một hơi vì thật sự là quá mệt mỏi.

- Tôi không ngờ là cô đóng kịch giỏi vậy nha!
- Quá khen! Quá khen!
- Mà sao cô ứng phó với Mai Hoa dễ dàng vậy?
- Làm theo bản năng.
- Bản năng của cô là độc mồm độc miệng như vậy sao?
- Cũng không hẳn, nhưng cô ta dám mắng tôi.
- Nhưng cô cũng đâu phải bạn gái của tôi thật.
- Vừa nãy tôi là bạn gái của cậu. Đi mua cho tôi chai nước nhanh lên!
- Để làm cái gì?
- Thế cậu nghĩ tôi nói từ nãy đến giờ mà tôi không rát hết cả cổ họng, tốn hết cả nước bọt à?
Tên đó hình như cũng biết điều không nói gì nữa mà rẽ vào một cửa hàng tạp hóa gần đó, rồi cũng khá tự giác mà bước khỏi xe mà đi mua cho tôi một chai nước lọc, và trở lại với hai chai nước Aquafina.

Chương 9

- Này thằng kia, tôi vốn không liên quan đến chuyện tình cảm của hai người nhưng mà lời nói của cậu làm tôi nóng máu rồi đấy. Cái gì mà một con cờ không có giá trị? Tôi nói cho cậu biết, đây là tiểu thư Uyển Linh nhà họ Hà của Hà Thị, tập đoàn lớn thứ ba thứ tư trên Đông Nam Á hiện nay. Còn nhìn cái dáng vẻ của cậu là tôi biết ngay là cái loại nhà giàu mới nổi thích sĩ diện hão rồi. Nếu như cậu có có cái bàn thờ đắt tiền thì con “con cờ không có giá trị” kia phải có đến hàng trăm cái bàn cờ như vậy? Cái loại lúc nào cũng lấy tiền ra mà khoe mẽ thì tôi cũng nói luôn là hầu hết những cô gái đến với cậu cũng chỉ vì mấy tờ polime của cậu thôi. Cái loại như cậu là cái loại khi nào trắng tay thì mới trắng mắt đây mà. Cái loại này thì chính xác là sống không bằng con chó, đến chó còn khinh. Cậu thấy con chó đang đi tiểu tiện ở ngay trước cửa quán không? Nó đi qua thấy cậu, nó khinh bỉ quá nên mới làm như vậy đấy.

Tôi ức chế quá đi mất, may mà tôi kìm chế đấy không chắc tôi nói đến sáng mai vẫn chưa hết quá. Tội nghiệp con chó, đang làm “việc hệ trọng” thì bị tôi quay phắt ra chỉ tay hùng hùng hổ hổ lấy nó làm ví dụ điển hình.

- Mày… mày nói thế là có ý gì?
- Sao? Ngu quá đến nỗi không hiểu tôi nói gì cơ à? Thế để tôi nói lại cho mà nghe nhá, tôi nói cậu là cái loại sĩ diện hão…
- Tao biết mày nói cái đấy rồi.
- Biết rồi sao còn hỏi?
- Tao muốn đánh cho mày một trận lắm rồi đấy!
- Thích thì nhích, mà tôi đây đã nhích là phải đến đích luôn đấy!

Đừng hòng dọa được con này, đai đen Karate đấy, nhớ lại cái hồi dành tiền đi học mà bây giờ mới thấy hồi đấy bỏ ra cũng đáng. Xong thằng này ra vẻ oai hùng mà nhảy vồ đến đúng tư thế con cào cào hay con châu chấu gì đó. Quá sơ hở, cho nên tôi rất nhẹ nhàng mà thụi cho hắn một phát vào bụng làm thằng bé đang bay trên không trung như siêu nhân thì ngay lập tức ngã dập mông cái “bẹp” xuống sàn nhà.

- Á á á, đau quá, bớ người ta, cái bàn tọa của tôi, dập mông rồi. Bớ người ta, sao đau thế này, bị trĩ, bị trĩ rồi. Ố ố ố, bị trĩ mất rồi, hu hu hu… Bị trĩ mất rồi!

Nhìn mà thấy thương cậu ta nằm ôm mông quằn quại kêu la trên sàn nhà, nước mắt chảy giàn dụa nhìn cứ như là vừa bị ăn đòn xong, nhưng đúng là cậu ta vừa ăn đòn xong thật.

- Sao thế? Bị trĩ rồi à? Linh ơi, cậu có muốn nói gì với kẻ bị trĩ đáng thương kia không?

Tôi quay ra nhìn con nhỏ đang làm ra một vẻ mặt rõ là phởn chí mà nói. Con bé tiến đến gần bên cạnh cái tên vẫn đang quằn quại rên la ở dưới sàn nhà kia, còn ác ý mà dùng cái đế giày cao gót 12cm mà đạp đạp thêm vài cái nữa vào… mông thằng đó, rồi giở ra một cái giọng khoái trá.

- Sao? Bị trĩ rồi à? Gia đình tôi quen biết rộng nên cũng biết mấy ông bác sĩ chữa bệnh này giỏi lắm, mỗi tội giá cả có hơi cao chút thôi. Nhưng vì cậu từng là người yêu tôi nên chắc là sẽ được tăng giá lên gấp đôi, gấp ba đấy.

Nhìn xung quanh chũng tôi cũng đã thấy một số người đã và đang lấy tay che miệng lại cười khúc khích vì cái tình huống dở khóc dở cười của tên kia.

- Bọn mày… bọn mày dám làm mất mặt tao. Bọn bay, xông lên hạ chết hai con này cho tao.

Hắn dùng một tay ôm mông một tay chỉ chỏ mà ra lệnh.

- Hừm, đánh con gái là quá hèn hạ rồi!

Phẫn nộ, quả thật là phẫn nộ, cái thằng đàn bà này nữa, nếu có dịp tôi phải cho thằng này đau mông dài dài thì may ra mới hết tức. Ngay sau tiếng kêu gọi thảm thiết của hắn thì tự dưng chẳng biết từ đâu chui ra một lũ to cao, khỏe mạnh vây quanh bọn tôi với vẻ mặt đằng đằng sát khí.

- Châu à, làm sao bây giờ?
- Từ từ, đâu sẽ có đó.
- Bọn mày chết chắc rồi, há há á, ui da, mông, đau mông, bị trĩ rồi, trĩ rồi!!!

Mặc kệ cái thằng đàn bà đấy, tôi dùng hết đầu óc để tập trung nghĩ cách để đối phó với bọn to lớn trước mặt. Nhìn chúng nó bẻ tay bẻ cẳng ra vẻ nguy hiểm rõ là ngứa mắt, vào đây bà mày cho về thăm hỏi ông bà tổ tiên hết cả lũ.

- Yaaaaa, anh em xông lên.

Tôi chưa kịp định thần lại thì đã bị một thằng đập vào đầu bằng… một tờ báo Công An Nhân Dân? What? Chuyện quái gì đang xảy ra thế? Xong các thằng khác thấy thế liền đồng loạt xông vào cầm… mấy cái ông hút trên quầy bar mà quật tới tấp vào người chúng tôi. Xong còn có tên nào thông minh nhanh tay nhanh chân chạy ngay sang quán bar mới khai trương bên cạnh mà vặt một chùm bóng bay mang về đây để góp vui chung với đồng bọn.

Cả tôi, con bạn, lẫn cái thằng đau mông đều không thế nhịn được mà trừng mắt nhìn cái đám lộn xộn trước mặt. Đây là cái thể loại tình huống gì vậy? Trò đùa này kết thúc được rồi đấy. Suy nghĩ với hành động thì luôn phải đi kèm với nhau nên ngay gì mà cái ý nghĩ đó xuất hiện, tôi nhanh chóng tẩn cho lũ con đồ nhà xiếc này một trận rồi phủi phủi tay ra vẻ mệt mỏi, nhưng đúng là tôi mệt thật.

- Đây hả? Đồng bọn đáng sợ của cậu bạn trẻ đây hả? Xin hỏi có phải là cậu mang cái lũ này từ nhà hài kịch đến đây không?

Và ngay sau đó là một thằng đang bẹp dí ở dưới đất cố gắng ngóc đầu lên mà nói.

- Chúng tôi là đoàn kịch nghệ đến từ Sân khấu Kịch nghệ Trung Ương!


Chương 10

Hôm nay là ngày học đầu tiên của năm lớp 10 cũng như ở thế giới cấp ba của tôi. Bởi vì hôm trước chỉ đến nhận lớp với cả ông thầy bất tỉnh thì có học hành nghe ngóng cái gì đâu. Dậy từ sáng sớm để chuẩn bị sao cho trông mình không quá lạc loài với cái lũ phượng hoàng trụi lông ở trường, đùa chứ lạc thì vẫn lạc nhưng cố gắng để cho lạc gần gần thôi, chứ lại xa quá là khỏi tìm đường về.

- Trên con phố vắng em tỉnh dậy mà đâu có vắng…

Tên kia hóa ra cũng còn chó chút tình người mà chịu khó đến quán kem lấy xe về hộ tôi nên hôm nay tôi không phải cuốc bộ đến trường. Vừa ung dung thong thả mà ngồi trên em yêu, ý tôi là xe đạp điện đấy ạ, vừa ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Trời vào thu rồi có khác, nhìn cảnh sắc quả là ấm áp làm động lòng người mà, những cây bàng, cây phượng ở các trường rải rác gần đó cũng đã có hiện tượng rụng lá, nhìn những cái lá bàng to to, lá phượng rơi rải rác trên đường mà tự nhiên trong lòng tôi xuất hiện một cảm giác rất là khó tả, đại khái là nhớ về thời còn bé, hồn nhiên ngây thơ mà hưởng thụ những ngày tháng “học mà chơi, chơi mà học”. Người ta nói, mùa thu là mùa của “hi vọng”, tôi thấy có lẽ là đúng, mùa thu mang cho ta cảm giác ấm áp, tin tưởng vào những gì mà chũng ta hi vọng, ước muốn. Và vì mải ngắm đường mà tôi cũng đã đi qua trường cả một đoạn dài. Hả? Đi qua rồi à? Sao không ai nói cho tôi biết hết vậy?

Dắt cái xe vào bãi gửi xe của trường, trong cái khu này thì cũng chỉ có mỗi một hai cái xe chứ lấy đâu ra mà nhiều. Cái lũ học sinh trường này thì “đến ô tô, về cũng ô tô” thì lấy đâu ra xe mà gửi. Cố gắng để tiến về phòng học một cách kín đáo và ít gây chú ý nhất nhưng hình như mọi ánh mắt vẫn đổ dồn về phía tôi, xem ra thì là thất bại.

- Kia ý hả? Châu Chấu thần thánh đó hả?

Ý nói tôi đó hả?

- Ờ, hình như là con nhỏ đấy đấy, nhìn mà phát ghét.

Ghét thì thôi, ai cần quý!

- Đồ phù thủy!

Úm ba la ba ba ngoài biển, cho cái con vừa nói biến thành con heo.

Hôm nay trường mình có vụ gì mà sôi nổi thế nhỉ? Thằng “sóng thần” tai nạn giao thông chết rồi à? Cũng có thể, hay là phát hiện ra hotboy nào bị GAY? Mà khoan, sao ánh mắt lại hướng về phía tôi thế nhỉ? Nhìn quanh nhìn quẩn vẫn chẳng thấy rằng mình đang đi cạnh nhân vật nổi tiếng nào mà sao chỉ chỉ chỏ chỏ khiếp thế không biết. Mặc kệ, thích chỉ thì chỉ cho đã đi, nghĩ thế là tôi lại ung dung bước vào lớp. Cơ mà vào lớp thì cũng lại bị soi mói, quái lạ, hôm nay mình bị làm sao à? Nghĩ thế là tôi nhanh tay nhanh chân chui tọt vào nhà vệ sinh mà soi sửa nhan sắc, quái, làm gì có gì ghê gớm hay bất thường gì đâu chứ.

- Minh Châu là cái con nhỏ kia đó hả?

Mẹ đây con!

- Đúng là đũa mốc mà chòi mâm son.

Tôi là người chứ đâu phải đũa đâu.

- Xấu ma chê quỷ hờn!

Thế cô thử gỡ tám tấc phấn trên mặt cô ra xem, ma chết quỷ tử, nhớ!
Rốt cuộc là hôm nay trường này có cái sự kiện gì vậy? Mà sao tôi đi đến đâu cũng bị nhòm ngó, từ sân trường cho đến phòng học, từ phòng học đến WC, mà đến WC rồi mà vẫn bị nhòm ngó.

“Reng reng reng” tiếng chuông vào học vang lên lôi kéo tôi về hiện tại và cũng là công cụ thần kì làm cho mấy con nhỏ nhà giàu đang soi xét tôi phải rút lui về lớp. Thôi chết, sao cứ mải nghĩ thế nhở? Vì nỗi sợ hãi vào lớp muộn mà tôi sử dụng hết tốc lực, chạy thật nhanh về phía lớp học mà không để ý đường xá gì cả, và hậu quả của nó là “rầm”, tôi đâm trúng phải một con người.

- A a, xin lỗi!

Vứt lại câu đấy rồi tôi lại tiếp tục chạy “ma ra không tông” về phía lớp học. Kịp, kịp rồi, thầy chưa vào lớp. Chỉ cần xác định được đến thế, tôi mặt kệ tất cả ánh mắt đang nhìn tôi rồi lại chạy một mạch về phía chỗ ngồi thì phát hiện ra hôm nay bàn học của tôi được trang trí rất đẹp bởi các dòng chữ “Tránh xa anh Phong của bọn tao ra” “ Anh Phong là của bọn tao” “Tránh xa anh Phong ra, đồ phù thủy” và miu miu meo meo cái gì đó nữa ấy. Và đúng lúc tôi đang chiêm ngưỡng tác phẩm này thì từ đằng xa, nhân vật chính sáng giá đang bước đến với ánh hào quang sáng chói lóa.

- Này, cô bị trúng gió độc hay sao mà đứng như trời trồng ở đấy thế?

Đừng trách tôi tại sao tôi lại ghét anh như thế, ú ú ơ ơ.

- Này, sao lại không trả lời tôi?

Không muốn trả lời chứ sao nữa.

- Này!
Cạo bút xóa thôi, bẩn hết bàn rồi.

- Cô bị điếc à?

Sao phòng học sạch sẽ như thế này mà lại cứ có con muỗi vo ve vo ve bên tai mình nhỉ?

Không có nhận xét nào:

DBS M05479
Quang Cao