Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012

Thằng bé bán báo

Nghề của Tèo là bán báo dạo, nó thích nhất là bán báo "Công An " vì tờ báo đó toàn đăng bài ghi chép những vụ án, nhiều người thích mua. Tèo không biết chữ, bù lại nó có khuôn mặt thông minh và cái mồm rao báo dẻo quẹo. Chỉ cần lão đại lý phát hành báo đọc hộ mấy cái đầu đề bài báo là Tèo hiểu ý cần phải rao như thế nào để cho người ta chú ý mua nhiều. Hôm nay là ngày phát hành báo " Công An " cần đến sớm.

Hôm nay Tèo dậy sớm đến chỗ đại lý nhận báo còn có một nguyên nhân nữa.Tèo đã tích gần đủ tiền mua cho Ba nó một cái quần dài.Có lần Ba của Tèo nói với nó :"Từ ngày ở bộ đội trở về, chưa bao giờ Ba được mặc một chiếc quần mới.". Nghe Ba nói vậy, Tèo thương Ba lắm. Má bị bạo bệnh, không có tiền chữa, mất sớm. Ba cứ ở vậy một mình nuôi hai anh em Tèo. Ba đã làm bao nhiêu nghề, hết đạp xe thồ đến bốc vác thuê, cuộc sống vẫn khổ. Nhất là từ hồi thằng Tý bị phát hiện có bệnh tim bẩm sinh, bệnh nó ngày một nặng mà không có tiền cứu chữa, cuộc sống của cả nhà càng cùng cực. Nghe có người hàng xóm nói :" Chỉ có nghề đãi vàng là đỡ, nếu không may trúng thì sẽ đổi đời." . Ba của Tèo nghe theo với hy vọng đãi được vàng, có tiền chữa bệnh cho thằng Tý. Ba đã đi hơn một tháng, hẹn cuối tháng này sẽ về. Hôm Ba chuẩn bị đi đãi vàng, thằng Tý đang nằm trên giường thở khò khè, cố gượng dậy nắm lấy tay Ba, nói ngắt quãng : " Ba đi giữ sức khoẻ… nghe Ba. Ba về với …con". Ba gật đầu, xoa đầu nó : " Ba sẽ về với các con. Con ở nhà phải nghe lời anh Tèo. Con ngoan, Ba sẽ mua thịt gà về cho mà ăn. Nhất định lần này Ba sẽ mua, chứ không thất hứa như mấy lần trước. ".Thằng Tý nghe Ba nói vậy nét mặt của nó đang có vẻ mệt cũng cố nở một nụ cười.Trước khi đi đãi vàng, Ba dặn hai anh em :" Ở nhà các con phải ngoan, Tèo nhớ chăm sóc em chu đáo, đừng có làm điều gì xấu để người ta chửi.". Tèo nhìn Ba, gật đầu.

Đồ đạc Ba mang theo chẳng có gì, ngoài chiếc ba lô cũ, lép kẹp, nhàu nhĩ. Chiếc ba lô đó Ba có từ hồi trong quân ngũ. Ba mặc trên người một bộ quần áo bộ đội bạc màu, chiếc quần có hai miếng vải tím vá đằng sau…

…Sau khi để lại chiếc bánh mỳ cho em, Tèo chạy đến đại lý nhận báo để bán.

Đại lý phát hành báo nằm ở góc ngã tư lớn của thành phố. Lão đại lý phát hành báo béo trục, béo tròn đang ôm một chồng báo "Công An " phân phát cho từng đứa bán báo dạo. Trong những đứa bán báo dạo, lão thích nhất thằng Tèo. Nó là thằng nhanh nhẹn, bán báo nhanh hết, chẳng bao giờ ăn gian của lão một xu.Với những tờ báo bán chạy, bao giờ lão cũng dành cho Tèo phần nhiều hơn so với mấy thằng bán báo dạo khác. Vừa thấy bóng Tèo chạy đến, lão đã vẫy tay:

- Ê, Tèo ! Phần báo " Công An " của mày đây, cầm lấy! Ưu tiên cho mày đấy nghe!

Nhận phần báo của lão đại lý đưa, thằng Tèo nói sung sướng:

- Dạ ! Con cảm ơn bác. Hôm nay báo "Công An " có tin gì thật hay bác chỉ cho con để con rao bán.

Lão đại lý phát hành báo giở từng trang báo" Công An " còn thơm mùi mực in chỉ cho Tèo thấy:" Đây là tin quỹ huy động vốn bất động sản bị vỡ…rồi có tin …". Lão lật sang trang khác, lấy tay chỉ một cột báo: " Có một lão già gần bảy mươi tuổi còn đi lấy một con bé mười lăm tuổi, bị con bé này giật tiền…".Lão lại chỉ vào một tin đăng ở góc trang báo, cười hề hề: " Tin này mới giật gân, nhà nước không cần xử, ở một làng có chín người đã đánh chết một thằng ăn cắp. Thằng ăn cắp không biết tên, kẻ gây chết người chưa bắt được… mày cứ rao những tin này thật to lên, báo bán chạy phải biết.". Thằng Tèo cũng chỉ cần nghe thế thôi, nó đang sốt ruột, nhìn mặt trời lên cao, dòng người, xe cộ đi lại trên đường. Nó không nhanh chân, đến bến xe, quán cà phê… mấy thằng báo báo dạo kia chiếm mất chỗ thì chiều nay không đủ tiền mua cho ba chiếc quần dài, mà Ba sắp về .

Chẳng cần lão đại lý đọc thêm tin nào nữa, nội dung mấy bài báo như thế là đủ để rao rồi! Tèo đếm vội, đếm vàng số lượng báo "Công An " được nhận rồi ôm cả chồng báo, nó chạy biến.

Khu vực đầu tiên Tèo đến là nhà đợi của bến xe liên tỉnh. Teo ôm chồng báo" Công An" len lỏi vào giữa hai hàng ghế khách đang ngồi, miệng nó liếng thoắng" Mời bà con xem tin các vụ án mới đây! Một ông già gần bảy mươi tuổi lấy một cô bé mười lăm tuổi, bị cô bé này giật tiền đây! Báo còn đăng một vụ án mới nhất đây! Chín người trong một làng đã đánh chết đích đáng một thằng ăn cắp đây!". Nghe tiếng rao của Tèo, nhiều người khách đang ngồi đợi mua vé, bỏ tiền ra mua báo cho nó.

Cứ tiếng rao đó, chỗ nào đông người là Tèo lao vào, chồng báo cứ thế vơi nhanh. Điều ấy làm cho Tèo khoái chí, càng hăng bán báo. Nó nhảy lên chiếc xe ô tô sắp xuất bến, cầm tờ báo "Công An " trong tay huơ huơ, giơ lên cao, rao to:

- Mời bà con, hành khách mua báo " Công An " mới phát hành sáng nay đây! Báo đăng một tin rất hay, chín người trong làng cảnh giác đập chết một thằng ăn cắp! Thằng ăn cắp chết ngay… Bà con mua báo đi để nâng cao cảnh giác…đề phòng mấy thằng ăn cắp…

Nhiều người khách trên xe, thấy khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của thằng bé mà thương hại mua báo cho nó.

Ra khỏi chiếc xe khách, nét mặt thằng Tèo hoan hỉ, nhất định ngày hôm nay sẽ mua đựơc cho Ba chiếc quần dài. Nghĩ như vậy, nó như quên mệt nhọc, tung tẩy đôi chân chạy dọc mấy con phố lớn, tiếp tục rao báo.

Đến gần trưa Tèo bán gần hết số báo " Công An " đã có. Vào một chỗ vắng, nó lấy ra một cái túi nhỏ được khâu cẩn thận phía trong nẹp quần để kiểm tra lại số tiền tiết kiệm.Trong túi đựng những đồng tiền được Tèo gấp phẳng phiu, nó đếm kỹ từng đồng một :" Hai nghìn… năm nghìn….mười lăm nghìn…hai lăm nghìn… Ba chục nghìn…bốn chục nghìn…". Đây nữa, Tèo lấy tờ năm nghìn . tiền hoa hồng bán báo ngày hôm nay gộp vào, được bốn mươi lăm nghìn đồng. Bốn mươi lăm ngàn đồng, đủ tiền mua cho Ba của Tèo chiếc quần dài. Một tay Tèo cầm mấy tờ báo" Công An " chưa bán hết, ôm nó vào ngực. Còn tay kia Tèo nắm khư khư mớ tiền đẫm mồ hôi, nó đi vào chợ, đến quầy bán quần áo may sẵn.

Tèo đã để ý và hỏi giá chiếc quần dài của người lớn ở quầy này từ mấy hôm trước. Nó đến trước bà bán hàng đang ngồi lim dim mắt, nói với giọng hơi run run:

- Thưa dì ! Di bán cho con chiếc quần kia !

Nghe tiếng của Tèo, bà bán hàng giật mình, choàng tỉnh :

- Con mua chiếc quần nào ?

- Dạ ! Cái kia – Tèo đặt mấy tờ báo " Công An " xuống quầy vải, lấy tay chỉ.

Bà ta nhìn Tèo với ánh mắt nghi ngại:

- Sao con lại mua quần người lớn? Mà con… có tiền không ?

Tèo phải vội giải thích:

- Con mua quần cho Ba của con. Còn tiền đây !- Tèo giơ nắm tiền đang cầm, nói có vẻ tự hào – Tiền con bán báo đấy!

Bà bán quần áo gật đầu, nhìn Tèo với ánh mắt thương cảm, hiểu ra vấn đề :

- Dì hiểu rồi, con tiết kiệm tiền để mua quần cho Ba .Nhưng những chiếc quần loại đó là hơi đắt đấy con ạ! Năm mươi lăm ngàn đồng, một chiếc.

Nghe bà bán quần áo nói vậy, nét mặt thằng Tèo thẫn thờ, ánh mắt dại đi. Nó nói lắp bắp:

- Sao hôm kia con hỏi dì chiếc quần này… dì nói chỉ có bốn mươi lăm ngàn đồng, một chiếc. Con để sẵn bốn mươi lăm ngàn đồng đây.

Bà bán quần áo lắc đầu, nói ngán ngẩm:

- Dì có thích lên giá đâu, nhưng con xem, bây giờ cái gì cũng tăng giá cả. Họ bỏ sỉ cho dì giá cao lắm, dì bán giá cũ là lỗ vốn …

Thằng Tèo buồn bã, nó lấy mấy tờ báo định quay ra, bỏ ý định mua chiếc quần dài cho Ba, chờ mấy hôm nữa vậy. Nhìn ánh mắt nhất là dáng đi thất thểu, chán nản của thằng bé làm cho bà bán quần áo động lòng. Bà gọi giật lại:

- Thôi, con lại đây dì bán cho, nhưng với điều kiện…- Bà ta nhìn Tèo cười – Con cho dì một tờ báo " Công An".

Thằng Tèo nghe vậy, nét mặt tươi tỉnh lại, đồng ý liền. Nó rút vội một tờ báo "Công An " và đưa tờ báo ấy cùng nắm tiền tiết kiệm cho bà bán quần áo. Bà bán quần áo nhận báo và tiền của Tèo, nói có vẻ ưng ý:

- Để dì rút thêm mấy chiếc quần cùng loại nữa cho con chọn, để ba con về còn khen con…

Đối với Tèo, ngày hôm nay là ngày vui nhất, Ba nó vể sẽ có một chiếc quần mới để mặc. Chiếc quần ấy là công sức của nó bỏ ra suốt cả tháng nay. Cầm chiếc quần trên tay, chắc Ba của nó sẽ rất vui. Tèo cố gắng chọn chiếc quần thật bền để Ba mặc đi làm, lâu rách. Chọn hàng, Tèo vẫn nghe giọng đọc báo đều đều của bà bán quần áo. Bà ta đọc một tin cho bà ngồi bên cạnh cùng nghe:

- …Như thế là tội ác! Tại thôn Mỹ Thanh, xã Thanh Minh, Huyện Phước Hiệp, một vùng núi phía bắc của tỉnh Nam An xảy ra một vụ án đánh chết người rất thương tâm. Nhân đêm tối, một người đàn ông vào thôn Mỹ Thanh để ăn cắp gà. Đây là một thôn có rất đông dân di cư tự do đến, trình độ văn hoá thấp. Bắt được người ăn cắp gà, đúng lý đây chỉ là việc nhỏ, xử lý hành chính thì ngược lại những người trong thôn Mỹ Thanh lại tự giải quyết việc này bằng một hành động dã man, đáng lên án. Họ đánh kẻ ăn trộm gà bằng gậy gộc, đập nát mặt người này đến độ không còn nhận ra hình dạng ban đầu. Chín kẻ cầm đầu vụ này hiện đang bỏ trốn trong rừng, bị bộ đội biên phòng truy nã.

Theo mấy người chứng kiến việc này thuật lại, trước khi tắt thở, kẻ ăn trộm con gà chỉ nói được mấy câu :"…Tôi đi đãi vàng…không có …con tôi thèm thịt gà…tôi hứa…tôi lấy…mong các ông ,bà tha cho …tôi chết…nhắn thằng …" . Việc làm của những người ở thôn Mỹ Thanh thực sự là một tội ác, cần nghiêm trị. Ghi chú : Do nạn nhân bị đánh nát mặt, chúng tôi không chụp được ảnh. Nạn nhân mặc một chiếc quần bộ đội đã bạc mầu có vá hai miếng vải tím đằng sau.Trên cánh tay phải có xăm chữ LIÊN và hàng chữ " ngày 27 tháng 8 ". Vậy ai là thân nhân của người bị nạn đến phòng công an huyện Phước Hiệp để làm việc.".

Nghe đến chữ cuối cùng của bản tin bà bán quần áo đọc , mắt thằng Tèo hoa đi, chân của nó đứng không vững nữa. Đúng là Ba của nó rồi! Ba của Tèo trước khi đi đãi vàng đã mặc một chiếc quần như thế. " LIÊN " là tên của mẹ, ngày " 27 tháng 8 " là ngày mất của mẹ, Ba xăm vào cánh tay phải để nhớ. Trời ơi ! Suốt từ sáng đến giờ nó cứ rao cái chết của Ba, mà không hề hay biết! Ba chết rồi, Tý ơi … Ba chết rồi …

Thằng Tèo bỏ chiếc quần định mua, chẳng cần lấy lại tiền, cứ thế nó cắm đầu, cắm cổ chạy.Vừa chạy, nó vừa khóc nức nở …

Thấy thằng bé tự nhiên bỏ lại chiếc quần định mua, bỏ cả tiền, chạy như bị ma đuổi, bà bán quần áo ngạc nhiên gọi với theo:

- Này ! Sao con không mang chiếc quần về cho Ba ? Chạy đi đâu thế !

Tèo như không nghe thấy gì, nó vẫn chạy.

Bóng Tèo mất hút trong lớp bụi đường mù mịt

Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2012

Em thích chị thật đấy, không đùa đâu

Em thích chị.....

Cách đây 4 năm..

- "Ô, chị ở đâu ra thế?" – Một nhóc cao hơn nó 1 cái đầu, nhưng chắc còn ít tuổi hơn nó chạy đến hỏi.

- "Chị ở đây chứ ở đâu?" – Nó trả lời..

- "Sao e chưa gặp chị bao giờ nhỉ??" – Nhóc thắc mắc

- "À, chị mới ở TB lên e à, chị là e gái của chị kia.." - Nó chỉ vào bà chị gái đang bán hàng phía trong và trả lời…

- "Chị ơi, chị kia là em gái chị à? Sao e chưa nghe thấy chị kể bao giờ nhỉ? Giới thiệu cho e nhé!!" – Nhóc chạy vào phía trong và hỏi chị gái nó..

- "Đấy, em tán được thì tán…" – chị gái nó vừa cười vừa nói.

Tất cả mọi người trong cửa hàng đều cười…

Nó và nhóc quen nhau như thế đấy..

Lần đó là kì nghỉ hè năm lớp 11..nó lên HN chơi và gặp nhóc…nhóc thua nó 2 tuổi..quê ở Hà Nam..cũng lên HN chơi giống nó..nhưng nhóc năm nào cũng lên chơi hết kì nghỉ hè..còn nó chỉ lên được vài ngày…Có lẽ tất cả mọi người đều không để ý đến cả 2 đứa nó, khi mà 2 đứa suốt ngày chị chị em em không rời…

Hết 1 tuần, nó phải về quê để đi học…nhóc hẹn gặp nó vào mùa hè năm sau..nó cười..gật đầu đồng ý..

Nó trở về quê..chuẩn bị sách vở cũng như quần áo để bắt đầu một năm học mới..chẳng nhớ gì tới cậu nhóc mà nó đã quen…

Cho tới một ngày…

- "Có đứa nào hỏi con này.." – Bố đưa nó cái điện thoại

- "A lô, ai vậy nhỉ??"..-Nó đang thắc mắc tại sao có ng bít sdt papa nó

- " hihi..đoán đi xem là ai??" -Đầu dây bên kia là giọng 1 thằng con trai

- "Ai đấy, nói tên nhanh không bố mắng chết giờ.." – Nó nói típ

- "em đây, chị có khỏe không? Nhớ chị chết đi được.." – Đầu dây bên kia nói tiếp

- "À, N.Anh à?? Sao e có sdt papa chị vậy??" – Nó vẫn thắc mắc

- " Chị gái chị cho đấy!! Chị thấy e thông minh không? Không cần đợi đến mùa hè năm sau mà vẫn có thể nói chuyện được với chị..hihi" – Nhóc hí hửng khoe

- "Ừ..em thông minh..nhưng bây giờ không nói chuyện được đâu..chị phải đi học ùi.." – Nó trả lời

- "Vậy chị đi học đi..tối về e nhắn tin vào số này nhé!" – Nhóc nói

- "Không được đâu..bố chị mắng đấy" – Nó hốt hoảng

- "kệ chị, e cứ nhắn tin, chị phải trả lời đấy.."

- " Ừ..thôi nha!!"

- "Vâng! Đi đường cẩn thận chị nhé!"

Nó vui..đơn giản là vì có một người nhớ đến nó..

Buổi tối, sau khi đi học thêm về, nó tắm giặt, ăn uống xong xuôi, ngồi vào bàn học lấy sách vở ra..

Chợt nhớ đến nhóc, nó chạy xuống mượn điện thoại papa, nói dối là nhắn tin hỏi chị gái vài thứ…Cầm điện thoại trên tay, nó thở phào nhẹ nhõm, cũng may nhóc chưa nhắn tin đến..Để điện thoại ngay ngắn trên bàn, nó học…nhưng chẳng tập trung, cứ thi thoảng lại nhìn cái điện thoại…

"bip bip." Tin nhắn đây ùi…

- "Chị đang làm gì đấy? Đã ngủ chưa?"

- "Chị đang học bài, chị đã nói không nhắn tin ùi, sao e không nghe lời chị"

- "Kệ chị chứ, sao e phải nghe lời chị"

- "Haiz..thế e không học bài à?"

- "Không! Nhớ chị không học được"

- "Ẹc..đùa à?? Không thích đùa thế đâu nhé!"

- "Em nói thật mà, đùa đâu mà đùa!"

..................................

…………

……..

Cứ như thế, hầu như tối nào 2 đứa cũng nhắn tin nói chuyện với nhau, chuyện ở lớp, ở trường, chuyện thi cử, chuyện bạn bè và gia đình…

Một năm sau đó…

Nó lên HN thi ĐH….

- " A..chị đây rồi, 1 năm mới gặp mà chị chẳng lớn thêm tí nào..vẫn thấp hơn em..haha" – Nhóc toe toét cười

- "Này!! Nói thế là chị giận đấy, ít nhất chị cũng cao thêm vài xentimet đấy nhé!!" – Nó tức khi có ng nói nó không lớn thêm tí nào

- "Thật thế không? Nhưng sao nhìn chị vẫn như học sinh tiểu học vậy nhỉ??" – Nhóc chọc tức

- " Hừ..không thèm nói chuyện với em nữa.." – Nó giận rùi bỏ đi

- "E đùa thôi, hihi…em có quà cho chị này…" – Nhóc gọi nó lại rùi khoe

- "Trời! lại có cả quà cơ à?? Đâu??" – Nó háo hức

- "Đi theo em…" – Nhóc kéo nó đi

- "Đi đâu??" – Nó thắc mắc

- "Thì cứ đi rùi biết.."- Nhóc cười nhăn nhở

….

Nhóc dắt nó đi lang thang vào trong khuôn viên trường ĐH, rùi lên tầng 9 nhà A10…

- "Quà đấy!! chị thích không?" – Nhóc nói

- "Đâu? Chị có thấy quà đâu?" – Nó trả lời

- "Chị không nhìn thấy à?? Đẹp không??" – Nhóc nói và chỉ tay về phía trước

Đứng từ cửa sổ tầng 9 nhà A10…Nó nhìn xuống..công nhận đẹp…từ đây có thể nhìn thấy hết mọi thứ…nhìn về phía nội thành mờ mờ ảo ảo…cũng là lúc trời gần tối, ánh đèn đường đã được bật càng làm cho khung cảnh mờ ảo và đẹp hơn bao giờ hết…

- "Em thích chị…" - Nhóc nói khiến nó giật mình..

- "Hờ..em điên à?" – Nó trả lời cộc lốc

- "Thật mà..em thích chị"

- "Này!! Chị giận đấy nhé!" – Nó chau mày trả lời

- "Em nói thật sao chị không tin.."

- "Chị không tin…thích gì cơ chứ!!"

- "Em hỏi ý kiến của chị gái chị ùi, chị ấy đồng ý cho em tán chị..haha"

- "Nhưng chị không đổ đâu nhé!! Chị không yêu người ít tuổi hơn đâu.."

- "Sao thế??"

- "Thì là chị không thích thế thôi.."

- "Thế chị có thích em không?"

- "Không!"

- "Eo..em buồn rồi."

- "Kệ em..thôi..mình đi xuống đi.."

- "Vâng! Từ mai e sẽ tán chị, để chị phải thích em..hihi"

- "Trời! Nhóc này!!"

...........................

Về nhà nó cũng quên béng đi câu chuyện giữa nó và nhóc. Bởi nó đang hí hửng vì mới được chị gái mua cho chiếc điện thoại…mấy ngày sau đó nó ở nhà ôn bài chuẩn bị cho kì thi…và cũng không hề nhớ tới nhóc..

- "Chị ơi, mai thi tốt nhé!" – Điện thoại nó có tin nhắn đến

- "Ukm. Cảm ơn em nhé!" – Nó trả lời

- "Vâng. Hihi. Chị ngủ sớm đi, mai còn đi thi"

- "Chị bít rùi mà. Chúc em ngủ ngon!"

Trước ngày thi nhóc nhắn tin cho nó như thế…tự dưng nó mỉm cười…

…………………………

Cuối cùng cũng xong kì thi..nó có thể thoải mái tư tưởng rùi..chợt nhớ tới nhóc..cầm điện thoại lên..đang chuẩn bị nhắn tin cho nhóc thì nhận được tin nhắn..

- "Chị ơi, đang làm gì đấy? Đi chơi không?" – Trùng hợp thế đấy..

- "Chị không làm gì cả..nhưng phải hỏi chị gái chị đã" – Nó trả lời lại luôn

- "Không phải hỏi đâu, em hỏi cho chị rồi" – Nhóc hí hửng

- "Vậy à? Vậy đợi chị ở ngoài cửa hàng nhé!"

- "Ok!"

Mặc quần áo và ra cửa hàng của anh chị..nhóc đã đứng đợi sẵn ở đấy..mọi ng lại cười vì thấy 2 chị em thân thiết…

- "Người yêu em đấy!" – Nhóc khoác vai nó rùi cười tít mắt nói

- "Cái gì? Chị đá chết em bây giờ" – Nó hốt hoảng hất tay của nhóc xuống

- "Thì là người yêu cũng được chứ sao?" Chị gái nó trêu

- "Không! Chị mà nói thế là em méc mẹ đấy!" Nó nói gần như hét

- "Thôi! N.Anh dẫn em chị đi chơi đi, đi đường cẩn thận nhé! Nó không biết đường đâu nên em phải trông chừng nó đấy!" – Chị gái nó nhắc nhở

- "Em biết rồi mà! Chị cứ yên tâm đi..hihi" Nhóc toe toét

Nhóc sinh năm 93 mà thông minh lanh lợi quá..đi đường nào nhóc thuộc hết..chả bù cho nó..chả biết cái gì..đi xe bus mà nó say xe gần chết..nhóc thấy nó say xe nên lôi nó xuống đi bộ…2đứa loanh quanh trong công viên thủ lệ mãi..hết chạy nhảy ở chỗ này rồi lại qua chỗ kia… thích thú hệt như con nít khi lần đầu tiên đi chơi vườn bách thú…

Chạy nhảy chán ở công viên thủ lệ xong nhóc rủ nó đi ăn kem ở bờ hồ…nó gật đầu cái rụp…vì nó nghe bọn bạn nói kem ở bờ hồ ngon lắm mà chưa được ăn lần nào..lại leo lên xe bus ra bờ hồ..nhóc dẫn nó đi ăn kem…nó ăn hết 3 cái mà vẫn mún ăn nữa…công nhận là ngon!! Ăn xong kem thì trời cũng nhá nhem tối…2 đứa lang thang ngoài bờ hồ…rồi ngồi nghỉ ở ghế đá…gió mát..cảnh đẹp..nó có cảm giác lạ lạ…

- "Chị thấy thế nào" – Nhóc bất chợt hỏi

- "Đẹp thật đấy! Lần đầu tiên chị thấy cảnh đẹp như thế này" – Nó trả lời

- "Chị thích không? Nếu chị thích thì ngày nào e cũng dẫn chị đi" – Nhóc cười

- "Hì, cảm ơn em!" – Nó bối rối

Cả 2 ngồi im lặng bên nhau..không biết nhóc ngĩ gì..nó cũng không biết nó nghĩ gì..nhưng có lẽ..nhóc cũng có cảm giác lạ lạ giống nó..

Chuông điện thoại reo cắt ngang dòng suy nghĩ của cả hai..chị gái nó gọi..đã đến giờ 2 đứa phải về…

Trở về nhà, cơm nước xong xuôi..nó ngồi xem tivi 1 lúc và trở về phòng

Có 1 tin nhắn đến:

- "Chị ơi! E yêu chị mất rồi! Lúc ngồi ở bờ hồ tim e đập nhanh lắm! Hình như em yêu chị thật ý!"

- "Em bị sao đấy! Cái này không phải là tình yêu đâu! Chỉ là tình cảm thoáng qua thôi! Không phải tình yêu!" Nó bối rối trả lời..

- "Nhưng nếu em yêu chị thật thì sao? Chị có yêu em không?"

- "Chị không biết nữa.." – Nó suy nghĩ 1 lúc rồi trả lời..

Nó thấy lạ lắm..thấy sợ nhóc hay sao ý..không dám nói chuyện nhìu với nhóc nữa..sợ rằng nhóc và nó sẽ yêu nhau như nhóc cảm nhận…

Nó nằm nhớ lại buổi đi chơi ngày hôm đó..vui thật..chưa bao giờ nó được chạy nhảy tự nhiên như thế..chưa bao giờ nó cảm thấy hạnh phúc như lúc ngồi cạnh nhóc ở ngoài bờ hồ…nó thấy tim đập nhanh hơn..bị sao vậy nhỉ?? Không cần tìm câu trả lời, nó ngủ luôn một giấc tới tận sáng!

- "Dậy thôi chị ơi! Ngày mới đến rồi, dậy tập thể dục rồi ăn sáng nào!" – Vừa mở mắt ra nó đã nhận được tin nhắn của nhóc

Nó mỉm cười…..nhưng chợt nhớ lời nhóc nói đêm qua nên nó không nhắn tin lại..

Và ngày nào cũng thế, 1 tin nhắn chúc ngủ ngon, 1 tin nhắn chúc ngày mới…cứ đều đặn..cho dù chỉ có tin nhắn đến mà không có tin nhắn trả lời…

Bắt đầu phải suy nghĩ rồi đây..nó bắt đầu thấy ngại khi nói chuyện với nhóc..mặc dù trước mặt mọi người..nhóc cố tỏ ra tự nhiên..nhưng nó thì không thể tự nhiên được…

- "Chị không muốn chơi với em nữa à?" – Nhóc nhắn tin hỏi nó thế

- "E hâm hấp à? Ai nói thế?"

- "Thì em thấy như thế mà, chị toàn tránh không nói chuyện với em thôi!"

- "Không phải thế đâu?" – Nó chối

- "Vậy là như thế nào?" – Nhóc hỏi lại

- "Chị không biết!" – Nó đáp

- "Cái gì chị cũng không biết, hỏi chị có yêu em không thì chị cũng không biết, vậy chị biết những gì? Em ghét chị" – Nhóc nhắn tin lại

- "Chị xin lỗi, nhưng thật sự là chị không biết mà..em đừng nói thế nữa được không?"

Nhóc im lặng…nó cũng im lặng…

Vài ngày sau đó, nó không gặp nhóc…ra cửa hàng của anh chị cũng không thấy nhóc đâu..tự dưng nó nhớ…nhớ lắm..nhớ những lúc 2 chị em ngồi nói chuyện với nhau..cùng nhau chơi trò chơi..nhớ lúc đi chơi ở công viên thủ lệ..và nhớ cả lúc ngồi ghế đá…

Nó nhắn tin cho nhóc:

- "Em đâu rồi, chị ra cửa hàng mà không gặp em"

- "Em về quê rồi chị ạ!" – Nhóc trả lời

Có cảm giác gì lạ lắm..nó buồn…vậy là còn lâu nữa mới gặp nhóc..sao nó lại buồn như thế chứ?? Có phải nó cũng thích nhóc không? Vậy sao khi nhóc hỏi thì nó lại không trả lời….

- "Chị làm sao đấy?? Sao không nhắn tin lại?" – Nhóc lại hỏi

- "À, chị không sao? Hic..em về sao không nói với chị?" – Nó rep

- "Em thấy chị không thích nói chuyện với em nên em không chào chị nữa, thế chị có nhớ em không?"

- "Có" - Nó bối rối đáp

- "Chị nhớ em thật à??"

- "Ừm..hic"

- "Thế chị có thích em không?"

- "Có"

- "Chị thích em thật à?"

- "Ừm..hic" – Nó trả lời theo những gì nó nghĩ

- "Trời ơi! Em vui quá!! Mai nói chuyện chị nhé! Em chưa về quê đâu..hihi"

- "Á..e lừa chị à?" – Nó tức

- "Vâng! Như thế mới bít chị nhớ em"

- "Híc..thôi..em chưa về là may ùi..mai gặp nhé!"

- "Ok .hihi. nhớ chị quá!"

Nó mỉm cười…đúng là nó cũng thích nhóc mà..vậy tại sao phải giấu diếm tình cảm chứ…nó vui..từ giờ nó có thể tự nhiên hơn với nhóc rồi..từ giờ nó có thể rep tin nhắn chúc ngủ ngon và ngày mới của nhóc rồi…

………………

- "Ngày mai em phải về quê rồi, bây giờ chị ra ngoài, e gặp chị 1 lát được không?" – Nhóc nhắn tin cho nó

- "Mai e về rồi sao? Sao bây giờ mới nói?" – Nó hỏi lại ngay

- "Vâng! Bố em gọi em về rồi.."

- "Ok! Đợi chị 15 phút nhé! Ngoài cửa hàng nhé!"

- "OK"

Gặp nhóc..trông nhóc buồn buồn khiến nó cũng buồn theo…nhóc và nó lang thang trong trường…rồi ngồi ghế đá ở sân thể dục…vì là đang kì nghỉ hè nên sân trường cũng vắng…chỉ có nó và nhóc…

Cả 2 ngồi im lặng..giống như lần trước ngoài bờ hồ…gió thổi bay bay mái tóc nhóc…dưới ánh đèn điện..nhìn nhóc đáng yêu hơn, to lớn hơn…

- "Em yêu chị" – Nhóc lại bất chợt nói khiến nó giật mình

…..Nó im lặng

- "Sao chị không nói gì? Chị cũng thích em phải không? Vậy là em có thể yêu chị phải không?" – Nhóc vẫn cố nói

Nó vẫn im lặng

Bất chợt, nhóc quay sang ôm chặt nó…nó đẩy nhóc ra..nhưng không được…nhóc ôm nó chặt quá…nó ngồi im trong vòng tay nhóc và tự dưng khóc…

Nó không hiểu tại sao nó khóc..tại vì từ ngày mai nó sẽ không gặp được nhóc nữa..hay vì nhóc nói yêu nó..vì sao?? Vì sao??

- "Chị buồn vì từ mai không gặp e nữa à?" – nhóc hỏi nó

Nó im lặng…

- "Chị làm người yêu em nhé! Được không? Em không trẻ con đâu…em thấy chị còn trẻ con hơn em ý..được không chị?"

Nó im lặng..và gật đầu…

Dưới ánh đèn điện..có 2 người ngồi bên nhau..cả 2 im lặng không nói gì..nhưng như thế là đủ…bởi vì họ đều cảm thấy hạnh phúc…

………………………..

Vậy là nhóc đã về quê…từ nay sẽ không được gặp nhóc nữa..nó buồn..

Đang ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ thì có tiếng chuông tin nhắn

- "Người yêu ơi, đang làm gì đấy!" – Nhóc nhắn tin cho nó

- "Đang ngồi nghịch linh tinh thôi!! Hihi, đang làm gì đấy?" - Nó trả lời

- "Nghịch gì?? Chơi búp bê à?? Haha"

- -"Ẹc..chị mà chơi búp bê thì em nghịch ô tô đồ chơi chắc…"

- "Sao lại gọi là em, phải là anh chứ?"

- "Cái gì? Anh á…con lâu mới gọi là anh nhé!"

- "Ơ..là người yêu không gọi là anh thì gọi là gì?"

- "Không biết!"

- "Gọi là anh đi, như vậy mới đúng là người yêu!!"

- "Nhưng thấy nó kì kì..không quen!"

- "Eo..em cũng vậy!" – Nhóc đáp

- "Trời! Đã là người yêu mà còn xưng em à?"

- "Á..em quên mất!"

- "Hự..ứ làm người yêu nữa đâu..buồn cười lắm.." – nó trả lời

- "Không biết đâu..hôm qua nhận lời rồi mà..thôi..xưng anh – em cho đúng là người yêu nha!"

- "Ừ…chị biết rồi"

- "Oa oa..lại kêu chị rồi kìa"

- "Ơ..quên mất…xin lỗi em"

- "Hự..lại chị -em à? Chán chị thế?"

- "Ừ nhỉ? Quên mất..xin lỗi anh nha!! Hihe" – Nó mỉm cười

Cứ thế đấy..khi thì chị - em, khi thì anh – em…

Nó lên Hà Nội học..mỗi tháng nhóc lên chơi với nó 1 ngày…vào ngày chủ nhật…cả 2 đi chợ, nấu cơm…rồi đi chơi vòng quanh HN…yêu nhóc..nó trẻ con hơn..còn nhóc thì trưởng thành hơn…bọn bạn vẫn nhắc nó..yêu ng ít tuổi hơn sẽ khổ lắm đấy..cứ phải chăm sóc ng ta hoài…nó mỉm cười…toàn là nhóc chăm sóc nó mà…cứ đều đặn ngày nào nó cũng nhận được tn chúc ngủ ngon và chúc ngày mới…mỗi ngày nhóc lại đem đến cho nó một câu chuyện cười…để khi đọc xong nó phải phá lên cười(ngay cả khi đang ngồi trên xe bus)…nhóc nhắc nó phải dậy ăn sáng…phải ăn đủ 3 bữa cơm…nhóc chắc nó phải mặc ấm, phải đeo khăn khi ra ngoài…nhóc quan tâm và chăm sóc nó…khoảng cách về tuổi tác đối với nó chẳng còn ý nghĩa gì……

………

Cứ như thế suốt 2 năm…nhóc trưởng thành hơn rất nhiều..còn nó vẫn trẻ con như thế…

Trước ngày 8.3 năm ngoái…nó đi chơi với bạn…để quên điện thoại ở nhà…nhóc gọi nó không nghe được máy..nhắn tin nó cũng không trả lời được…nhóc gọi ngay cho chị gái nó…chị nó hốt hoảng đến nhìn thấy cửa phòng nó khóa…gọi cửa thì không có ai…cả nhà lo lắng vì không biết nó đi đâu…đến 9h tối nó mới về…đến phòng thấy anh chị nó đứng cả đấy…nó sợ..khóc thét..vì đó là lần đầu tiên nó đi chơi mà không hỏi…cứ tưởng anh chị không biết…nó bị mắng te tua..anh chị gọi điện về quê méc mẹ..mẹ lại gọi điện lên mắng…nó nằm khóc ròng..nó giận nhóc vì nhóc gọi cho chị gái nó..nhóc nói thế nào nó cũng không nghe…

Đến ngày 8.3..nhóc có mặt trước cửa phòng nó từ 8h sáng..trên tay cầm 1 bông hoa hồng nhung rất đẹp…lần nào cũng thế..chỉ 1 bông duy nhất…nó thích được tặng 1 bông mà…nó mở cửa nhìn thấy nhóc nên đóng cửa luôn…

- "Anh xin lỗi ..chỉ là anh quá lo lắng thôi..em mở cửa đi…sáng nay anh đã bỏ 1 buổi học rồi..em không mở cửa là chiều anh cũng bỏ học luôn đấy!" – Nhóc nhắn tin

Tự dưng thấy thương nhóc, không muốn vì nó mà ảnh hưởng đến việc học của nhóc nên nó ra mở cửa…giận dỗi gì rồi cũng qua hết…nhưng nghĩ lại thì nó mới là người phải xin lỗi…nó sai…chỉ là nhóc quá lo lắng cho nó …nhưng với cái tính ngang bướng của nó thì nói ra lời xin lỗi rất khó…

Tình yêu của nó cứ như thế…vui có..buồn có..đã có những lúc tưởng như sẽ phải dừng lại..nhưng chính nhóc đã khiến tình yêu của 2 đứa bền chặt hơn…sau mỗi lần giận dỗi lại thấy yêu thương nhau nhiều hơn…nhóc luôn mang đến cho nó những điều bất ngờ…và những điều lãng mạn và thú vị…nó..cảm thấy rất hạnh phúc!!

Nhóc thi Đh, cùng trường với nó nhưng không đủ điểm…nhóc đi nghĩa vụ…vậy là nhóc và nó sẽ không được gặp nhau trong thời gian dài..cả 2 đều hi vọng khoảng cách và thời gian sẽ khiến tình yêu đẹp hơn…

Xa nhóc, nó đi chơi nhiều hơn..cũng chỉ là đi chơi cùng với bạn hồi cấp 2 thôi…hầu hết là những cuộc đi chơi xa cùng với mấy đứa bạn thân…nhóc biết…nhóc không cấm…nhưng nhóc buồn…

- "Em đi chơi xa anh không cấm! Nhưng nếu em có bị làm sao thì anh không biết m sẽ thế nào đâu.." – Nhóc nhắn tin cho nó

- "Em biết rồi mà..đi cẩn thận là được mà"

- "Em có hỏi ý kiến chị gái không đấy?"

- "A hâm à? E hỏi làm gì? Hỏi rùi chị ý bắt em ở nhà à?"

- "Sao em có thể như thế chứ? Nếu chị ấy không cho đi thì đã sao? Ở nhà thì cũng có sao đâu..em làm a thấy thất vọng rồi đấy?"

- "Hic..anh k muốn em đi chơi? Thế sao a không về chơi với em? Anh về thì e không đi nữa…"

- "Em nói thế thì anh chịu em rồi! em tưởng anh không muốn về với em sao? Sao lúc nào e cũng trẻ con như thế nhỉ? Sao e không hiểu cho anh vậy?"

- "Ukm..em trẻ con thế đấy! Anh không chịu được thì mình chia tay đi.."

- "Em muốn chia tay chứ gì? Chia tay để em được tự do thoải mái chứ gì? Được thôi, anh đồng ý…"

Nó không tin được là lần này nhóc lại đồng ý..cứ tưởng như những lần trước..nhóc sẽ xin lỗi..sẽ bày trò cười để nó vui..nào ngờ lần này nhóc lại đồng ý chia tay…nó nằm im..đọc đi đọc lại cái tin nhắn ấy…mắt nhòe đi..đúng là nó vs nhóc chia tay thật rồi..từ nay ai sẽ chúc nó ngủ ngon? Ai sẽ chúc nó ngay mới tốt lành..Ai sẽ bày trò cười cho nó..ai sẽ nghe nó than vãn chuyện học hành..ai sẽ thương nó khi nó kể về cái tay bị đau…chẳng ai cả..ngoại trừ nhóc ra thì chẳng có ai làm được những điều đó…

Kể từ ngày hôm ấy, nhóc không nhắn tin cho nó…điện thoại nó vẫn im ắng suốt cả ngày…nó nhớ..nhớ lắm…nhưng cái tính ngang bướng của nó thì chẳng thể thay đổi được..nó sẽ không xin lỗi đâu..nó cũng sẽ không nhắn tin trước cho nhóc đâu..nó sẽ cố quên nhóc..bằng cách đi lang thang 1 mình ở những nơi thật đông người..nó đứng 1 mình trên cầu giấy nhìn dòng xe đi qua đi lại chán rồi lại ngồi ở bến xe bus nhìn mọi người chen chân nhảy lên xe…nó ngồi quán nước ven đường..chẳng phải để uống nước…đơn giản chỉ để dòng xe cộ cuốn nỗi buồn của nó đi xa hơn…

Một tháng..hai tháng..nỗi nhớ đã vơi đi nhiều…

- "Em khỏe không? Đang làm gì vậy? – Tn nhắn từ 1 số dt lạ hoắc

- "Ai vậy ạ?" – Nó trả lời

- "N.Anh đây..e còn nhớ anh không?" – Tn từ số dt ấy

… Nó không trả lời

- "Anh nhớ em lắm! Sau khi đồng ý chia tay với em..anh đã ném cái điện thoại ra ngoài rồi..điện thoại hỏng..sim thì mất..anh không lien lạc được với em..nhiều đêm anh đã khóc..nhớ lại những lúc chúng ta ở bên nhau..em có thể trở về bên anh được không?"

..Nó vẫn không trả lời..nó đã cố tìm cách quên nhóc..dù biết rằng sẽ còn rất lâu nó mới có thể quên được…mặc dù nó là người nói chia tay..nhưng nó vẫn cảm thấy bị tổn thương…tổn thương vì 2 tháng qua nhóc đã không quan tâm nó…đã bỏ rơi nó…..

- "Anh yêu em, em còn yêu anh không?"

Nó vẫn im lặng….

- "Anh nhớ em!"

Nó vẫn lặng im…

- "Anh không muốn như thế này đâu…bọn mình trở lại như xưa đi..anh muốn cùng em đi chợ mỗi ngày, cùng em nấu cơm cho đến hết cuộc đời…về bên anh.. em nhé!"

Nó bật khóc! Đúng là nó không thể quên nhóc...đúng là nó vẫn yêu nhóc...

- "Em yêu anh"

.

.

.

.

.

.

.

- "Làm cái gì gõ máy tính loạn xạ lên thế hả? Người ta được về phép lên chơi với em còn e thì chơi với cái máy tính" - Nhóc đang nấu cơm quay ra nhìn nó nói

- "Em viết truyện"

- "Em định làm nhà văn à? Mà viết cái gì thế?"

- "Viết về chuyện của chúng mình..hihi"

- "Đâu đâu, cho anh xem, để anh xem vợ anh nói xấu gì anh nào?"

- "Trời! Tránh ra! Không được xem..khi nào truyện đăng lên xong ùi xem"

- "Có gì mà giấu diếm chứ? hừm >"<" Nhóc vừa nói vừa ôm nó bế sang một bên..

- "Này! Em giận đấy nhé!=.="

- "Kệ, chả liên quan..AAAAAAAAAAAAAAA" - Nhóc hét toáng khi cái tay cầm chuột bị nó cắn một cái rõ đau

- "Chết chưa? Cái tội không nghe em"

- "Em được đấy! Để xem e chạy được đến đâu nhé!"

Nhóc quay sang ôm nó thật chặt, đặt lên môi nó một nụ hôn ngọt ngào...

Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2012

Cách tạo các chân hàn đẹp


Các bạn xem video nhé!

Bugi động cơ methanol

Bugi động cơ Nitro (GLOWPLUG) làm việc như thế nào

Sau đây là giải thích cách làm việc của Glowplug. Bugi khởi đầu được đốt nóng bởi dòng điện nhỏ chừng 1.5V. Dây loxo trong bugi được nung đỏ sẽ kích nổ nhiên liệu đã được nén trong máy và khởi động chu kỳ đốt trong.



Khi chu kỳ nổ đã bắt đầu, ta có thể cắt nguồn mồi bugi, nôm na là rút cây mồi ra. Tại sao? tại vì sức nóng trong buồng đốt cộng với sức nóng do phản ứng XÚC TÁC giữa METHANOL với chất PLATIN trên loxo đã đủ để tiếp tục mồi nổ cho chu kỳ nổ tiếp theo - như vậy lúc đầu nguyên loxo bugi đỏ, sau đó nó chỉ đỏ ở chổ có lớp platinum do sức nóng phản ứng xúc tác Platin với cồn methanol bốc hơi, nhờ thế mà máy chạy được không cần cắm cây đề liên tục

THANH CHE (BAR IDLE) HỔ TRỢ CHẠY GA LĂNG TI NHƯ THẾ NÀO? 

Idle bar là một thanh chắn phía trước dây mayso của bugi, nó có tác dụng giữ bugi không bị tắt khi động cơ tăng ga.
Bình thường khi chạy ga nhỏ, sẽ có một ít nhiên liệu còn đọng lại trong lòng máy, do đó khi tăng ga, phần xăng này sẽ chạy trong lòng xi lanh. Với một bugi không có thanh che, nhiên liệu này sẽ làm ướt dây mayso và làm nguội nó. Thanh che phía trước bugi giúp ngăn chặn việc này và do đó giữ cho bugi vẫn tiếp tục cháy. Nếu bạn gặp vấn đề với động cơ bị ngộp khi tăng ga, có thể bạn nên thử dùng bugi có thanh che idle bar xem sao nhé.
Vậy thì chọn Glowplug như thế nào là đúng cho máy của bạn, và tại sao?

Trước hết, cần tim hiểu về nguyên lý làm việc. Trong xăng này, phản ứng xúc tác chỉ xảy ra giữa methanol và chất platin. Các tahnh2 phần còn lai như dầu thầu dầu-castor, dầu đỏ- synthetic, nitro methane vv... hoàn toàn không tham dự vào quá trính phản ứng xúc tác với platin.
Tiếp, ta cần phải hiểu là diên tích lớp bề mặt platin phải lớn đủ để tạo ra mức phản ứng xúc tác, nhờ đó quá trình nén nổ sẽ được liên tục. Hơn thế, lớp bề mặt phản ứng này cần phải rộng hơn nữa để tạo phản ứng xảy ra mạnh hơn mức cần thiết, nhằm bù đắp cho lượng methanol bị giảm đi khi tua máy ở mức idle hay là ga răng ti. (các trường hợp mất garangti nên lưu ý chi tiết này - bugi yếu hay không phù hợp).
Nói đơn giản, bugi lạnh sẽ dùng dây loxo to bản hơn -> có diện tich bề mặt platin rộng hơn để tạo ra phản ứng xúc tác mạnh hơn bình thường nhằm mục đích dùng với các hỗn hợp xăng có tỷ lệ methanol thấp.
Vậy là: xăng nitro cao -> methanol thấp -> cần bản platin rộng hơn để phản ứng mạnh - > cần bugi lạnh. Như thế ta đã rõ , dùng bugi nóng hay lạnh là do tỷ lệ methanol, nếu đo bằng tỷ lệ nitro là đo gián tiếp và có thể không chính xác vì tỷ lệ dầu trong các loại xăng khác nhau khi dùng cho máy bay hay xe, tàu

Vài tỷ lệ dễ nhớ ngay

80% methanol hoặc hơn, dùng bugi nóng - hot plug. - xăng xe 10%(nitro methane), xăng máy bay 0-5%
70%-75% dùng bugi trung bình - medium plug.- xăng xe 15-20%, xăng máy bay 5-10%
60%-75% dùng bugi lạnh - cold plug - xăng xe 25-30% , xăng máy bay 15-20%
65% hay thấp hơn phải dùng loại very cold plug.

Bugi có Idle Bars để làm gì

Vài loại bugi có thêm cái idle bars, tác dụng của nó là gì? Một vài loại máy đặc chế để tăng ga đột ngột từ idle qua mức high rpm, vấn đề nảy sinh là khi tăng đột ngột, xăng sống và không khí từ carburator phun đột ngột vào buồng đốt, tưới ướt bugi thế là máy ngỏm. vì thế người ta phải dùng bugi có them cái idle bar để khử luồng xăng ướt phụt thẳng vào loxo, và giữ cho loxo tiếp tục đỏ.

Tại sao bugi mạ platin không tốt bằng bugi có loxo bằng platin

Lò xo mạ sẽ rất mau xuống cấp do tróc lớp mạ trong quá trình nén nổ, đặt biệt hiên tượng nổ dội phá bugi và buồng đốt rất dữ. Khi lớp mạ bong , bugi sẽ bị nóng lên rất mau và mau chóng không còn xài được. Nếu là lò xo platin nguyen chất, lớp platin cũng sẽ mòn nhưng vẫn là lõi platin bên trong tiếp tục làm chức năng xúc tác phản ứng cho tới khi dây platin bị mỏng và đứt, nhờ thế rất bền. Nói chung, bugi mạ chất lượng rất kém so với bugi lõi platin.

TẠI SAO CÓ NHIỀU LOẠI BUGI KHÁC NHAU? 

Có nhiều loại bugi có nhiệt độ khác nhau được sử dụng để thay đổi hiệu suất của động cơ tùy thuộc vào các điều kiện bay. Bởi vì động cơ của chúng ta có một chu kỳ nén và các thông số cài đặt hoạt động cố định, cho nên điểm đánh lửa hoàn hảo sẽ thay đổi tuỳ với các điều kiện khác nhau. Có thể liệt kê ra các yếu tố đó như sau: tỉ lệ nén của động cơ, tỷ lệ nitro hoặc tỷ lệ dầu trong nhiên liệu, điều kiện thời tiết, và tải cánh quạt, ... Bằng cách sử dụng các bugi với nhiệt độ khác nhau, chúng ta có thể điều chỉnh các thời điểm đánh lửa, để nó không quá sớm hoặc quá muộn. Một khi bạn sữ dụng đúng bugi, ​​động cơ của bạn sẽ hoạt động tốt nhất.

 

Tổng hợp từ Internet

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Cách làm quen với bạn trai

Có rất nhiều cách để bạn gái có thể mở lời với chàng trai mình thích thay vì bỏ đi trong luyến tiếc. Đã bao giờ bạn vô tình bắt gặp một anh chàng dễ thương trong một quán cà phê hay trên đường đi mà lại không dám tiến đến nói chuyện mặc dù trong lòng rất muốn? Nếu có thì bạn nên chấm dứt tình trạng này ngay lập tức bởi vì rất có thể bạn đang bỏ lỡ những cơ hội quý giá đấy. Chẳng có lí do gì để bạn không chủ động làm quen trước nếu như bạn cảm thấy thật sự thích và ấn tượng với chàng trai đó. Hãy thử áp dụng một trong những chiêu đơn giản dưới đây, bạn sẽ có thể 'câu' được trai lạ:


Lợi dụng sức mạnh của ánh mắt và nụ cười - Tỉ lệ thành công: 60%

Có thể bạn sẽ không cần phải làm gì nhiều nếu như bạn là một cô gái có khả năng sử dụng một cách chính xác và hiệu quả ngôn ngữ cơ thể. Hãy cố gắng bắt lấy ánh mắt của chàng và nhìn sâu trong vòng 3 giây trước khi quay mặt đi cùng với một nụ cười thật duyên, nếu có thể bạn hãy tỏ ra hơi ngượng ngùng và đỏ mặt một chút. Nếu lần đầu tiên không thành công, bạn có thể áp dụng “chiêu” này thêm một hoặc hai lần nữa.

Hỏi giờ - Tỉ lệ thành công: 50%

Chiêu này tuy hơi cũ kỹ nhưng cũng vẫn không kém phần hiệu quả đâu đấy. Bạn hãy quan sát thật kỹ nhé, nếu thấy chàng đeo đồng hồ trên tay, còn chần chừ gì nữa mà không tiến lại làm quen bằng cách hỏi giờ nhỉ. Biết đâu sau đó chàng lại chủ động bắt chuyện với bạn trước thì sao. Ngay cả trong trường hợp điều nay mắn này không xảy ra thì sau khi hỏi giờ xong, bạn có thể cám ơn chàng và đưa ra một vài lời khen ngợi chiếc đồng hồ chàng đang đeo trên tay. Tuy nhiên, để không bị “hớ”, bạn nên giấu nhẹm chiếc điện thoại di động đi nhé.

Nói chuyện về âm nhạc - Tỉ lệ thành công: 60%

Hãy áp dụng chiêu này nếu như bạn “tia” được chàng khi đang ngồi trong một quán cà phê hay một quán bar và thưởng thức những giai điệu du dương. Bạn có thể bắt đầu câu chuyện bằng cách hỏi chàng về tên bài hát cũng như ca sĩ thể hiện, chẳng hạn như “Bài hát này hay thật, anh có biết tên của nó là gì không?”. Trong trường hợp bạn và chàng vô tình đứng hoặc ngồi cạnh nhau (trên ô tô, xe bus…) và chàng đang mở nhạc, bạn có thể hát theo, sau đó dùng ánh mắt và nụ cười để giao tiếp. Đừng quên nói với chàng rằng bạn rất thích bài hát này.

Hỏi đường - Tỉ lệ thành công: 70%

Có một thực tế là nam giới rất thích được chỉ đường cho người khác (nhất là khi người cần giúp đỡ lại là một cô gái). Vì thế, nếu gặp một chàng trai trên phố mà bạn cảm thấy bị hút hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên, hãy lấy hết can đảm tiến lại gần anh ta và giả vờ hỏi thăm đường. Đừng nên hỏi thăm những địa chỉ quá xa nơi bạn đang đứng, bạn có thể hỏi về một con đường hay một quán cà phê nào gần đó, rất có thể chàng sẽ đưa bạn đến tận nơi. Như vậy là cơ hội đang đến với bạn rất gần rồi đấy.

Làm quen ở trạm xe buýt - Tỉ lệ thành công: 40%

Sở dĩ tỉ lệ thành công của việc làm này thấp như vậy là vì rất khó để chàng có thể nhận ra tâm ý thật của bạn. Ở trạm xe buýt, mọi người hỏi nhau về lịch trình của các chuyến xe làm việc hết sức bình thường. Do đó, lúc này đòi hỏi bạn phải vận dụng khéo léo ngôn ngữ cơ thể như ánh mắt, nụ cười…Sau khi được chàng giúp đỡ, bạn có thể cảm ơn và giới thiệu đôi chút về bản thân mình chẳng hạn như bạn ít đi xe buýt nên không nắm được lịch trình của các chuyến xe...


Bàn luận về món ăn hoặc đồ uống - Tỉ lệ thành công: 80%

Đây là một tình huống khác có thể diễn ra tại một quán cà phê, quán bar hay một nhà hàng. Hãy giả vờ như đây là lần đầu tiên bạn đến đây (nếu trước đó bạn có đến một đôi lần), rồi hỏi chàng thứ đồ uống, đồ ăn nào ngon nhất ở đây hoặc đưa ra một vài comment về món ăn của chàng ví dụ như trông nó rất hấp dẫn chẳng hạn Chủ đề ẩm thực rất dễ nói chuyện, vì thế cuộc hội thoại của hai bạn cũng sẽ tiến triển rất tốt đẹp.

Hỏi về cuốn sách/ truyện chàng đang đọc - Tỉ lệ thành công: 90%

Nếu chàng trai bạn nhắm tới đang đọc hoặc cầm một cuốn sách trên tay, hãy mạnh dạn tiến lại gần một chút và hỏi chàng về cuốn sách đó, tuy nhiên, bạn tuyệt đối không nên hỏi về nội dung vì nội dung là cái rất khó để giải thích, do đó vô hình chung bạn có thể làm phiền chàng. Nếu đó là cuốn sách bạn đã từng đọc qua hay của một tác giả bạn rất yêu thích thì câu chuyện sẽ diễn biến vô cùng thú vị. Ngược lại, nếu cuốn sách đó hoàn toàn mới toanh với bạn thì cũng có rất nhiều thứ để bạn có thể bàn luận xung quanh chủ đề sách, truyện, và đó chính là lí do vì sao tỉ lệ thành công của tình huống này lại cao đến thế.

Theo Toilam.com
DBS M05479
Quang Cao