Thứ Hai, 20 tháng 8, 2012

Cách làm bút cảm ứng Điện dung

Đôi khi chơi một số game đòi hỏi độ chính xác cao thì rõ ràng bút cảm ứng là tuyệt vời nhất trong trường hợp nảy , sau đây mình sẽ hướng dẫn các bạn chế tạo một chiếc bút cảm ứng điện dung với những vật liệu rẻ tiền sẵn có xung quanh ta , mà tưởng chừng như bỏ đi...


Vật liệu cần có :
  1. Băng keo đen
  2. Pin tiểu ( loại Toshiba càng tốt )
  3. Dây đông loại nhỏ 
  4. Vỏ bằng nhôm hoăc sắt của cây chì kẻ mắt ( chú ý phải có 1 đầu bút hình hơi bầu , và đầu chạm vào màn hình phải lớn ít nhất là bằng đầu cục pin ! )
  5. Và cuối cùng 1 chiếc Iphone hoặc Ipad để test

Cách làm :

Gấp dây đồng khoảng 1 doạn như hình



Dán dây đồng trên lỗ của vỏ bút kẻ mắt



Đặt đầu âm của cục pin lên sợi dây , sao cho dây đồng chạm được vào cục pin



Tiếp theo dùng băng keo dán kính cục pin lại




Cuối cùng cắt những phần băng keo dư đi




và bạn đã có 1 cây bút dùng cho Iphone,ipad ( có thể dùng cho các loại điện thoại khác cảm ứng điện trở )

CHÚC MỌI NGƯỜI THÀNH CÔNG !!!

Nguồn Toilam.com

Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

Cách làm súng bắn thun liên thanh

Với vài cây đũa nhựa và mấy cọng thun là chúng ta có thể có một cây súng bắn thung liên thanh cho riêng mình.

Súng bắn thun liên thanh 

Hướng dẫn làm rất đơn giản các bạn chỉ cần xem video:


Đây là cách gàng thun vào súng và cách sử dụng.


Theo Toilam.com

Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012

Em sai đấy, được chưa

Bốn ngày rồi, bốn ngày không nói chuyện dù nửa câu, bốn ngày không nhìn nhau dù nửa con mắt. Đã được bốn ngày rồi, nó và anh… giận nhau. Tất nhiên đấy chẳng là lỗi của nó đơn giản là vì nó… nghĩ thế. Chỉ là vì nó lỡ hẹn nhắn tin đêm khuya với anh vì ngủ quên và khiến anh chờ dài cổ. Vậy đấy, mà anh hằm hực nó.
- Em có coi anh ra gì không?
- Anh nói gì vậy, chẳ
ng hiểu?
- Đừng bướng nữa, trả lời đi. – anh quát lên.
- Không đấy! Đừng có vô cớ mà quát em thế. – nó cũng chả vừa.
- Thôi được rồi. Anh không muốn nói chuyên với em lúc này.
- Em cần à, hứ.
Anh lắc đầu bỏ đi. Anh đi để lại cái bĩu môi khó ưa của nó. Nó có sai, nhưng anh cũng phải thông cảm chứ. Nó đâu cố tình. Đã vậy còn quát vào mặt nó, đáng ghét mà. Lè! Giận thì cứ giận, không có mợ thì chợ vẫn đông.

Ngày 1.
Nói thì nói thế, nhưng nó vẫn cứ cảm thấy bực bội và khó chịu. Mới một ngày thôi mà nó đã nhớ anh đến chết. Cứ mỗi lần điện thoại có tin nhắn là nó vội vàng đọc, để rồi hụt hẫng vì không phải từ anh. Đồ con trai mà giận dai. Trước giờ có thế đâu, hay nó sai thật. Không! Chả gì sai cả, đơn giản anh là con trai và từ đó suy ra nhiều thứ chứng minh anh sai nhiều hơn nó.
Ngày 2.
Sau một đêm suy nghĩ nát óc, cuối cùng nó cũng quyết định nhắn tin cho anh:
“Sang mai qua cho di hoc!”. Cứ ngỡ là mở cửa là thấy anh đứng chờ, nhưng hôm nay… chả có ma nào. Oái! Rõ là anh muốn làm nó điên mà. Không cần nữa, nó tự đi được. Và vì anh mà nó trễ giờ học vì vừa đi vừa tức đứt mạch máu nên cứ rề rề.
Xuống căn tin trường với vẻ mặt đờ đờ. Vậy mà nhìn thấy anh từ xa là đã giả điên nói chuyện rôm rả rồi cười lăn lóc trước sự ngỡ ngàng của đám bạn. Nhưng anh không thèm nhìn lấy nó. Aish, rõ điên mà.
Chiều nay trời mưa to và một cô gái đang dắt xe trên đường với bánh xe bể một cách thảm hại cả xe lẫn người. Vụt qua, anh vụt qua nó, anh không để tâm đến nó. Tự dưng nước mưa có vị mặn.
Ngày 3.
Giờ thì nó giận anh lắm rồi, tại anh mà giờ nó đổ bệnh. Nhưng giận nhiều hơn là không thèm hỏi han nó. Nó… ghét… anh… lắm! Nó không thể nào chịu đựng nổi cái cảm giác này nữa. Bực bội đủ thứ. Bực bội anh vô tâm, bực bội nó cố chấp, bực bội căn bệnh hoành hành, bực bội cái xe cà tang, bực bội cái điện thoại, bực bội bà bán xôi cứ rao nhức cả đầu,… và bực bội một cách vô duyên như bực bội vì xôi được gọi là xôi. Nhãm nhí.
Ngày 4.
Nó quyết định rồi, phải gặp anh nói thẳng. Nó chịu không nổi nữa.
- Này! – nó gọi anh
- …
- Anh có nghe không đấy?
- Em nói đi!
- Thái độ anh mấy bữa nay là sao vậy?
- Bình thường mà.
- Anh bớt trêu ngươi em đi.
- Chứ em muốn sao?
- Chả muốn gì cả.
- Ừ vậy thôi.
Hụt hẫng. Anh vô cảm đến thế sao. Khóc, nó nức nở. Anh vẫn thế, chẳng nhìn nó.
- Ừ. – nó nói to trong tiếng nấc.
Anh bỏ đi.
- Đứng lại. – nó hét lên.
- Anh ác lắm, em ghét anh. Em xin lỗi! Em sai đấy, được chưa?
Nói xong nó chạy đi. Chạy thật nhanh rồi đứng dưới gốc cây và vỡ òa. Anh hết yêu nó rồi, anh thật nhẫn tâm. Đang trách móc anh vô vàn thì một vòng tay ôm nhẹ nó. Là anh. Anh khẽ hôn nhẹ và nói nhỏ.
- Sao không nói sớm. Biết anh sắp chịu không nổi rồi không? Anh yêu em.

Linh hồn đá

Dù cô đã hình dung ra giây phút ấy cả trăm lần, nhưng cô vẫn không thể nào chịu đựng được khi nắm chặt đôi tay lạnh giá của anh. Cô không khóc, nhưng cô cảm thấy sự sống xung quanh đã hoàn toàn đóng băng.



Quán café cũ kĩ nằm trong một ngõ nhỏ. Café Đá. Ít ai chú ý đến quán café lụp xụp này nên chủ yếu khách ở đây toàn là những người khách đã quá quen thuộc. Họ đến đây chủ yếu vì tiếng saxophone nghe nhiều day dứt, ám ảnh. Những người đến Đá chủ yếu đến một mình, ngồi một mình, nghĩ suy một mình. Thỉnh thoảng mới thấy vài đôi bước vào. Nhìn họ có vẻ giống một đôi, nhưng thường thì họ chẳng phải là một đôi. Họ giống như những đôi tri kỉ nhiều hơn là những người yêu nhau. Họ đến Đá, im lặng, nghe nhạc, uống café và ngắm đá.

Đá nằm trầm ngâm nhìn những khuôn mặt người mệt mỏi, trầm tư nhưng thật thà. Ở Đá có lẽ chẳng ai giả dối.

Lâm không lạ lẫm gì với cái quán café bé nhỏ này nữa. Đã bao nhiêu năm rồi, anh vẫn gắn bó, vẫn đi về giữa cái khoảng không gian lặng yên này với ồn ào cuộc đời ngoài kia. Anh là bạn thân của chủ quán và cũng chính là người nắm giữ những linh hồn của đá ở đây. Anh là người lên bản thiết kế và cũng là người trực tiếp trang trí nội thất cho quán. Anh thích đá. Anh cảm nhận được linh hồn của đá. Anh muốn dùng đá để truyền tải những say sưa, những yêu thương của bản thân mình. Ở Đá, từ con đường đi vào, từ khoảng sân, từ những bức tường đều được trang trí bằng những viên đá đủ loại màu sắc, kích thước, hình dáng khác nhau. Bước vào café Đá, ban đầu ai cũng bị choáng ngợp bởi những viên đá xù xì lấn át cả không gian.

Lâm và Phương vẫn thường cùng nhau tới đây vào mỗi tối. Họ thường chỉ nhìn nhau, nghe nhạc và nói dăm ba câu chuyện mà Phương luôn gọi là ngốc nghếch nhưng dễ thương. Lâm và Phương đã từng là một cặp bài trùng vô cùng thân thiết từ những ngày còn học cấp Hai. Lên cấp Ba lại cùng học một lớp hoàn toàn như sự tình cờ. Cả hai đều vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy tên nhau trong danh sách lớp chuyên Toán của trường Chuyên Tự nhiên. Tuy nhiên, sau này khi yêu nhau rồi, Phương mới thú nhận rằng, hồi đó Phương đã âm thầm thích Lâm nên biết Lâm thi vào trường đó, Phương liền đăng kí luôn. Cả hai đã trải qua một khoảng thời gian dài thân nhau rồi yêu nhau lúc nào cũng không biết. Chỉ nhớ hình như những ngày ấy, Hà Nội trở gió xào xạc dọc dài những góc phố.

Lâm thân thuộc với từng viên đá, từng góc khuất của Đá còn hơn cả ngôi nhà mà anh đang ở. Anh thuộc từng bản saxophone được mở hàng đêm ở Đá. Cũng có những hôm cao hứng quá, anh lại đem cây saxophone của mình đến thổi cho những người khách ở quán nghe. Tiếng nhạc trầm ấm, cao vút. Những bản nhạc quyến luyến cả không gian sâu thẳm, cũng là những khi cảm xúc được sống thực nhất trong khoảng thời gian đang sống của Lâm. Tối nay, Lâm trông khá mệt mỏi khi đến Đá. Anh chỉ chào Bình một tiếng rồi tìm chỗ ngồi tận trong góc tối, như cố ý để không ai nhận ra mình. Thay vì uống café như mọi khi, Lâm gọi rượu. Nhìn thấy thái độ khác lạ của Lâm, Bình lo lắng đến hỏi chuyện:

-Có chuyện gì với cậu thế? Sao trông mặt mũi hốc hác thế kia?

Lâm ngẩng lên nhìn Bình, khẽ cười như mỉa mai, như xa lạ.

-Tôi đúng là thằng đàn ông tồi. Cậu nói xem có đúng không? – Lâm uống ực một cốc rượu, dựa đầu vào ghế rồi nói tiếp:

- Phương đã nói thế đấy. Cậu nghĩ xem, tôi là cái thá gì mà dám làm cô gái ấy đau khổ?



-Khi có được người con gái ấy rồi, tôi đã gặm nhấm cảm giác chiến thắng chứ không phải cảm giác yêu. Tôi đã nói thẳng với cô ấy như thế.

Nghe Lâm nói, Bình cảm thấy nóng mặt vì tức giận. Anh quát:

-Mày điên rồi. Mày đang làm cái quái gì thế? Chính mày đã theo đuổi cô ấy, chính mày đã nói cả đời này mày chỉ yêu cô ấy. Chỉ chưa đầy hai tháng mà cảm xúc của mày đã thay đổi nhanh chóng vậy sao? Mày định đem cô ấy ra làm trò đấy à?

Lâm cười. Anh cười khùng khục, cười giòn giã. Anh lại nâng cốc rượu lên chực uống, nhưng ngay lập tức Bình đã hắt cốc rượu xuống:

-Mày đừng có giở thái độ đấy với tao. Mày nói đi! Mày có trách nhiệm phải nói!

-Cậu lo lắng. Cậu sốt ruột lắm đúng không? Cậu vẫn thầm yêu Phương mà. Tôi đã biết điều đó từ lâu lắm rồi. – Lâm nhìn thẳng vào mắt Bình như thách thức. – Đây là cơ hội của cậu đấy. Cô ấy đang bị tôi bỏ rơi đấy. Cậu hãy đến mà an ủi. Cô ấy cần một chỗ dựa và cậu xứng đáng hơn tôi để làm việc đó. – Lâm nói như khóc. - Cậu nói đúng, đó chỉ là một trò chơi thôi. Tôi đã bỏ cuộc rồi. Tôi chán ngán cô ta rồi. Phương xinh đẹp, học giỏi, thánh thiện. Một thằng như tôi làm sao xứng với cô ấy…

Bình im lặng khi nhìn thấy tâm trạng bế tắc của Lâm. Dù vô cùng tức giận vì những lời Lâm vừa nói, nhưng Bình vẫn còn đủ bình tĩnh để cảm nhận rằng, ở trong những lời nói ấy có một uẩn khúc gì đó mà anh không thể hiểu được. Anh đứng lên đi vào bên trong quầy. Anh tìm kiếm mấy đĩa CD saxophone cũ của Quyền Văn Minh.

Đêm đó, Lâm bước ra khỏi Đá trong tình trạng say mềm. Bình định gọi một chiếc taxi đưa anh về, nhưng có một người con gái từ bên ngoài bước vào nói:

- Anh để em đưa anh ấy về nhà cho.

Bình nhìn cô gái trước mặt mình ngạc nhiên. Cô gái này hình như cũng là khách quen của Đá. Cô gái có khuôn mặt lạnh tanh. Đôi mắt lúc nào cũng cụp xuống. Cô gái mà khoảng thời gian này Lâm vẫn hay ngồi cùng mỗi lần ở lại quán muộn. Chợt có một suy nghĩ lóe lên trong đôi mắt Bình, cô gái này phải chăng là nguyên nhân? Nhưng anh chỉ đứng im. Anh không hỏi gì thêm. Anh mặc cho cô gái ấy dìu Lâm ra xe. Chiếc xe Zip 100 màu đỏ của cô lao đi giữa đêm gió lạnh về, lạnh buốt. Bỏ lại sự hoài nghi trong lặng im.

Linh ngồi im nhìn Lâm ngủ. Chỉ vài ngày thôi không gặp anh, cô đã thấy anh gầy và già đi quá nhiều. Linh quen Lâm ở Đá. Cô đã chủ động làm quen với anh khi nhìn và nghe anh thổi những bản saxophone ở Đá cũng cách đây khá lâu rồi. Không hiểu sao ngay từ những lần đầu nói chuyện, Linh đã cảm cảm nhận được một tình cảm thân thuộc vô cùng giữa anh và cô. Anh điềm tĩnh. Anh ấm áp. Anh hóm hỉnh. Và quan trọng hơn hết, anh có một tình yêu vô bờ bến với cuộc đời này.

-Phương… Phương… – Tiếng anh gọi thảng thốt trong mê man.

Tiếng gọi của Lâm bỗng cắt đứt mạch suy nghĩ của cô. Cô lấy tay lay lay Lâm và gọi:

-Anh Lâm. Em đây. Anh tỉnh chưa? Để em lấy nước cho anh uống.

Lâm khẽ mở mắt. Mê mê. Ảo ảo. Anh lắc lắc đầu, cố làm cho mình tỉnh táo.

-Sao em lại ở đây? Em đến khi nào thế? – Lâm ngạc nhiên hỏi.

Linh cười.

-Em ở đây mấy tiếng đồng hồ rồi đấy. Anh đã hứa là sẽ không uống say, vậy mà cuối cùng vẫn say, vẫn phải nhờ đến em.

Cô nói rồi đưa cốc nước cho anh. Nhìn Lâm uống nước, cô thì thầm, cũng không biết cô đang nói với anh hay nói với chính mình:

- Anh đã hứa. Anh đã hứa mà sao vẫn làm sai. Anh còn nhớ có lần anh đã từng nói với em rằng anh yêu những viên đá và anh cảm giác như linh hồn của đá chính là sự lặng lẽ nhưng vẫn tràn trề một sức sống, một sự thấu hiểu đến mãnh liệt đó sao... Anh đã nói, anh cảm nhận được sự hòa hợp giữa tâm hồn anh và tâm hồn đá. Anh giống như linh hồn của những viên đá kia, tưởng chừng như câm lặng ngàn năm nhưng thực ra lại dạt dào tình yêu và sự nồng nhiệt với cuộc đời này sao. Anh quên hết những lời anh đã nói nhanh vậy sao? Đây là lúc anh có cơ hội để cảm nhận rõ tâm hồn mình nhất. Anh là những viên đá. Anh có hiểu điều đó không? Hãy lặng lẽ mà sẻ chia! Hãy lặng lẽ mà yêu thương chứ! Đừng phủ nhận. Đừng vứt bỏ.

gười con gái anh yêu phải đau khổ vì anh. Nhất là Phương. Anh sợ Phương sẽ không chịu nổi cú sốc này. Thà cứ để Phương nghĩ rằng anh là thằng con trai không ra gì, là thằng con trai đã đem cô ấy ra làm trò đùa, đem tình yêu của cô ấy ra để cười cợt. Thà cứ để cô ấy nghĩ rằng anh chưa bao giờ yêu cô ấy. Thà để cô ấy căm hận anh còn hơn để cô ấy phải đau khổ nhìn thấy anh ra đi.

-Anh nói gì đi chứ?

Anh quay lại nhìn Linh bằng ánh mắt dịu dàng nhất. Linh có lẽ là người duy nhất anh đủ can đảm để đối diện. Linh không bao giờ bi lụy. Dù có người chết ngay trước mặt cô thì cô cũng không bao giờ khóc. Cô đối diện với mọi điều đau đớn trong cuộc đời này như đương nhiên nó phải thế, như đó là sự sắp đặt, có muốn cưỡng cũng không thể cưỡng lại được. Có người bảo cô gái này lạnh lùng và tàn nhẫn quá mức. Lâm thì hiểu quá rõ rằng, Linh đã trải qua đủ mất mát và đau đớn để có thể đồng cảm, có thể chia sẻ, có thể im lặng, có thể đón nhận tất cả. Mẹ Linh mất vì cậu em trai khó sinh. Bố và cậu em trai cô cũng mất mấy năm sau đó vì tai nạn ô tô. Linh về lại ngôi nhà tập thể cũ sống cùng ông bà ngoại, bắt đầu những năm tháng trưởng thành bằng sự đau đớn, cô đơn và buồn bã. Linh lúc nào cũng coi anh như anh trai cô. Ngay từ lần gặp nhau đầu tiên, cảm giác ấy đã tồn tại trong cô và anh cũng như một lẽ tự nhiên nhất.

-Phương không giống em. Phương không có khả năng chịu đựng nỗi đau như em… Phương…

Giọng Lâm nghẹn lại. Anh không thể hình dung thêm điều gì nữa. Anh như nhìn thấy khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, trong veo của cô. Phương quá yếu đuối để có thể đón nhận chuyện này. Cô ấy sẽ ngã quỵ.

-Nếu anh thật sự yêu chị ấy thì hãy để chị ấy cùng đối diện với anh. Em nghĩ bắt buộc phải như thế.

Lâm cười:

- Xem em nói như ra lệnh cho anh nhỉ?!

Linh tiến đến gần cánh cửa phòng Lâm, đặt tay vào núm cửa như tư thế chuẩn bị mở cửa và nói:

- Không phải em ra lệnh mà là người khác ra lệnh. Anh vẫn còn nhiều thời gian lắm. Anh phải sống phút nào ra phút nấy chứ. Không cho phép anh ào ạt thế này được.

Cô nói xong thì mở cảnh cửa ra. Phương đứng trước mặt họ. Phương cười nhưng nhìn đôi mắt cô vẫn còn ướt nước.

- Em đã đưa người cần phải đến đến đây cho anh rồi. Hai người hãy nói chuyện đi. Em không thể ở đây mãi được. – Linh bước ra cửa, bỏ mặc Lâm vẫn còn ngạc nhiên, lặng im đứng nhìn.

Cô gái nhỏ bé có đôi mắt lạnh tanh ấy chạy nhanh xuống đường, chạy nhanh vào giữa đám người xôn xao của buổi sớm mai. Cô khóc. Cô muốn khóc cho đã, để sẽ không còn phải khóc một lần nào nữa. Cô thì thầm: "Tại sao số phận cứ cướp đi tất cả những người con yêu thương nhất lần lượt, lần lượt và tàn nhẫn đến như vậy? Tại sao ngay đến Lâm cũng phải ra đi? Tại sao anh ấy lại mắc phải căn bệnh quái ác ấy. Bị ung thư sẽ thế nào đây? Tại sao?". Suy nghĩ của cô nghẹn lại. Mắt cô nhòa đi. Cô không thể cảm thấy được điều gì khác ngoài một nỗi đau đớn đang mắc nghẹn trong tim.

Còn lại Lâm và Phương trong căn phòng của Lâm. Anh và cô vẫn chỉ đứng như thế suốt từ lúc Linh đi. Cả hai người đều không biết phải bắt đầu ra sao.

-Em xin lỗi. – Khi cô nói được ba từ đó lên, cô bắt đầu khóc.

Cô đã tự hứa sẽ can đảm, cũng giống như cách can đảm của cô khi nghe tin anh bị ung thư từ Linh. Cô đã muốn gào lên, muốn đập phá và muốn khóc. Nhưng cô kìm nén tất cả, cô bình tĩnh nghe tất cả mọi chuyện cứ như chuyện của một người nào đó mà cô không quen biết. Cô không thể tin được rằng, người đàn ông trong câu chuyện ấy, người sắp phải lìa bỏ cuộc đời này, lại chính là người đàn ông cô yêu đến nghẹn ngào. Cô đã muốn chạy ngay đến bên anh, nhưng bước chân cô loạng choạng. Cô ngã gục vào một giấc ngủ đứt gãy, mê man, mỏi mệt. Lúc này khi đã nhìn thấy anh, cô không thể nào kìm nén được nỗi đau đớn của mình nữa. Cô gục vào vai anh mà khóc nức nở. Trong tiếng nghẹn ngào ấy anh chỉ nghe cô thì thầm:

-Giá như việc anh không yêu em, việc anh chỉ xem em như trò đùa là thật còn hơn em phải chấp nhận việc anh sắp xa em. Anh…

Nhìn khuôn mặt đẫm nước của Phương, anh cũng không thể nào kìm được những giọt nước mắt mà từ lúc có Linh ở đây anh vẫn cố nén vào bên trong. Anh ôm Phương thật chặt vào lòng. Những giọt nước mắt của anh ướt đẫm vai cô:

-Giá như chưa bao giờ anh yêu em, như vậy anh sẽ rời khỏi nơi này thanh thản hơn.

-Đáng lẽ anh phải nói cho em biết. Đáng lẽ… không… Anh thật tồi tệ khi đã giấu em. Nếu Linh không nói cho em biết, thì có lẽ tất cả chúng ta sẽ đau khổ vô cùng… - Phương nói trong tiếng nấc nghẹn.

Cô nhìn đăm đăm vào khuôn mặt người đàn ông cô đã yêu và chờ đợi suốt bao nhiêu năm qua. Nếu không có sự can đảm của Linh, có lẽ cô sẽ sống trong sự giả dối và căm hận anh mãi mãi. Cô đã tưởng rằng anh vì yêu Linh mà rời bỏ cô, nhưng gặp Linh rồi mới biết hóa ra mình quá ích kỉ. Cô nhìn thấu suốt được tình yêu đau đớn mà Linh dành cho anh, nhưng Linh đã cho anh và cô một cơ hội để thực sự chạm vào nhau trong những khoảnh khắc đau đớn nhất. Chính trong khoảnh khắc này đây, khi ở bên anh, nhìn vào đôi mắt và lắng nghe nhịp tim của anh, cô mới thực sự cảm nhận được tình yêu tràn ngập mà anh dành cho cô. Vì anh, vì tình yêu của anh đã vực dậy sự yếu đuối trong tâm hồn cô, kéo cô đứng lên, bởi anh cần một người có thể dựa vào lúc này. Anh cần một người nghe câu chuyện sự sống cả đời còn dang dở của anh. Phương ôm anh, nhìn anh, mỉm cười.

-Chúng ta không cần nói gì nữa được không anh? Những ngày tiếp theo, em sẽ không rời anh một bước nào hết. Em nhất định sẽ làm thế. Vậy nên anh đừng cố lấy bất kì lý do gì để đuổi em.

Lâm không cưỡng lại. Anh chỉ cần giây phút này thôi. Anh không cần biết tương lai sẽ ra sao, nhưng anh biết anh sẽ gom góp những giây phút này để dành cho ngày mai. Anh sẽ vì điều đó mà sống. Cố gắng sống từng ngày.

Những ngày tiếp theo, Phương và anh xách máy ảnh, sổ sách, bút vẽ đi lang thang khắp Hà Nội. Họ ghi lại tất cả những khoảnh khắc bên cạnh nhau. Họ cùng nhau đến Đá vào tất cả các buổi tối. Cùng nhau uống café, nghe saxophone và nhìn nhau. Họ để mặc tâm hồn mình cuốn theo những xúc cảm cùng Đá, hàng đêm, hàng đêm. Lâm mệt nhoài, đau đớn, nhưng anh không tắt nụ cười trên môi. Anh hạnh phúc, anh níu kéo từng giây, từng phút với cuộc đời này. Mỗi tối trở về căn phòng của mình, anh không còn cảm thấy nỗi sợ hãi chết chóc bao trùm xung quanh nữa. Nhìn Phương ở bên cạnh, anh như ôm trong mình những ấp ủ hy vọng. Anh đã có thể không ngã giữa những chênh vênh, khi con đường cuộc sống này càng ngày càng trở nên hẹp hòi, bé nhỏ và tối sẫm trước mắt anh. Bệnh của Lâm ngày càng nặng, những cơn đau kéo đến triền miên hơn. Sức khỏe anh yếu đến mức anh phải vào bệnh viện nằm im một chỗ. Linh cũng thường xuyên ghé lại bên cạnh anh. Mỗi lần gặp anh, cô đều tíu tít kể chuyện cuộc sống diễn ra hàng ngày bên ngoài kia. Có nhiều khi đang kể, Linh vẫn lén gạt những giọt nước mắt không thể chịu đựng được mà trôi ra ngoài. Những ngày cuối cùng Linh và Phương ngồi bên cạnh anh cả ngày, cả đêm trong khi anh chìm trong mê man. Phương vẫn thường lẩm nhẩm hát cho anh nghe như van xin, như giãi bày. Tiếng hát thấm đẫm trong những giọt nước mắt. Lâm không còn có thể ở bên cạnh cô được nữa.

Phương nằm im. Xung quanh cô là những bức ảnh cô đã tự tay chụp cho Lâm. Ảnh nào cô cũng nhìn thấy nụ cười rất tươi của anh, nhưng nhìn sâu vào trong đôi mắt ấy, cô cảm nhận được những giọt nước mắt đang đặc quánh lại, bám chặt lấy cổ họng anh, khiến ngực anh tức tối. Anh đã cố gắng đến kiệt cùng tâm hồn. Anh đã cố níu lấy cuộc sống này cho đến tận giây phút cuối cùng khi bàn tay đã trơn tuột, không thể bám vào một sợi dây mỏng manh nào nữa. Lâm đã ra đi. Bứt rứt, xót xa. Dù cô đã hình dung ra giây phút ấy cả trăm lần, nhưng cô vẫn không thể nào chịu đựng được khi nắm chặt đôi tay lạnh giá của anh. Cô không khóc, nhưng cô cảm thấy sự sống xung quanh đã hoàn toàn đóng băng. Cô ngất lịm đi trong vòng tay Linh. Khi cô tỉnh lại, cô nhìn thấy nụ cười của Linh ngay bên cạnh mình. Linh thì thầm vào tai cô: "Anh Lâm vừa nhờ em gửi lời nhắn đến cho chị: "Anh sẽ gửi cho em một cô em gái rất đáng yêu: Đó là Linh. Em hãy đón nhận cô ấy, dành tình cảm cho cô ấy như đã dành tình cảm sâu sắc cho anh. Có Linh, em sẽ không bao giờ cô đơn đâu.". Phương mỉm cười, rồi nước mắt lại tự nhiên trào ra. Cô cảm động vì tình cảm mà Linh đã dành cho cả cô và Lâm. Cái cách Linh đi bên cạnh cuộc đời cô và Lâm khiến hai người tin tưởng và yêu thương nhau biết bao nhiêu.

Linh đứng dậy mở cửa sổ phòng Phương trong khi cô nhắm mắt lại, cố hít hà lấy chút không khí bên ngoài để cảm giác sự sống đang tồn tại xung quanh. Cô nhìn thấy anh với một nụ cười thật sự. Cô nhìn thấy anh vẫy tay chào cô và thì thầm: "Em hãy sống tiếp…". Cô lan man nghĩ đến những điều đã xảy ra trong những ngày cuối cùng đã qua. "Hình như đó là khoảng thời gian mình và anh sống thật thà với nhau nhất" – cô thầm nghĩ: "Chỉ như thế thôi sẽ không phải nuối tiếc gì nữa". Cô quay ra mỉm cười và nói với Linh: "Chị em mình đến Đá thôi. Có thể... linh hồn của anh ấy là ở đó. Và anh ấy đang hiện diện ở đó rồi."

Linh và Phương mở cửa bước ra phố. Phố gió. Phố mưa bụi. Phố cuối năm. Và phố ngập tràn nỗi nhớ. Hình như Đá tự nhiên cũng biết rơi lệ…

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

Anh là gió

Tôi ngẩng đầu lên và bất ngờ khi trước mặt tôi là anh Thắng... vẫn gương mặt đó, vẫn vóc dáng đó, bộ quần áo thể thao đỏ viền trắng và cả... chiếc dây đeo tay màu đỏ...

Tôi muốn gọi anh là Gió, chẳng phải vì anh tên Phong mà đơn giản bởi vì nếu không có chiều Gió ấy thì có lẽ rằng tôi cũng không yêu anh. Tôi gặp anh trên một con đường mà tôi cũng muốn gọi tên là con đường gió vì chính xác thì con đường ấy chẳng bao giờ thiếu gió. Con đường ấy rất bình thường trong cảm nhận của tôi, chỉ đến khi Gió xuất hiện ở đó... Cái khoảnh khắc gặp Gió của tôi cũng hết sức bình thường...

Hè đến, ba mẹ bảo tôi tập chạy đơn giản vì ba mẹ bảo có lẽ tập chạy sẽ giúp tôi cải thiện vài cm chiều cao vốn đã nấm lùn của tôi. Ừ, tập thì tập... và ngay ngày đầu tiên tập chạy, tôi đã gặp Gió cũng đang tập chạy cùng một quả bóng rổ. Cái cách mà Gió ăn mặc cũng rất giản dị, nhưng trông rất phong cách: một bộ đồ thể thao cộc màu đỏ viền trắng rất nổi bật, một đôi giày thể thao trắng, một chiếc dây buộc cổ tay cũng màu đỏ... Tôi và Gió chạy qua nhau, không ai có một phản ứng gì, đường ai nấy đi... Mấy ngày liền như vậy, cho đến một hôm tôi nổi hứng hái lục bình chơi, quả thật lục bình nở tràn ở đầm nước lớn dọc đường gió cũng là một trong những lí do khiến tôi chọn con đường này làm nơi lí tưởng để chạy bộ. Lục bình nở nhiều lắm, một màu tím mê hồn pha lẫn màu xanh non dịu mát của lá làm không khí ở đây có một sự yên bình lạ...Nhưng tôi là đứa tham lam, tôi không muốn chỉ ngắm nhìn thôi, tôi muốn hái chúng lên nữa. Vậy là tôi mon men lại gần chỗ có hoa gần bờ để hái chúng. Quả thật, trông nó gần nhưng cao quá tầm với của tôi. Nhưng không sao, cố một chút... một chút nữa là tới rồi... thêm một chút xíu nữa... tôi ngã xuống đầm... vẫn nghĩ là đầm không sâu nhưng đạp chân mãi không thấy đáy tôi đâm hoảng... Tại tôi không hề biết bơi... nước vào mắt... vào mũi... vào miệng... Tôi thấy ngộp thở, nhưng không hiểu tại sao tôi không thể kêu cứu... tôi chìm dần... chìm dần... Đột nhiên có một bàn tay kéo tôi lên... thì tôi biết mình được cứu... người ấy kéo tôi lên bờ, không khí tràn đầy vào lồng ngực tôi khiến tôi ho sặc sụa...

- Bé định chơi trò gì kì quái vậy? Suýt chết đuối đó biết không hả?

Nghe giọng nói tôi mới ngoái lại nhìn ân nhân của tôi... ngạc nhiên đó chính là chàng trai tập bóng rổ... Anh ta vừa hỏi, vừa đập tay vào lưng tôi cho tôi ho hết nước ra. Lúc đỡ ho tôi mới nói:

- Em định hái lục bình, cảm ơn anh đã cứu em... Em cứ nghĩ đầm không sâu... mà sao em chỉ cố với chút xíu mà đã ngã rồi. Ôi tưởng tiêu đời rồi chứ!

- Tôi phải bắt đền em mới được, tôi vì cứu em mà ướt từ đầu đến chân rồi nè!

Lúc ấy tôi mới quay sang ngắm kĩ "ân nhân"... đúng là ướt hết thật... áy náy quá biết làm thế nào bây giờ... Đang bối rối thì ân nhân lại lên tiếng:

- Em cũng thích lục bình hả? Anh cũng thích, nhưng anh không thích hái chúng lên, lục bình phải ở bên nhau, gắn kết với nhau thì mới đẹp, chứ lấy riêng một bông lục bình lên không đẹp đâu... Em nhìn dải lục bình ở đoạn kia kìa... đẹp không?

Tôi nhìn theo hướng tay anh chỉ, anh ấy nói đúng, chúng quả thực rất đẹp... giản dị thôi nhưng đẹp đến mê hồn... Tôi quay lại nhìn ân nhân... mái tóc ướt nước còn thỉnh thoảng nhỏ xuống mặt anh, anh say sưa ngắm lục bình mỉm cười như lần đầu tiên chứng kiến cảnh đẹp trời cho vậy... nhưng quả thật trông ân nhân lúc ấy hiền và đáng yêu như thiên sứ...

- Em tên gì vậy? Anh tên Thắng.

- Em tên Vũ. Nguyễn Hạ Vũ...

- Hay thật! Em là mưa mùa hè... cái tên rất dễ thương...

- Anh cứ đùa hoài, anh nói vậy thôi chứ nhiều người ghét mưa lắm đó!

- Sao lại ghét? Anh thích mưa lắm, đặc biệt là mưa mùa hè...

- Em mà là mưa thì anh là gió đó!

- ... Anh không hiểu.

- Thắng trong tiếng anh là "win" thêm chữ "d" vào cuối là thành "wind" (gió)...

- Đúng là chỉ có em mới nghĩ ra thôi đấy!

- À ân nhân muốn em đền đáp thế nào đây?

- Đền anh ấy hả? Tùy tâm em thôi... hay em nhận anh làm sư phụ đi, anh dạy em chơi bóng rổ... Ở trường chơi với nhiều người vui vẻ, về đây chơi có một mình cũng buồn...

- Ừ cũng được, biết đâu em lại cải thiện được vài cm chiều cao - tôi nói đùa và gật đầu nhận lời - mà anh học trường nào vậy?

- Anh học trường Đại học Bách Khoa năm Nhất, còn em?

- Năm nay em học 12 rồi, em sắp phải thi đại học rồi... hắt xiiiiiiiiiii...

- Thôi em về thay quần áo đi không cảm lạnh bây giờ! Nhớ mai lại đây tập bóng rổ với anh nha...

- Em nhớ mà, anh cũng về đi, muộn rồi...

Nói rồi tôi và anh Thắng tạm biệt nhau ra về. Tôi thì lo không biết nói sao với bố mẹ về vụ ướt như chuột lột thế này đây...

Chiều hôm sau đúng như lịch chạy bộ, tôi lại ra con đường đầy lục bình ấy. Đang chạy qua một khoảng lục bình tuyệt đẹp, tôi mải mê vừa chạy vừa ngắm, bỗng có tiếng gọi:

- Nhóc ơi! Sư phụ ở đây nè!

Tôi quay về phía có tiếng gọi thì thấy anh Thắng đang vẫy tôi, tôi mỉm cười chạy lại. Đến gần tôi đứng nghiêm chào kiểu quân đội:

- Đệ tử chào sư phụ!

- Nhóc con! Lúc nào cũng đùa được! Lại cái cây cao kia đi...

- Làm gì ạ?

- Sư phụ nói thì nghe đi!

- Không hiểu nên không nghe!

- Em bướng thật đấy! Ra đó thì mới có rổ mà tập ném chứ, anh buộc một cái rổ ở đó rồi... mà mấy ngày chạy em chẳng để ý gì cả...

- Hì, em còn ngắm lục bình mà! – tôi vừa nói vừa chạy ra gốc cây đó.

Quả thực tôi chọn con đường này làm địa điểm chạy bộ thật là lí tưởng, một bên là đầm lục bình tím đẹp mê hồn, một bên đường là bãi cát rộng tha hồ chơi thể thao như đá bóng, bóng chuyền... Anh Thắng cũng khá khéo chọn cho mình một địa điểm để tập môn bóng rổ yêu thích với một cái rổ buộc trên cành cây...

- Bài tập đầu tiên cho nhóc đây: cú ném một điểm – anh Thắng vừa nói, vừa ném quả bóng lên, nó chui vào rổ một cách dễ dàng.

- Hì, dễ ợt! Sư phụ nhìn em ném nè!- tôi ném bóng và thành công.

Anh Thắng khá ngạc nhiên nhưng vẫn tỏ vẻ đàn anh:

- Nhóc ăn may thôi! Ném lại đi!

Tôi ném lại và tiếp tục thành công khiến anh thắng tiếp tục ngạc nhiên:

- Em có khiếu chơi bóng rổ đó! Giờ em đứng xa ra và ném thử cú ném 3 điểm đi.

- Yes, sir! – tôi tự tin ném và trong sự ngỡ ngàng của sư phụ, quả bóng bay chính xác vào rổ.

Sư phụ nhìn tôi ngạc nhiên và mỉm cười hỏi tôi:

- Nói thật đi! Nhóc học bóng rổ bao giờ chưa? Nhóc mà nói điêu là anh cốc đầu nhóc đó!

- Thì em có học sơ sơ – tôi gãi đầu, nhưng anh Thắng vẫn không chịu buông tha:

- Sơ sơ là bao lâu?

- 1...- tôi giơ 1 ngón tay lên và cười.

- 1 gì?

- 1 năm...

- Trời!!! Chết với nhóc mất! Vậy mà không nói sớm bắt anh làm trò hề hả?

- Không có, tại sư phụ đâu có hỏi là em học chưa mà cứ vậy lao vào dạy đấy chứ! Em học bóng rổ cả năm lớp 11 rồi, thầy giáo thể dục bị tụi con gái lớp em mua chuộc không bắt học chạy bền mà cho học bóng rổ đó! Hì nói thật với sư phụ nha, em đạt điểm giỏi thể dục cả năm lớp 11 đó!

- Thật không tin nổi... trông em có vẻ nấm lùn mà...

Nghe anh Thắng nói vậy, tôi giả vờ dỗi ném trả anh ta quả bóng và bảo:

- Đấu một trận với em đi... rồi sư phụ sẽ thấy!

Anh Thắng mỉm cười gật đầu. Trận đấu bắt đầu... hai bên đều chiến đấu hết mình... Và sau khoảng 1 tiếng thì trận đấu kết thúc, dù tôi đã cố gắng anh Thắng vẫn đánh bại tôi tuy là với kết quả cách biệt không lớn. Chúng tôi cùng rời khỏi cái cây và chọn một chỗ ở phía bên kia đường để vừa ngồi nghỉ vừa có thể ngắm lục bình.

- Nhóc làm anh ngạc nhiên đó! Không ngờ em lại chơi khá đến vậy!

- Sư phụ quá khen rồi! Em định để sư phụ dạy lại em kĩ thuật bóng rổ không ngờ sư phụ lại phát hiện ra em học rồi.

Nghe tôi nói vậy anh Thắng quay sang cốc đầu tôi và cười bảo:

- Tại nhóc không phải cao thủ trong việc giả vờ đâu. Người đâu mà giả bộ không biết gì về bóng rổ mà vẫn tự tin phô diễn kĩ thuật cá nhân, nhìn cách em ném bóng anh biết em không phải dân amarteur rồi...

- Ừm... đúng là em ngốc thật, nhưng dù sao thì em vẫn thua sư phụ mà. Lần sau em phải cố thắng sư phụ mới được.

- Em đúng là vô cùng hiếu thắng đó! À anh có cái này cho em nè! - anh Thắng vừa nói vừa lôi trong túi áo ra một chiếc dây đeo cổ tay màu tím nhạt nói:

- Anh định tặng em làm quà nhập môn, nhưng em lại học bóng rổ mất rồi thôi coi như là quà làm quen vậy, có em chơi bóng cùng anh rất vui.

Tôi nhận chiếc dây đeo tay ấy và ngắm nghía rồi bất chợt reo lên:"A! Là màu hoa lục bình".Anh Thắng mỉm cười, tôi bất chợt nhìn sang cổ tay anh ấy và nhận ra không có chiếc dây đeo quen thuộc, tôi hỏi:

- Chiếc dây của sư phụ đâu rồi?

- Ừm, hình như rơi lúc kéo em lên chiều qua đó, chẳng thấy đâu nữa. Hôm qua lúc đi mua quà cho em định mua cái mới nhưng chẳng có cái nào màu đỏ cả.

- Cảm ơn anh, sư phụ, sư phụ thích màu đỏ hả?- anh Thắng gật đầu – em cũng có quà cho sư phụ đây - tôi lấy trong túi quần ngố ra hai cái kẹo mút vị cà phê đưa cho anh Thắng 1 cái.

- Hì, em cũng thích vị cà phê à? Hay nhỉ! Lâu rồi anh không ăn kẹo mút.

Tôi và anh Thắng ngồi ăn kẹo mút và ngắm lục bình, một cảm giác thật bình yên như ở trên thiên đường vậy... Những ngày sau đó, tôi cùng anh chơi bóng rổ rất vui, rồi những phút hóng gió trước khi về thì 2 người thay phiên nhau mang kẹo mút cà phê đi ăn. Chỉ trừ những chiều mưa, còn ngày nào chúng tôi cũng ra con đường ấy chơi bóng rổ với nhau. Tôi cũng không rõ từ bao giờ tôi đã thấy nhớ anh vào những chiều mưa không chạy bộ, với trái tim non trẻ của một cô gái mới lớn, tôi không thể đặt tên cho nỗi nhớ ấy là gì và vì sao tôi lại nhớ, cho đến một ngày tôi đã tự tìm ra câu trả lời cho mình. Hôm ấy, tôi đến hơi sớm nên anh Thắng vẫn chưa đến, tôi ngồi ở gốc cây chờ. Đột nhiên có một bàn tay bịt mắt tôi, tôi gỡ ra và mở mắt thì thấy anh Thắng đang cười rất tươi. Tự dưng trong khoảnh khắc ấy tim tôi đập mạnh, tôi đánh nhẹ vào tay anh ấy và giả vờ dỗi: "Sư phụ làm em giật mình."

- Anh có cái này hay lắm! – anh Thắng nói và đưa tôi xem chiếc diều mới - hôm nay mình thả diều nha!

- Tôi gật đầu và cùng anh gỡ dây diều.

Anh ấy bảo tôi:

- Em cầm dây diều chạy ra đằng xa kia, khi nào anh hét thả ra thì em tung diều lên nhé!

- Em biết rồi, anh còn phải dặn hả?

- Nè anh cốc đầu em bây giờ đó! Lúc nào cũng cứng đầu hết! Anh nhắc em không thừa đâu!

- Tuân lệnh sư phụ!

Tôi vừa cười trừ, vừa cầm diều chạy ra xa. Hôm nay gió lớn... nghe hiệu lệnh của anh Thắng, tôi vừa thả tay ra diều đã bay lên rất cao nhưng anh Thắng lại phấn khích lạ, hệt như một đứa trẻ con vậy:

- A ha! Diều bay lên rồi nhóc ơi! Nhóc chạy lại đây đi!

Tôi chạy lại phía anh Thắng, bỗng dưng không biết ở đâu ra một cơn gió ngược chiều thổi mạnh tới phía anh Thắng đang đứng nhưng lạ thay anh ấy không hề quan tâm, vẫn ngẩng lên nhìn cánh diều đang bay cao và cười rất tươi, một nụ cười trong sáng và đáng yêu đến lạ, đáng yêu đến nỗi tôi đứng đó nhìn mà đầu óc hóa trống rỗng, con tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi cảm thấy khó thở... Nó khiến tôi nhận ra một thứ tình cảm đặc biệt mà lâu nay tôi không thể định nghĩa được: tình yêu... tôi ngỡ ngàng trước điều đó, ngỡ ngàng trước nụ cười hiền lành trong sáng đến lạ lùng của người con trai tôi đã quen biết gần 2 tháng trời và không biết từ lúc nào sự ngỡ ngàng kéo tôi đứng lại để ngắm nhìn hình ảnh làm trái tim tôi thực sự rung động ấy cho đến khi cơn gió ngừng lại...

- Em làm gì mà thừ người ra vậy? Lại đây, anh cho em cầm dây diều này!

- À... vâng!

- Sao tự dưng em lại giật mình, lại để đầu óc đi đâu vậy? Em cầm lấy đầu dây nè, nhớ không được tuột tay không diều bay mất đó!

Tôi cùng anh Thắng thả diều cả buổi chiều hôm đó và không biết bao nhiêu lần tôi lại được ngắm anh cười, nhưng không có một nụ cười nào làm tôi có cảm giác đặc biệt như nụ cười của anh trong cơn gió vừa rồi. Giờ đây, tôi nhận ra chỉ cần được nhìn anh cười thôi là tôi đã thấy hạnh phúc lắm. Trời tối dần, hai chúng tôi ra về, kết thúc một buổi chiều chơi thật vui và tôi về nhà với cảm giác lâng lâng lạ thường... Cũng đúng thôi, trái tim non trẻ của tôi lần đầu tiên loạn nhịp trước một người con trai. Tôi thấy vui trước lời dặn của anh trước khi về:"Mai em nhớ ra nha!"... và tôi cũng thầm cảm ơn cơn gió bất chợt ấy - cơn gió đã đánh thức những xúc cảm trong tâm hồn tôi, giúp tôi nhận ra tình yêu không biết đã nảy sinh từ lúc nào nữa. Chiều hôm sau, trước khi ra con đường ấy tôi tìm mua cho anh Thắng một chiếc dây đeo tay màu đỏ. Trời hôm nay không hiểu sao lại âm u như chỉ cần lỡ tay ném một viên sỏi lên đám mây kia thôi cũng đủ làm mưa tuôn rơi như trút nước, nhưng kệ, tôi vẫn ra con đường gió... Ơ kìa, anh Thắng cũng đã đến rồi nhưng hôm nay anh ấy không mang bóng, lạ thật. Nhìn thấy tôi anh Thắng cười làm tôi cũng mỉm cười chào lại:

- Em cứ tưởng anh không ra, sắp mưa rồi!

- Ừm có chứ! Hôm nay không chơi bóng nữa nha, sắp mưa rồi ngồi ngắm lục bình một lúc rồi về, không em lại ướt như chuột lột đó!

Tôi ngồi gần lại chỗ anh ấy đang ngồi, lục bình hôm nay trông đẹp đến lạ, tràn ngập khắp đầm là màu tím của hoa và màu xanh non dịu mát của lá lục bình. Nhớ ra chiếc dây đeo tay tôi lấy trong túi ra và đưa cho anh Thắng:

- Cho anh nè! Tại em mà anh mất chiếc dây cũ.

- Có gì đâu em, nếu không mất chiếc dây ấy thì chắc gì anh đã quen được một cô nhóc tinh quái như em, một cô đệ tử còn suýt giỏi hơn cả sư phụ nữa.

Anh Thắng nói và xoa đầu tôi, tôi ngượng ngùng nói:

- Anh cứ nói quá thế! Làm sao em giỏi bằng anh được.

- Hì, nhóc cũng biết khiêm tốn từ bao giờ vậy?... Anh đùa thôi đừng dỗi anh nha, anh cũng có quà cho em đây.

- Anh Thắng nói và đưa cho tôi một hộp quà nhỏ.

Tôi háo hức:

- Gì vậy anh? Em mở ra xem luôn nhé!

- Ừ, em mở ra xem có thích không?

Tôi mở ra và ngạc nhiên thấy một chiếc lắc chân rất xinh, tôi hỏi:

- Sao anh lại tặng em lắc chân?

- Thì tại... tại anh muốn trói chân em lại không cho đi đâu nữa...

- Anh???

- Anh đùa thôi mà, hôm trước anh thấy em bị hỏng lắc chân thấy em buồn buồn, anh biết em thích đeo lắc chân nên mua tặng em thôi. Em thích nó chứ?

- Tất nhiên rồi, nó rất dễ thương mà.

- Vậy thì từ hôm nay em phải luôn đeo nó nha, không cho em cởi ra đâu đó! Chịu không?

Tôi gật đầu nhẹ, anh Thắng thấy vậy cười rất tươi, anh lấy chiếc lắc trong hộp ra và đeo vào chân tôi. Trong giây phút ấy, tim tôi lại đập mạnh, có một chút ngại ngùng và một chút cảm giác hạnh phúc. Rồi chúng tôi lại cùng nhau lặng ngắm lục bình, trời đột nhiên bắt đầu mưa, những hạt mưa mùa hạ mới bắt đầu rơi đã rất to và nặng, nhưng không hiểu sao cả tôi và anh Thắng đều không muốn về. Tôi hỏi anh Thắng:

- Sao anh lại thích mưa mùa hè nhỉ? Mưa vừa to vừa lạnh...

- Lạnh đâu? Mưa mùa hè làm dịu đi những cái nắng oi ả mà.

- Sao hôm qua trời đẹp vậy mà hôm nay lại mưa to vậy nhỉ?

- Anh biết!

- Anh biết? Thật không? Vì sao?

- Vì... vì... vì ngày mai anh lên trường học rồi... không còn được chơi bóng cùng em nữa...

Anh Thắng nói vậy nhìn tôi một thoáng rồi lại quay ra ngắm lục bình... trời vẫn mưa... mưa thấm ướt tóc và quần áo của tôi và của cả anh Thắng... Tôi lặng thinh không biết nói gì, một chút bất ngờ, một chút hụt hẫng và... một nỗi buồn thấm dần trong tâm hồn tôi hệt như những giọt mưa kia đang thấm dần làm tôi thấy lạnh... Nhanh quá... mấy tháng hè trôi qua nhanh quá, những ngày hè tôi sáng đi học thêm ở trường, thời gian còn lại tôi tự học ở nhà nhưng khoảng thời gian khiến tôi cảm thấy thoải mái nhất là khoảng thời gian ngắn ngủi trong ngày tôi tập bóng rổ cùng anh... Vậy mà giờ không được cùng tập bóng rổ nữa rồi... thấy tôi không nói gì nên anh Thắng cũng không hỏi, không biết anh ấy có hiểu tâm trạng của tôi không nữa... mưa càng lớn.

- Không biết khi nào anh em mình mới gặp lại nhau nhỉ? Anh học xa nên ít về lắm, mà cũng sắp vào năm học rồi, lớp 12 cũng bận lắm chắc em cũng không chơi bóng được nhiều nữa...

- Em biết!

- Thôi cố gắng học tốt nha! Và... đừng quên anh nhé!

Tôi cười buồn và không nói gì, cuối cùng anh Thắng đứng lên và bảo:

- Anh em mình về thôi mưa ướt hết em rồi kìa, tạm biệt em...

- Tạm biệt anh, em về đây, cảm ơn anh về món quà...

Tôi và anh Thắng không nói thêm lời nào nữa và đi về, tôi tự dặn mình không được nhìn lại vì mỗi người đi một hướng... Mưa vẫn cứ rơi và không biết tôi đã khóc từ lúc nào nữa, chỉ thấy trong dòng nước mưa, thỉnh thoảng tạt vào mặt vị mặn chát như muối biển... Vậy là cơn gió của tôi bay đi rồi... đi ngay khi tôi mới nhận ra tình cảm của mình dành cho Gió, chúng tôi không hề trao đổi bất cứ một cái gì để có thể giữ liên lạc với nhau.

Thời gian cứ thế trôi, từ hôm đó tôi cũng không ra đường gió mà chạy bộ hay chơi bóng nữa, chỉ thỉnh thoảng nỗi nhớ trào lên trong lòng, tôi lại ra con đường đó, nhưng mỗi lần ra là mỗi lần tôi thêm buồn. Xem một bộ phim có câu nói mà mỗi lần nghĩ đến tôi lại thấy buồn:"Gió đã đi qua một nơi thì không bao giờ trở lại"... Mỗi lần đến đây những kỉ niệm lại trở về gần gũi như mới ngày hôm qua, chiếc rổ vẫn buộc trên cây nhưng chẳng có ai chơi nữa. Đã có lần tôi mang bóng rổ ra đây chơi một mình nhưng không hiểu sao mỗi lần đứng vào vạch 3 điểm thì tôi không thể ném trúng nữa bởi... mắt tôi đã nhòa đi vì nước mắt từ bao giờ... Mùa lục bình cũng hết từ khi nào không hay, trên đầm chỉ còn lác đác vài bông lục bình lẻ loi, xơ xác và lúc ấy tôi mới biết anh Thắng đúng: lục bình chỉ đẹp khi chúng bên nhau... Tôi là một cơn mưa mùa hè lạnh căm và lặng gió nên đôi khi thấy mưa gió của tự nhiên bên nhau tôi lại thấy chạnh lòng vì Gió của tôi đã đi mất rồi... và chẳng biết có còn nhớ đến tôi không...

***

1 năm trôi qua...

Tôi thi xong Đại học và chờ kết quả. Ngày báo kết quả đỗ tôi vui lắm và không hiểu tại sao lúc ấy tôi nhớ ra rằng mùa lục bình đã đến, tôi muốn ngắm lục bình tím bình yên tràn ngập khu đầm. Mở chiếc ngăn kéo tôi vẫn cất chiếc dây đeo tay màu lục bình ở đó, tôi đeo nó vào tay và quyết định đi ra con đường đó chạy bộ. Khung cảnh vẫn đẹp và yên ả như tất cả cách đây một năm... trời vừa mưa xong nên ở đây càng vắng, chẳng có ai ra tập thể dục cả. Từ xa nhìn cái cây quen thuộc những cảm xúc tưởng rằng đã hết trong lòng tôi lại trào lên, thêm vào đó màu tím nhạt trên màu xanh non của lục bình làm những kỉ niệm hiện về rõ ràng hơn. Tim tôi lại đau nhói như muốn đập phá một cái gì đó cho tan đi những điều đó nhưng không được, tôi đứng lên và hét lớn:

- Em nhớ anh nhiều lắm anh biết không? Anh ác lắm cứ thế mà biến mất khỏi cuộc đời em sao? Anh Thắng ơi!

Hét xong tôi ngồi thụp xuống và khóc nức nở, bất chợt có một tiếng nói rất khẽ vang lên:

- Anh cũng nhớ em nhiều lắm! Mỗi lần có dịp về anh đều ra đây nhưng không một lần nào ông trời cho anh được gặp em... Một năm rồi không lúc nào anh quên em...

Tôi ngẩng đầu lên và bất ngờ khi trước mặt tôi là anh Thắng... vẫn gương mặt đó, vẫn vóc dáng đó, bộ quần áo thể thao đỏ viền trắng và cả... chiếc dây đeo tay màu đỏ... Tôi đứng lên, cuộc hội ngộ bất ngờ làm tôi hạnh phúc, anh Thắng vẫn đứng đó, không phải là ảo ảnh... nói với tôi rằng:

- Anh đã tự trách mình khi không dám nói với em từ lâu rằng: anh yêu em...

Tôi hạnh phúc thật sự, hạnh phúc đến vỡ òa thành dòng nước mắt, rồi tôi lau nước mắt, mỉm cười giơ tay cho anh nhìn thấy chiếc dây đeo tay màu hoa lục bình trên tay tôi, anh Thắng cũng cười và cầm tay kéo tôi vào vòng ôm ấm áp, anh thì thầm:"Cho anh xin lỗi! Anh cứ nghĩ em quên anh rồi!". Tôi đẩy anh ra mỉm cười và bảo:

- Anh lấy lắc chân trói em rồi, em còn chạy đâu được nữa...

- Vậy hả? Mưa và Gió luôn bên nhau mà em...
DBS M05479
Quang Cao