Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2012

Cơn mưa ngang qua (phần 2)

Trong quán ăn vì đói nên cứ ăn thôi chả nói cái gì cả, chỉ có điều lần này tôi đã tranh đc cái chân trảtiền! Ra khỏi quán, hỏi lão xe ôm: bác ơi cho cháu hỏi mấy giờ rồi ạ? (Tại mưa nên mình để di động trong cái túi sách của Yến nên phảihỏi giờ) Xe ôm: 8h30 rồi cháu, có về ko báctrở về, kẹp 2 luôn cũng đc! (mẹ thằng xe ôm, nói thì nói sao cứ nhìn cẳng người ta?) 
Em: Mình đi tiếp nhé anh Em kéo tay lôi tôi mặc kệ tôi nói lảm nhảm... Tôi: Em lạnh ko? Em: Em có! Tôi: Anh mặc có 1 áo thôi... 
Em: Em chẳng cần, áo anh cũng ướt mà! Tôi: Vậy thôi! Em: Anh chưa bao giờ yêu ai hay chưa bao giờ xem phim tình cảm à? Tôi: Xem đầy, yêu đầy (sĩ diện chém bừa) 
Em: vậy mà ko biết phải làm gì sao? Tôi hiểu ý liền, chắc muốn mình ôm đây... 
Tôi: Thế em bị thần kinh à? Vừa đi vừa ôm chắc? 
Em: Vậy kiếm chỗ nào ngồi là đc? Trạm xe bus đằng trc kia kìa! (Lần này thì đi hẳn rồi, chẳng nhẽ phải ôm nó thật à? Thực ra cũng thích thích nhưng mà mình đã ôm ai bao giờ đâu, hjx hjx) Em chạy thật nhanh đến đằng trc ngồi chờ tôi từ từ bước tới... Tôi ngồi co ro, bỗng tôi phát hiện ra là đã mất cái ô: Ơ, ô đâu em? 
Em: Em ko biết, anh cầm mà! 
Tôi: Thôi chết chắc để ở gốc cây đórồi 
Em: thôi bỏ đi, đằng nào cũng ướt hết rồi Tôi: Mà sao mưa lâu thế nhỉ? 
Em: Càng thích chứ sao? Tôi: Em về muộn bố mẹ ko mắng à? Em: Anh đúng là chả để ý gì cả? Em nói từ lúc gặp là em là người Thanh Hóa ra đây làm việc mà, bố mẹ em ở quê hết rồi. Em ra đây ở cùng họ hàng xa, nhưng mỗi tháng em đều phải trả tiền phòng,2 vợ chồng họ chẳng bao giờ quantâm em về sớm hay muộn hết! Tôi: Vậy à! Em: Vâng! Còn anh? Chắc anh cũngở trọ đúng ko? Tôi: Anh ở nhà thằng bạn mãi Thạch Thất cơ, xã Tân Xã, Thạch Thất đó... 
Em: Hì, em ko biết... 
Tôi: Hay mai qua đó chơi với anh! 
Em: Em cũng ko biết nữa... Tôi: Sao lại ko biết! Mai em bận làm à? 
Em: Ko, nhưng em có chút việc... 
Tôi: Ừ, vậy để khi khác! Chúng tôi im lặng...chừng 5 phút...bỗng! Em tựa đầu vào vai tôi... Em: Anh à! Anh ơi! Tôi: Ừ, anh đây! 
Em: Em bị HIV đấy... 
Tôi: Ừ, em nói 2 lần rồi! Lần này là lần thứ 3 Lại im lặng, chẳng ai nói vs ai câu gì... Khoảng vài phút sau, tôi cất tiếng trc: Em lạnh ko? Em: Em ko Tôi: Ừ Em: Anh muốn ôm em à! (Sax, mình làm gì có ý đó) Tôi: Đâu..ko có! Em: Đặt tay lên vai em đi, kéo sát em vào phía anh đấy! 
Tôi: Em có lạnh đâu (chết cha mìnhroài, con này nó muốn là thể nào nó cũng bắt mình làm bằng đc chocoi) Y như rằng.. 
Em: Làm đi, mau, đừng để em hét lên! Tôi làm theo em bảo! Em nhắm mắt lại, dụi đầu vào bờ vai gầy nhơ xương của tôi... Em: Sao anh gầy thế nhở? 
Tôi: Ừ, anh có 53 cân Em: Em 49, ha ha Hai đứa cùng cười...sau tiếng cười là sự im lặng kéo dài... Chẳng hiểu mình đang làm gì nữa, tay tôi khẽ sờ chán em...may quá, ko ốm! Tôi khẽ vén vài sợi tóc xõa xuống của em lên vành tai... Tay tôi hơi run run khiến em khẽ cười và cất tiếng: Sao anh ngốc vậy nhở? Em chắc chắn đây là lần đầu tiên anh yêu đúng ko? 
Tôi: Ừ (chả hiểu sao lúc đó run quálại nói ra câu này) Em: Em cũng thế... (Nghĩ thầm, lại chém gió...chắc quatay đầy anh rồi) Em: Anh ko tin em à? Tôi: Ừ 
Em: Em cũng nghĩ thế... Tôi: Ai cũng nghĩ thế... 
Em: Nhưng em nói thật đấy anh ạ... anh là fisrt love của em! 
Tôi: ????????????????? (nó nói chữ phớt lớp giọng ngạt mũi thành phát láp làm mình khó hiểu, vài giây sau mới nghĩ ra) 
Tôi: Ừ! Em: Tin em đi! Tôi: Ừ, anh tin em! 
Em: Ôm chặt em vào lòng đi, em sẽ nói cho anh biết về em! 
Tôi: Ôm thế nào cơ? Ôm như cũ hay là anh phải quay mặt lại phía em! Em cười lớn và nói: Cứ ôm như vậynhưng sát hơn và chặt hơn đi... Tôi: Ừ, thế này hả? Em: Chặt nữa đi! Tôi: Ok? Em: được rồi anh ạ! Em: Anh là người con trai đầu tiên ôm em đó... (Sax, lúc này mình thầm nghĩ chả biết chém hay thật) Em và tôi lại im lặng vài phút... Mưa đã nhẹ hạt dần dần... Em khẽ ngước mắt lên nhìn tôi... Bống nhiên em gạt tay rôi khỏi người em... Em: Anh à, em muốn nằm ra ghế và gối đầu lên đùi anh để có thể nhìn thấy khuôn mặt anh! Tôi: Em điên à? Tí có ng đến thì sao? Em vẫn làm như em muốn và ko quên nói câu: Kệ Tôi đành chiều em...thực ra lúc nàytôi mới ngắm khuôn mặt em 1 cách rõ ràng nhất... Xinh thật đấy, em trắng, mắt nâu, mái tóc dài màu hạt dẻ...môi đỏ tựnhiên... Đột nhiên em nói: Anh à, em yêu anh suốt đời nhé...còn anh, yêu emhết tối nay thôi... 
Tôi: Ừ! (Thực ra tôi chỉ rung động nhẹ, tôi nghĩ ko phải tình yêu là như vậy) Em ngắm tôi một lúc lâu rồi khẽ nhắm mắt... "Anh à, chắc anh nghĩ em rất dễ dãi và lẳng lơ đúng ko?" em nói! Tôi: Ừ, đã có em khiến anh nghĩ vậy... Em: Anh đừng nói gì và nghe nói em này... 
Tôi: Ừ Em mở mắt lừ tôi: Đấy, anh lại vừanói... Tôi im lặng... Em nhắm mắt và cầm tay tôi đặt khẽ lên má em... 
Em: "Đừng hỏi tại sao em yêu anh nhé anh... Em yêu mưa, yêu mưa lắm anh ạ! Ngay từ khi anh bước vào khách sạn, anh nói chuyện với tụi em và sau đó nói chuyện với em, em đã thích anh rồi... Anh giống mưa lắm...em chắc chưa ai nói với anh như vậy đúng ko? Em đã ngỡ cơn mưa này mang anh đến với em đấy..."(ặc ặc, lãng mạn thế, lãng mạn đếnkhó tin em ơi)
Em:"Em là con 1, bố em là bác sĩ quân y, mẹ em cũng vậy...trc khi sinh em, bố em đã bị HIV do 1 tai nạn nghề nghiệp, ông không hề biết cho đến một ngày ông đi hiếnmáu nhân đạo và khi đó thì mẹ em đã mang thai em - đó là chuyện cách đây 19 năm rồi anh ạ,khi đó gia đình em đều sống ở Hà Đông, chỗ viện 103 bây giờ đó anh. Em nghe mẹ em kể lại là bố em tuyệt vọng lắm, ông ko còn mặt mũi nào gặp đồng nghiệp nữa và ông đã quyết định ko làm trong quân ngũ nữa vì lời ra tiếng vào... gia đình em chuyển vào namsống 1 thời gian sau đó chuyển về Thanh Hóa, khi chuyển về Thanh Hóa em đã 4 tuổi rồi.
Khi em đủ lớn để biết mình mang trong người căn bệnh thế kỉ thì cũng là lúc hàng xóm, bạn bè hắt hủi em, chúng nó ko chơi với em...
Em sống trong sự tủi nhục, xa lánhbởi lũ trẻ cũng như những ng lớn tuổi tới năm em 15 tuổi và em ra Hà Nội học cấp 3 với sự ngậm ngùicủa cha mẹ.
Nhà em nghèo lắm, bố mẹ bỏ nghề về làm nông, 3 năm em học cấp 3 ở Hà Nội bố mẹ phải gửi tiềnđều đặn hàng tháng, em nhớ như in mới đầu thì mỗi tháng 1 triệu rưỡi, sau đó thì 1 triệu 2 rồi dần dần chỉ còn 1 triệu, em phải đi làmthêm ở một số quầy bar để thêm tiền ăn học... và tiền thuốc men của mình!
Mỗi năm em chỉ dám về thăm nhà một lần...nỗi nhớ bố mẹ dần dần cũng nguôi đi bởi những bon chencuộc sống...
Em cứ tự cười, tự vươn lên...anh thấy em dũng cảm ko?
Khi em làm ở bar, em đã gặp đủ loại người, có người xấu, kẻ tốt...ở nơi đó đã dạy em đủ mọi thứ mà thầy cô ko bao giờ có thể dạy...và em nghĩ anh cũng nhận ra điều đóqua cách em nói chuyện!
Tình yêu đối với em thật sự là mộtthứ mà em chưa bao giờ mơ tới...lý do tại sao anh cũng biết rồi đó!
Căn bệnh này ko cho phép con người ta được yêu...Vậy mà em đã yêu anh đấy...nhanh thật nhanh...em xin lỗi vì em không được như những người con gái khác, em ko có thời gian nhiều như họ vậy nên em đã bỏ mặc suynghĩ của anh, em ko cần biết anh nghĩ thế nào về em... tốt cũng đc, xấu cũng đc...
Anh biết ko? Anh là người đầu tiênmà em dám nói ra bí mật của mình đấy...
Em đã đánh cược với số phận 1 lầnvà em đã thắng, phần thưởng của em chính à anh đó, à ko, là một buổi tối được bên anh đó!
Nếu lúc nghe em nói xong anh hấtem ra, kêu to lên thì anh biết em sẽ làm gì ko? em sẽ chạy ra đườngvà đâm đầu vào 1 chiếc ô tô ngay tức khắc...
Cám ơn anh vì anh đã ko làm vậy!
À, anh ơi, năm nay em 19 tuổi, anhnghiên cứu về HIV/AIDS vậy anh biết em sống được bao lâu nữa đúng ko? Anh trả lời em đi!"
Tôi: ừ, anh biết...em yên tâm đi, nếu em uống thuốc đều đặn thì em sẽ ko sao hết cả! em sẽ sống lâu như ng bình thường mà!
Em nhìn tôi khẽ cười :"Đồ nói dối, bệnh của em em lại ko biết à, thôi chẳng cần anh nói thật đâu..."
Tôi: Ừ...nhưng em đừng nghĩ nhiềulàm gì...hãy sống vui vẻ như vừa nãy ý
Em: Anh mong em sống như vậy thật sao?
Tôi: Ừ, nếu em sống như vậy thì bệnh tật sẽ được đẩy lùi đó...
Em: Vâng, em vẫn sống như vậy mà (Mắt đượm buồn)
Sau khi em kể chuyện của em, tôi biết được rằng em ko còn sống được bao nhiêu nữa...Nếu năm nayem 19 vậy thì chắc em đã chuyển sang giai đoạn bị AIDS rồi...có lẽ em chỉ có thể sống thêm được từ 1->5 năm nữa là tối đa!
Tôi im lặng nhìn về phía bên kia đường, một căn nhà đã đóng cửa...
Tôi khẽ hôn lên chán em...rồi nói:
"Yến này! Chúng mình ngồi đây gần 1h rồi và mưa cũng đã tạnh rồi đấy"
Em: Em buồn ngủ anh ạ!
Tôi : Không được ngủ, tối nay em gạ anh đi dạo mà...
Em : Vậy cõng em, em mới đi...
Lần này tôi tự nguyện cõng em...
Hai đứa ướt như chuột cõng nhau đi trên vỉa hè khiến bao con mắt phải ngó nhìn!
Em: Anh à, em hạnh phúc!
Tôi: Ừ...anh cũng thế (thực ra tôi cũng ko biết là có phải như vậy ko,nhưng tôi vẫn cứ đáp lại em như vậy"
Em: Em vui lắm, chúng mình đi đến chỗ đông người nhé, cho bọn họ thấy, tối nay em là người hạnh phúc nhất, em được người yêu cõng, được đi dưới mưa cùng người yêu và còn được ăn tối cùngngười yêu nữa chứ...
Tôi cười và nói to : Ok! Tối nay em muốn gì cũng đc!
Em: gần 10h rồi, chúng ta sẽ đi đến sáng mai nhé...
Tôi: Ko được, em phải về nghỉ ngơichứ...
Em: Em nghỉ trên lưng anh là đc rồi, hay anh ko muốn cõng em? Đểem xuống đi bộ...
Tôi: Ko phải thế, anh sợ em bị cảm lạnh, ngấm nước mưa mà!
Em: Em ko sao...
Tôi: Vậy thì qua đêm!
Em: Eo ơi, qua đêm với anh á? Anhđã cưới em đâu?
Tôi: Em nói gì thế, ý anh là chúng mình đi cùng nhau qua đêm...
Em: Ngốc, em đùa đấy!
Hai đứa ko nói gì nữa, tôi cõng emgiữa dòng người tấp lập mặc cho mọi người nhìn chúng tôi và nghĩ chúng tôi ra sao...lúc này thứ quan trọng nhất với tôi là nụ cười của em...chỉ cần làm em vui, làm em cười, bù đắp được lại những gì emđã mất mát tôi sẽ làm hết...
Đi đến một cái cây, chăng đèn, thấy một đôi đang chụp ảnh...tôi biết ngay là em sẽ đòi tôi chụp ảnh cùng em!
Em:"Lấy máy em chụp, máy em có đèn flash"
Tôi: Ừ, nhưng mà chúng mình chụp thế này sẽ chẳng lấy đc cả cáicây, đứng lui lui ra như đôi kia kìa!
Em: Vâng
Cái đầu tiên chụp thì tôi và em bị mất nửa đầu...
Em cười lớn: Ha Ha, 2 con ma nửa đầu!
Tôi: Để anh chụp cho...

1 cái, 2 cái, 3 cái... 3 cái được 2 cái, 1 cái hỏng...
Em nói : chụp nữa đi anh, chúng mình nhờ đôi kia chụp kìa!
Tôi: Anh ơi, anh làm ơn chụp hộ bọn em đc ko ạ!
1,2,3 ...Ok rồi em!
Em: cái này đẹp này!
Tôi: Bắn sang máy cho anh đi
Em: Ko...
Tôi: sao lại ko?
Em: Sau buổi tối hôm nay, quên em đi...
Tôi: Ừ...(bình thg thì tôi bật lại ngay nhưng chả hiểu sao hôm naylại ngoan ngoãn vậy)
Em: Chúng mình đi tiếp nhé anh!
Tôi cõng em đi hết phố này đến phố khác, cho tới khi lưng mỏi nhừ...tôi đoán giờ cũng phải đến 1,2h sáng rồi...
Em:"Anh ơi, chúng mình về khách sạn đi"
Tôi :" Hả? về đó làm gì? Khách sạn nào" (Mình nghĩ bậy bạ đây)
Em: Về đó cho anh nghỉ? khách sạnem làm đó...
Tôi thực sự cũng rất mệt rồi...
Tôi: Ừ, vậy cũng đc...
Em: Thôi ko cần cõng em nữa, em muốn đi bộ...
Tôi mừng thầm...
Em: Thích quá còn sĩ diện...
Tôi: Em cứ làm anh xấu hổ thôi
Em: Xấu hổ với em thì có sao đâu, em là người yêu anh mà...!
Tôi chủ động cầm tay em và đi...
Một đôi nam nữ lặng thầm nắm tay nhau đi trên con đường đã vắng người qua lại...
Cả đoạn đường dài về tới khách sạn em hồn nhiên hát như một đứa trẻ, tôi thì im lặng đi cạnh em,thỉnh thoảng khẽ cười và nhìn trộm...
Về tới khách sạn...
Em lấy laptop đưa tôi, đưa tôi vào 1 căn phòng trên tầng 4 và nói: anh vào đó quấn khăn và đưa quần áo em đi giặt và sấy khô cho...
Tôi: Còn em?
Em: Em cũng thế? chẳng nhẽ em ởchung với anh chắc?
Tôi: Ko, ý anh ko phải vậy..
Em: Thôi nhanh lên anh...
Tôi: Ừ, đợi anh một chút...
Em: Em ngồi giường đợi...
Thay xong tôi bước ra...
Em lại cười lớn làm tôi ngại chín mặt : Sao anh gầy thế nhỉ?
Em: Em xuống đây, anh nghỉ đi...
Tôi nằm xuống giường và suy nghĩ về buổi hôm đó...
Suy nghĩ về những gì em nói...về tình cảm của tôi dành cho em...liệunó có phải tình yêu?
Và nếu là tình yêu thì chúng tôi sẽ ra sao? đi đến đâu?
Tôi vốn là kẻ suy nghĩ nhiều...
Nằm đó một lạt chưa đầy 1 tiếng thì em cầm quần áo đưa tôi và khékiễng người nói vào tai tôi:"giờ em cũng biết anh mặc màu gì rồi nhé"
Tôi ngại nhưng vẫn cố gắng đáp lại :"Với ai em cũng có thể nói những lời như vậy à?"
Em:"Vâng, nhưng ko phải ai cũng biết em mặc cái đó màu gì như anh đâu"
Tôi ko còn biết nói gì nữa...đi vào nhà tắm và mặc quần áo rồi bước ra...
Em nhảy lên giường và nói : Ngủ thôi chồng yêu!
Tôi: ? Ngủ với em á?
Em: Vâng, vợ chồng mình ngủ với nhau!
Em: Anh hãi à! Nhìn mặt là biết mà, thế mà bảo ...
Tôi: bảo gì?
Em: bảo yêu nhiều rồi!
Tôi: Anh còn nguyên tem...
Em cười to: Em cũng còn thưa ông xã!
Tôi chẳng biết nói thêm gì nữa...
Em: lên đi mau...
Tôi: Thôi em ngủ trên giường anh ngủ dưới đất...
Em: ko thích! Lên mau (quát tôi)
Tôi: Nhưng mà...
Em: nhưng mà sao? (vẻ mặt nghiêm nghị)
Tôi: Ừ, anh biết rồi...
Tôi khẽ ngồi lên giường...
Em ôm lấy cổ kéo tôi xuống...và đèlên người tôi...
Tôi : Em...em làm gì thế?
Em lại cười lớn: Trông anh kìa...
Tôi: Em biết đấy, chuyện này quá sức tưởng tượng...
Em: Em đùa đấy, thôi ngủ đi, đừng có động vào người em...
Tôi thở phào... ôi suýt chết...
Tôi nằm chằn chọc nhìn em ngủ...
Lúc ngủ em giống như một thiên thần vậy...
Thật đẹp...
Dường như tôi bị cái vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng và cái tính cách bạo dạn, tinh tế của em lôi cuốn mất rồi...
Có lẽ nào tôi đã yêu em?
Sau đó tôi thiếp đi lúc nào ko biết...
Khi tỉnh dạy thì trời đã sáng rồi...rôi giậy mình bật dạy, phía đầu giường có 1 tờ giấy
"Em xin lỗi vì đã ko đánh thức anh dạy...
Cảm ơn vì đã cho em được yêu anh...
À, hôm qua em giặt quần áo bằng tay cho anh đó, may mà em giặt bằng tay ko thì usb và tiền trong túi anh đã bị nát hết bởi máy giặt...em để tiền về nguyên vị trí cũ rồi...usb em để trong túi laptop!Còn chiếc điện thoại em cũng sấy khô cho anh và để ở túi ngoài laptop của anh đó
Anh này, hãy quên chuyện tối qua và quên em đi nhé!
Em đi đây...đừng cố tìm em!
Em sẽ yêu anh suốt đời!"
Chuyện gì đang xảy ra với tôi đây?Tay run run cầm tờ giấy...một cảm giác hụt hẫng vô cùng...sụp người xuống...im lặng một lúc lâu...
Tôi vội bậy dạy chỉnh quần áo và đi xuống quầy lễ tân...
Tìm mọi cách hỏi đồng nghiệp, phòng nhân sự rồi cả giám đốc khách sạn về em nhưng cuộc đời là vậy...một màu đen bao trùm trước mặt tôi, tôi hoàn toàn khôngtìm được một chút gì về em ngoài quê quán, họ tên, ngày sinh từ tay giám đốc khách sạn....
Nhìn thấy chiếc ghế kia, chiếc ghế mà em đã ngồi cạnh tôi, tôi chợt nhớ ra rằng em đã nháy máy tôi...
Tôi vội rút điện thoại ra và kiểm tra lại những cuộc gọi nhỡ....
Chuyện gì đây? Sao không còn cuộc gọi nhỡ nào?
...
Thẫn người, tôi hiểu ra rằng em đãxóa số của em trong điện thoại tôi...
...
Bước chân ra khỏi khách sạn...một dòng nước mắt khẽ lăn dài trên má...
Ngồi sụp xuống một gốc cây bên vỉa hè như một kẻ hành khất mất hồn...trước mắt là dòng xe cộ tấp lập...
*Tiếng nhạc chuông*
Có tiếng điện thoại reo, tôi vội rút điện thoại....(Lúc này hi vọng đây là cuộc điện thoại từ em...)
Trên màn hình hiện lên chữ"Quỳnh ST" - (Cô em nhận của tôi ở TT)
Không buồn nghe nhưng đêm quađã ko về rồi...tôi liền bắt máy
Tôi: Alo, anh đây!
Quỳnh: Sao hôm anh qua ko về? Bố em hỏi anh suốt!
Tôi: Anh xin lỗi, anh nhỡ xe!
Quỳnh: Anh đang ở đâu thế? Sao nghe giọng anh khác thế!
Tôi: Anh đang ở XXX, một lát nữa anh về giờ...
Quỳnh: Về nhé, cả nhà sẽ đợi anh về ăn trưa cùng...
Tôi: Ừ, anh biết rồi...
Tôi cứ ngồi vậy nhìn dòng người qua lại...rồi...
Lại có điện thoại...
"Dung ST" (Cũng là cô em nhận củatôi ở TT - Cô này là cô chị)
Tôi: Alo, anh đây!
Dung: Anh đang ở đâu thế? sao hôm qua ko về?
Tôi: Ừ, anh có chút việc về muộn, anh bị nhỡ xe, hôm qua mưa mà!
Dung: Anh về nhé, hôm qua bố emmong anh suốt. Về đi nhé, em đợi anh về chiến cờ vua )
Tôi: Ừ, anh biết rồi!
Ngồi thêm 15 phút tôi đứng dạy và ra bến xe, suốt dọc đường tôi vẫn cố nghĩ lại từng lời em nói và tìm cách để tìm ra địa chỉ của em!
Phải gần 1 giờ đồng hồ sau tôi mới đến Thạch Thất...
Thấy tôi về đến ngã 3, bác Kiên làm xe ôm gần đó chạy tới và hỏi han đủ điều sau đó trở tôi về nhà...
Cả nhà thấy tôi như kẻ mất hồn, bác Kiên ra hiệu cho mọi người và chẳng ai hỏi thêm câu gì nữa...
Tôi nằm vật ra giường cho tới khi Dung và Quỳnh đi học về...
-------------------------------------------------------------------------------------
Tới nay, đã một thời gian khá lâu tôi ko có tin tức về người con gái đó...
Em nói đúng, dường như cơn mưamùa hạ đã đưa tôi và em đến với nhau...nhưng sau cơn mưa - khi trời bừng sáng...cũng là lúc em rời xa tôi...
Cho đến giờ tôi cũng ko hiểu điều gì khiến em yêu tôi nữa...tôi chỉ có thể coi đó là định mệnh!
Em - người con gái đi qua đời tôi một cách thật nhanh nhưng em cũng là người con gái để lại trong tôi nhiều cảm xúc và kỉ niệm nhất...
Từng con phố, từng hàng ăn, từng gốc cây...sẽ gắn với từng kỉ niệm mà ko bao giờ có thể xóa nhòa trong trái tim tôi...
Căn bệnh HIV/AIDS đã cướp đi tuổi thơ của em, cướp đi hạnh phúc của em...và tôi hiểu rằng nó cũng sắp cướp đi sinh mệnh của em ko lâu nữa...nhưng em vẫn hồn nhiên,vẫn vui tươi, vẫn mạnh mẽ...em vẫn yêu và chấp nhận chịu đau khổ một mình...
Có một sự thật là tôi ko thể quên em...mỗi khi thấy số điện thoại lạ gọi đến, nhắn tin đến là một lần tôi lại được hi vọng đó là em...
Bống tôi nhớ tới 1 câu hát của Khắc Việt :"Em giờ ra sao? Rất vui hay đang buồn? Có khi nào trong phút giây em chợt nhớ tới anh?"
Vẫn như vậy, mỗi ngày trôi qua tôivẫn tự đặt cho mình những câu hỏi về cuộc sống của em...và ko ngừng hi vọng một ngày nào đó được gặp lại em!
Và hôm qua, hôm nay và ngày mainữa... điều tôi thất vọng về bản thân nhất là ko thể nói với em 1 lần rằng :"Anh yêu em" cho dù điều đó có thể chưa tồn tại trong tôi...
---------------------
Quote:
Xin được cảm ơn Vozers cùng bạn đọc!
Chỉ sau vài ngày mình đăng tự truyện của mình lên Vozforums, đãcó rất nhiều lượt xem, comment và share khiến tôi rất bất ngờ.
Để cảm ơn các thím Vozer cũng như những anh chị em, bạn bè đã chia sẻ cùng mình sau khi đọc truyện, mình xin được viết vài dòng...
Mình cũng hay viết, nhưng thườngthì mình chỉ hay viết blog ngắn, kiểu tâm sự hay bình luận về cuộc sống hay chuyện đời, đây là lần đầu tiên mình viết tự truyện. Sự việc đã trải qua mấy tháng trời, mình mới có đủ tâm trạng cũng như can đảm để viết lại nó...và có 1 điều mình nghĩ cũng nên chia sẻ cùng mọi người đó là dù mọi ký ức vẫn tồn tại trong tâm trí nhưngmình đã rất khó khăn để viết lại câu chuyện, cứ từng câu, từng chữ là từng hình ảnh hiện lên, tất cả đều như vừa mới diễn ra và những điều đó đã khiến có lúc trái tim như đau quặn thắt lại để rồi những giọt nước mắt cứ tự nhiên chảy ra...Trong thời gian viết lại câu chuyện cũng chính là thời gianmà mình hãi đi ngủ nhất...hồi mới đầu mình cũng có cảm giác giống hệt vậy...sự sợ hãi lan tỏa khi phải đối diện với hình ảnh người con gái ấy trong những cơn mơ để rồi giữa đêm khuya giật mình tỉnh giấc đã thấy gối ướt và mi mắt còn vương lại những giọt nước tự bao giờ!
Mình là một người rất rõ ràng, thực ra ban đầu mình nghĩ đăng bài viết này lên Voz chỉ với 3 lý do đó là:
1 là chia sẻ cùng mọi người nhân dịp 14/2 sắp tới và 2 là muốn viết lại coi như để lưu giữ 1 kỷ niệm không thể quên trong đời và 3 là muốn góp 1 phần nhỏ, rất nhỏ vào việc xóa những kỳ thị của xã hội vs những ng bị HIV/AIDS!
Mình chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nhận được phản hồi cũng như những đề nghị giúp đỡ từ phía anh chị em, bạn bè như vậy...thực sự mình đã rất nhạc nhiên!
Về việc tìm lại ng con gái ấy, mình vẫn đang rất cố gắng...hơn nữa, giờ đây cạnh mình lại có rất nhiều những người bạn mới cùng chia sẻvà giúp đỡ khiến việc mình tìm lại cô ấy cũng đã bớt khó khăn phần nào!
Nhân đây, mình xin gửi lời cảm ơnchân thành nhất đến tất cả bạn đọc, đến những người đã chia sẻ và giúp đỡ mình...
Tất cả sự chia sẻ, phản hồi hay thắc mắc mình xin được nhận, còn về giúp đỡ thì có những sự giúp đỡ mình đã nhận, cũng có những sự giúp đỡ mình đã từ chối
- Lý do là cô ấy bị căn bệnh HIV/AIDS nên mình đã không nhậnsự giúp đỡ từ một số anh chị đề nghị việc tạo website,
fan page hay đăng tin lên truyền hình... để tìm kiếm cô ấy! Nói chung mình không chỉ vì lợi ích cá nhân mà lại public chuyện này như vậy được, mình nghĩ các bạn cũng hiểu ý mình!
- Có một số anh chị ở Thanh Hóa cũng có đề nghị mình khi đến TH thì liên lạc, mình cũng đã đồng ý, giờ thì mình chưa có đủ khả năng đến TH, nhưng chắc chắn mình sẽ phải nhờ tới sự giúp đỡ của anh chị trong 1 ngày nào đó!
- Hiện tại mình cũng đã nhờ 1 anh làm ở Viện 103 (anh ý không muốn tiết lộ danh tính - anh ý nói cũng từng là Vozer) đang tìm giúp thông tin về bố cô ấy, hi vọng tìm được địa chỉ nhà cô ấy ở Thanh Hóa!
Mọi người vì đã cho mình những niềm hi vọng mới trong việc tìm người con gái ấy!
Cuối cùng, mình xin một lần nữa cảm ơn tất cả mọi người!

---Hết---

Cơn mưa ngang qua (phần 1)

Hãy để tình yêu trong bạn lớn dầnlên... Quần jean, áo sơ mi, đeo giày tây bóng lộn @@... Thực ra đây chẳng phải cái phong cách ăn mặc của mình nhưng vì hôm nay phải đi dự một cuộc hội thảo nên đành chấp nhận! Hội thảo hết thúc bằng một lời chúc, mọi người nhanh chóng bước chân ra khỏi khách sạn. Mình thì cứ từ từ bước đi và suy nghĩ mông lung, khó hiểu sao mấyông bà này lớn rồi mà còn chạy như con nít vậy? Thôi kệ, mình cứ điềm tĩnh bước ra khỏi căn phòng và bình tĩnh bước xuống bằng cầu thang bộ, kệhọ bon chen cái cầu thang máy. Từ tầng 7 bước thật chậm từng bước xuống tầng 4, tâm trí mình vẫn dành hoàn toàn cho những thứ mà mình vừa nghe trông cuộc hội thảo về CNTT. Bước chân xuống tớitầng 3 thì mình nhận ra là trời đang lác đác mưa và đây cũng là lýdo mà mấy ông bà kia đua nhau về trước... Bước tới tầng cuối cùng thì mưa đã nặng hạt, những người cuối cùng ra khỏi khách sạn thì là những người có ô tô con đón tận nơi, chẳng sợ nắng mưa...hjx! Phải làm sao đây ta? Người không thì cũng chẳng sợ đâu sẵn sàng đày mưa ngay, nhưng đằng này mang theo em Laptop, nó mà có mệnh hệ gì sao mình sống nổi! Thôi vậy, đành vào tiền sảnh ngồi trú tạm, tiện thể chém gió với mấyem Lễ Tân cho đỡ buồn! Hôm nay, ăn mặc trông rất già dặnkèm theo cặp kính cận 2 điốp thành ra vào tất cả các em đều gọimình là anh dù mình biết mấy em này chắc chắn hơn mình ít nhất là 2,3 tuổi... Ò, thì thôi, các em có lòng thì anh có dạ... mình cứ xưng anh em như xường! Sau màn chào hỏi, mình biết là một em gần mình nhất tên Yến 19t, đến màn chém gió... Mình: Thế em ở đâu? Anh nghe tiếng em ko phải tiếng Hà Nội? 
Em: Sao anh biết, em ở Thanh Hóa ra đây làm cơ! Mình: Ừ, anh cũng đoán thế...(chémđấy) chắc em ra đây làm được 1 năm rồi nhở? (vì năm nay mới 19tmà) Em: Vâng, em tốt nghiệp xong ko thi ĐH, có người quen nên xin được việc ở đây luôn! Mình: Một tháng thu nhập mấy trăm triệu hả em? (Hài) Em nó cười và đáp lại: Anh giỡn, em một tháng chỉ 4 triệu thôi...(ọc,cũng cao rồi) Mình: Vậy cũng khá rồi, anh lương tháng chỉ có 2 triệu Em: Ủa, em tưởng anh vẫn là sinh viên, đã đi làm rồi à? Nhìn mặt anh thư sinh vậy mà... Mình: À, ừ, anh vẫn là sinh viên...2 triệu đó là bà già gửi lên ) Em: (Cười như điên, tay che miệng)Anh vui tính thật đấy! Cho em xin số điện thoại đi... Mình (Khó hiểu? Vui tính và SĐT có liên quan gì đến nhau vậy trời?) : 0165.36.50.11x 
Em: Em nháy máy anh luôn rồi đó ha! Mình: Trong giờ làm việc cũng được sử dụng điện thoại hả em? 
Em: Vâng...ai chả dùng hả anh! Im lặng 2 phút, đến màn em nó tựtâm sự... 
Em: Anh có người yêu chưa? 
Mình: À, chưa, mẹ anh cấm yêu, anh còn zin 100%! Em (lại cười) : Vậy à? Tưởng anh được yêu em giới thiệu cho mấy đứa làm ở đây, xinh lắm! Mình (ặc ặc, clgt?) : Anh nói đùa thôi, chứ xinh như em đây, sao cầnphải giới thiệu... 
Em: Anh lại giỡn! Mình (ơ mình nói thật mà) : Anh nói thật đó chứ? Em chắc xinh nhất đất Thanh Hóa mất... Em: Cám ơn anh! Nhưng nếu em nói em chưa yêu ai, anh có tin ko? Mình (có vấn đề rồi, sao cứ nhắc tới cái này hoài): Ừ, cũng hơi khó tin đấy, nhưng anh sẽ cố tin... Em (nhìn thẳng vào mắt mình, mặt hơi buồn) : Em ko tin vào tìnhyêu sẽ đến với một người như em! Mình: Sao em nói vậy? Em xinh, có công việc làm ổn định hơn nữa emrất dễ thương và dễ gần nữa! 
Em: Cám ơn anh! Em làm việc ở đây nên phải như vậy thôi anh, emcũng ít nói lắm... Mình nghĩ thầm con này có ý đồ gìko biết, từ nãy giờ nó nói nhiều ngang mình mà giờ tự xưng ít nói!Thật là khó hiểu ) Thôi, em thích sao anh cũng chiều...trời vẫn mưa và anh cũng rảnh! Lại im lặng 2 phút, ko khí hơi trầmxuống, mình đành xé tan cái ko khí đó bằng 1 câu đùa: 
Mình: Nếu em mà chưa có ng yêu thì chắc anh là sư thầy mất! Em (ko cười nữa, mặt buồn): Thôi, ko có gì đâu anh! Em biết chẳng ai tin... 
Mình (Ko tin là đúng, xinh mà làm ở cái chỗ đông người thế này, ko có người yêu mới lạ): Thôi được rồi, anh đùa đấy mà, tính anh hay đùa lắm...hình như có chuyện gì phải ko? Em kể anh nghe được ko? Em : Ko có chuyện gì đâu anh! (Mặtem nó buồn kinh) Sau đó có 1 ông Tây đến, nó xin lỗimình và chạy ra nói chuyện vs ôngta...
Mình phát hiện ra là trình độ tiếng anh của em ý vô đối! Trời, sao tanh vậy ta? Sau đó em nó dắt ông ta vào quầynhận phòng và dắt ông ta vô thang máy! Trời vẫn mưa, mình ngồi lòng thơ thẩn theo tiếng tí tách của những giọt mưa... Bỗng một cái vỗ vai, mình giật cả nẩy! Theo bản năng quay đầu lại thì dường như có 1 ngón tay cũng biết trước được điều đó...mình quay lại và bị cái ngón tay xinh xắn đó chọc vào má... Ngước mắt lên... 
Mình: Làm anh giật cả mình! 
Em: Hi! Em xin lỗi... Mình: Ông Tây kia đâu em? Em: Ở trên phòng ông ý @@ Mình (sao con bé này thiếu kính ngữ vậy trời) : Ừ! Em: Sao anh ngồi đây? Mình: Vậy anh đi nhé! 
Em: Vâng! 
Mình: Em đang đuổi khách à? Ít ra cách đây gần 35 phút anh còn đang ngồi trên tầng 7 khách sạn bọn em! 
Em: Hi, em đùa đấy, em biết thừa là anh ngồi đây trú mưa rồi.
Mình (ẶC, xấu hổ thế): Đâu có, tại ởđây có wifi, anh vào ngồi định mang laptop ra làm việc thôi.
Em: Vậy anh làm việc chưa?
Mình: Em đủ thông minh cũng nhưmắt em có đủ thị lực để nhìn và nhận ra điều đó mà!
Em: Anh đanh đá thế!
Mình (ối sặc, mình bị con này nó nói cái gì đây): Ờ, ai cũng nói vậy cả... (nói vậy thôi chứ chả ai nói mình như thế) Mà sao em có vẻ quan tâm đến anh thế nhở?
Em: Anh là khách hàng mà!
Mình: Nhưng có thấy đó gì đó hơn khách hàng 1 chút!
Em: Vậy vì anh đẹp trai cũng được!
Mình (Choáng, gái thanh hóa là vậy sao? hãi thế) : ò, cám ơn em...nhưng nếu chỉ vì vậy thì sự quan tâm cũng hơi thừa chút thì phải?
Em (mặt nhăn nhăn giống trẻ con):Anh này!
Mình (cười) : Sao?
Em: Thôi được rồi! Em thích anh đấy (Lúc này mặt con bé vênh lên)
Mình (tái mặt, ko nói được thêm câu gì)
Em nó cười như điên...ko quên lấy tay che miệng và tay còn lại ôm bụng
Mình ko phải tái nữa mà là đỏ mặtrồi, người đâu mà trắng trợn thế hả trời! Hãi gái Thanh Hóa rồi đới!
Em nó vừa cười vừa nói: Làm gì mà anh đỏ mặt thế kia!
Mình: Ò, trời mưa anh bị dị ứng... (câu này mình chém ngu nhất từ trc tới giờ)
Em nó lại ôm bụng cười!
Mình (xấu hổ và tức lắm rồi) : Con bé kia, sao em cứ cười hoài thế hả?
Em nó vẫn cười!
Mình cầm cặp lên chuẩn bị đứng dạy rồi, thì nó chạy tới trc mặt, vẫn cười rồi nó nói : trời vẫn mưa đấy, anh ra bây giờ là anh thành ông mặt trời đấy
Mình biết nó đá xoáy mình rồi, ôi nhục thế! Mình vẫn thẳng tiến...
Lạy chúa, sao nó ko tránh ra vậy trời...ngực nó chạm vào người mình rồi s
Chạm 1 cái mình hãi quá, đành ngồi xuống chỗ cũ và ko quên mở miệng nói câu : Anh xin lỗi!
Nó cười và đáp lại: Ko sao anh, trờicòn mưa, ở lại nói chuyện với em!
Mình thấy nó lạ lắm, vừa nãy còn nhăn nhở giờ thì lại dịu dàng vậy...
Mình im lặng, ko nói câu gì...
Nó bảo mình ngồi dịch vào trong, mắt mình tròn xoe nhìn nó và hỏi:Em định ngồi cạnh anh đó à?
Em nó mặc kệ, ko trả lời và ngồi thẳng xuống khiến mình phải ngồivào bên trong...
Mình chẳng còn biết em này có ý định gì nữa, bỗng thấy ghét ghét, hơi lẳng lơ thì phải!
Mình định lảng tránh em nó bằng cách lôi laptop ra đặt lên bàn và mở máy...
Nó vẫn nhìn mình làm, từng cử chỉ, động tác của mình được con bé chăm chú nhìn...
Đang định quay sang hỏi :"sao em cứ nhìn anh thế?" thì nó khẽ kéo cái laptop của mình về phía nó và mở tệp tin mà mình lưu tên là:"HIV/AISD" - tập tin lưu trữ tất cả những gì mình sưu tầm cũng như nghiên cứu về căn bệnh thế kỉ này!
Nó mỉm cười và quay sang nhìn mình bằng 1 ánh mắt rất trìu mến rồi cất tiếng :"Em biết mà, ngay từ đầu em nhìn anh, em đã nhận thấy có gì đó mà em có thể tin tưởng"
Thôi hỏng rồi, không phải nó thíchmình thật đấy chứ, mình ấp úng quay sang hỏi lại :" Hả? Em thích anh thật đó à?"
Em nó cười tủm tỉm, hơi e thẹn:"Nếu thế thì có được không ạ?"
Thôi mình xong rồi, ông trời ơi, tạnh mưa nhanh nên...
Một lần nữa mình lại hơi bối rối, thấy vậy nó nhanh ý nói :"Anh sao vậy? Anh ko thích em à?"
"Ko phải? Nhưng mà..." mình đáp...
Em nó lại nói :"sao anh?"
Mình: "Em nghĩ tình yêu là gì? Chúng mình quen nhau chưa đầy 1tiếng"
Em nó cười hơi buồn và nói : Vâng em biết rồi...anh là sinh viên Y à?
Mình: Không, anh là sinh viên IT...
Em: Vậy sao trong laptop của anh lại có tài liệu về HIV/AIDS?
Mình : Anh nghiên cứu về căn bệnhđó, căn bệnh thế kỉ mà, anh đang cố gắng năm tới lấy cái giải Nobel về Y Học (Mình lại chém được ngay)
Em: Sao em lại có cảm giác anh làm vì lý do khác?
Mình ngạc nhiên: Sao em lại nghĩ vậy? Vậy em nghĩ anh làm vì lý do gì?
Em nó nhìn mình và nói : Em cũng chẳng biết nữa nhưng em nghĩ anh làm ko phải vì lợi ích cá nhân.
Mình cười : Em là thầy bói à? Anh làm cái gì cũng đặt TIỀN lên hàng đầu em ạ!
Em: Cứ cho là vậy đi...nhưng theo em nếu vì tiền thì anh nên chọn cái khác để làm chứ đừng chọn cái này...sinh viên IT mà nghiên cứu về HIV/AIDS và lại còn hi vọng đạt giải Nobel! Anh ko thấy những thứanh làm cũng đủ cho 1 kẻ ko học thức như em nhận ra mục đích thật sự à?
Mình ngồi rồi trợn mắt nhìn nó: Thứ nhất, nếu vô học mà nói chuyện sắc sảo như em thì anh cũng muốn vô học. Thứ 2, em đủ tinh tế để nhận ra điều đó vậy hãynói rõ ràng xem mục đích thực sự của anh là gì?
Em nó cười: Vậy em cũng muốn trả lại anh 2 cái thứ. Thứ nhất, xem ra anh cũng đã bắt đầu nhận là mình làm vì mục đích khác rồi. Thứ 2, em nghĩ anh nghiên cứu vì một lý do cao cả hơn...anh ko muốn nói cũng được nhưng dù sao em cũng vui lắm!
Mình thực sự có chút gì đó tò mò về em nó rồi....
Mình : Ừ, em đúng thì cũng đúng, nhưng a nghĩ có 1 điểm sai...và anh nghĩ một người tinh tế như em phải nhận ra chứ nhỉ?
Em: Anh nói tiếp đi!
Mình: Ngay từ đầu khi bước vào anh đã nói chuyện vs bọn em bằng giọng điệu như thế nào chắc em cũng thấy đấy...anh nghĩ mình cũng chỉ là một người bình thường và thậm trí rất nhố nhăng,chứ ko cao cả như em nghĩ đâu!
Em: Anh có vẻ ko hiểu con gái nhở?
(Sao em nói chuẩn thế, anh chính xác là vậy mà)
Mình: Ừ!
Em: Nhìn thẳng vào mắt em nhé, em sẽ nói ra 1 bí mật của em cho anh biết...
(Lúc này mình nghĩ, chắc lại câu I LOVE U hay Em Yêu Anh rồi hay cái gì đó tương tự đây mà)
Mình : Ok em!
Em: Nhưng anh phải hứa với em...
Mình: hứa cái gì?
Em: Em đùa đấy, anh chẳng phải hứa với em cái gì đâu!
(Mình cũng tò mò rồi đấy, có vẻ quan trọng đây, nhìn mặt nó là biết mà)
Mình: Được rồi mà, em nói đi!
Em nó mặt nghiêm nghị, mắt nhìn vào mắt mình, 2 đôi mắt nhìn nhau 1 phút, dường như nó đang nghĩ cái gì đó!
Và rồi cái miệng xinh xắn đó cũng cất lời:"Em...em"
Mình: Nếu em cảm thấy quá khó nói hãy viết ra word trong laptop của anh...nếu em cảm thấy ko muốn nói nữa thì ko cần nói cũng đc!
Nó ghé sát má nó vào má mình, mình hơi hoảng vì ko hiểu nó địnhlàm gì, thì ra nó định nói thầm với mình...
"Em bị HIV"
Mình chết đứng người lại, dường như tim ngừng đập vài giây rồi sau đó đập mạnh như muốn nhảy khỏi ***g ngực...
Im lặng...
Giờ thì hiểu tại sao con bé lại quantâm tới mỗi tệp tin đó trong laptop mình và mình cũng hiểu tạisao con bé nghĩ về mình và dành cho mình những tình cảm đặc biệt như vậy...
Cũng hơi thắc mắc, dường như 2 chữ "tình cờ" đang khiến mình biến thành một nhân vật bất đắc dĩ trong một câu chuyện buồn...
Không giang im lặng cho tới khi nó đứng dạy và đi...
Mình phải làm sao đây?
Mình chắc rằng nó đã hi vọng rất nhiều vào người mà nó đã nói ra câu đó, nhưng mình không thể? Mình không biết phải nói gì với cô bé! Mình không biết phải làm sao nếu cô bé thích mình thật...và mình không biết phải làm sao tiếpnữa...
Chỉ một câu nói...
Sao em lại chọn anh là người để nói ra cái bí mật này...
Mỗi ngày em tiếp đến hàng trăm khách...tại sao chứ?
Rồi mình cố ngẩng mặt lên và nhìn xem cô bé đang ở đâu?
Ko thấy...
Mình vội gập chiếc laptop lại cho vào túi và chạy ra ngoài...
Cô bé với chiếc áo dài đỏ đang đưađôi tay nhỏ bé ra để hứng từng giọt mưa...
Mình khẽ ra đứng bên cạnh cô bé, lúc này mình thấy cô bé đẹp đến lạkì...
Một nụ cười trong trẻo...:Vậy mà em cứ ngỡ anh đã đi rồi đấy!
Mình thản nhiên trả lời: Ừ, anh cũng định thế đấy!
Em: Em nói vậy thôi chứ em biết thừa anh sẽ không đi...
Mình: Vậy sao? Em nói giống như em hiểu anh lắm vậy!
EM: Đúng rồi, anh cũng hiểu em nhở?
Mình: Thôi...nhưng chuyện em vừa nói là thật chứ? (Sao mình lại hỏi câu này nhở?)
Em: Anh muốn nghĩ sao cũng được...em ko nói dối ai lần đầu gặp mặt đâu!
Mình: Nhưng điều này cũng đâu thể nói với một người lần đầu gặpmặt như anh?
Em: Em cũng ko biết nữa...à anh! Cho em làm 1 chuyện nhé...
Mình: Chuyện gì?
Em: Anh ôm em một lần đi...
Mình: Ko phải anh sợ cũng ko phải là anh ngại nhưng anh ko thể làm điều đó, anh xin lỗi...
Cô bé hơi buồn nhưng vẫn mỉm cười: Chúng mình làm bạn của nhau nhé...
Mình: Ừ
Em: Em biết anh muốn hỏi em nhiều thứ đúng ko? Vậy đợi em tan ca rồi chúng mình đi dạo nhé!
Mình: Ừ!
(Chẳng biết lúc đó lấy đâu ra cái cản đảm nói câu ừ nữa, xe ko có, tiền cũng ko còn nhiều...)
Em: Vậy vào trong đợi em đi, em sắp tan ca rồi!
(Kiểu như 1 đôi yêu nhau vậy nhở?Mình còn kém tuổi em ý mà )
Mình ngồi đợi khoảng 30 phút...với những suy nghĩ lung tung!
Em lại đến vỗ vai và làm động tác quen thuộc, lấy 1 ngón tay chọn vào má mình khi mình quay đầu lại!
Em: Đi thôi anh!
(Ngạc nhiên quá, em nó đã thay quần áo rồi! Áo phông, quần jean ngắn...phong cách trẻ con quá! mắt mình cứ tròn xoe nhìn vào ngực nó, tại ở đó có cái chữ gì đó mà mãi ko dịch được)
Mình: Đi đâu cơ?
Em: Đi dạo chứ đi đâu?
Mình: Trời mưa mà!
Em: Em yêu mưa!
Mình: Nhưng anh còn laptop!
Em: Đưa nó đây...
(Ặc, của cải lớn nhất của mình mà nó coi như cái kẹo ý nhở?)
Mình: Hử? Đưa cho em á?
Em: Anh sợ mất à!
Mình: Ko, đây! Nhưng em mang nóđi đâu?
Em: Mang đi cất vào tủ đồ của em!
Mình: ò, đây!
1,2 phút sau em nó đã đi ra và trên tay kèm theo 1 cái ô...
Mình: Em có mỗi 1 cái ô thôi à?
Em: Vâng!
Mình: Nhưng anh nghĩ nó hơi nhỏ!
Em: Thế thì cất ô đi, mình ko cần ô nữa...
/Ôi con bé này, anh mài có một bộ quần áo thôi đấy...
Nghĩ tới đây mới nhớ, chết cha rồi,mưa thế này thì về làm sao kịp Thạch Thất đêm nay (Nhà bạn mình ở tận Thạch Thất, HN)/
Mình: Thôi, mang ô đi, em đừng đểbị ốm (Mình biết là bệnh nhân HIV/AIDS sức đề kháng rất kém mà)
Em: Vâng, hi hi!
Mình và em nó bước ra khỏi kháchsạn...hjx, trời mưa mà sao đường vẫn đông thế, đúng là Hà Nội.
Cứ cầm cái ô lụp sụp thế này mình cũng khó chịu, mà lại còn đi nhanhnữa chứ...
Mình mở đầu bằng 1 câu hỏi: Sao? em ko định nói gì với anh à?
Em: Nói gì?
Mình: Nói gì cũng được, em đang rủ anh đi cùng em mà!
Em: Anh có người yêu chưa?
(Sặc, sao lại hỏi cái con khỉ này?)
Mình: Ừ, hình như là chưa!
(Sao mình lại nói như vậy chứ, ừ vào thời điểm đó đúng là mình chưa có thật)
Em: Sao lại là hình như?
Mình: Anh hay đùa lắm, đơn giản em cứ nghĩ là chưa đó, đừng để ý đến mấy câu anh thêm thắt vào!
Em: Chúng mình đi ăn nhé...
(Ôi trời ơi, trong túi còn chưa đầy 500k, hjx, tiền về Thạch Thất rồi tiền về HP nữa)
Mình: Ừ, em đói rồi à?
Em: Ko, em chưa đói!
(ẶC, thế sao rủ đi ăn?)
Mình: Thế sao...
Nó chặn lời...
Em: Em muốn chúng ta là 1 đôi...trong tối nay!
(Nói cái con khỉ gì đây ko biết? Cảm giác lúc này lẫn lộn quá, vui buồn và lo lắng, vui vì quen đc 1 ng bạn, buồn vì sắp hết tiền, lo lắng vì liệu em nó có bắt mình làmtrách nhiệm của 1 ng chồng ko vậy s)
Mình: Hả? Em nói gì thế?
Mặt nó tỉnh bơ: Đi thôi anh, mưa ướt hết rồi kìa...thương anh quá đi!
(Hai đứa đi tiếp và mình thực sự choáng rồi...thôi kệ vậy, đằng nào cũng tờ mờ tối rồi, xem ra đêm nay ko về đc Thạch Thất rồi)
Đến một quán vỉa hè, em nó kéo mình vào!
(Ôi may thế, anh tưởng em dẫn anh vào nhà hàng cao cấp thì anh chết)
Em: Anh ăn gì?
Mình: Hả? Em ăn gì anh ăn đấy!
Em: Cho cháu 2 bún ốc!
(Ặc, mình ghét bún ốc, tại nó cứ có con con, ăn cứ như nhai sạn ý)
Nó ngồi sát vào mình vì ngồi ra ngoài là bị mưa...phía cuối quán, mấy thằng thanh niên cứ nhìn chân nó. Chẳng hiểu sao lúc đó mình lại đứng dạy và nói : Đổi chỗ cho anh đi!
Em: Sao vậy anh?
Mình: Ừ thì em ngồi vào trong cho đỡ mưa!
Em: Em ngồi đây cũng có mưa đâu?
Mình: Sao lúc nào em cũng có thể cãi lại anh vậy nhở? Anh ko thích em ngồi đây, ok?
Mình nói câu đó hơi to làm cho bọn thanh niên cuối quán nó cười ầm lên, một thằng trong số đó nó cố tình nói to:" Mẹ cái thằng này, mày làm anh kia anh ý tức rồi đấy,thôi ăn mẹ mày đi, thấy gái là mắtcứ thố lố ra"
Em ko nói gì lặng lẽ đổi chô cho mình...
Mình: Em ăn đi, nhìn gì chúng nó nữa...
Em: Vâng! Em mời anh ăn
Mình: Ừ, ăn đi!
(Sao bây giờ mình với nó tự nhiên thế ko biết, chẳng ngại như vừa nãy nữa)
Mình: Bún ốc ở đây ko có con con, đợt anh ăn ở quán đường Thái Thịnh, ốc toàn con thôi, kinh ơi là kinh!
Em: Đây là ốc Hải Dương anh ạ! (Nó vừa nói vừa ăn trông hài vô đối)
Mình: Hử?
Em: Ốc Hải Dương ý, ko có con!
Mình: Hử?
Em: ỐC HẢI DƯƠNG, nghe rõ chưa?
Mình: Hử?
Em: Thôi em ăn đây, kệ anh!
Mình: Hử?
(Mình cố tình trêu nó thoai)
Em: Trêu em à?
Mình cười: Sao nói ko đói?
Em: Ko ăn thì phí à?
Mình: Ừ, vậy ăn nhanh rồi ăn luôn hộ anh đi!
Em: Ko được...phần của anh, anh ăn đi!
Mình: Nhưng anh ko đói...
Em: Nhưng mà anh ăn mấy miếng rồi...em ăn thừa của anh à?
Mình: Thế thì cứ để vậy thôi...anh bắt em ăn đâu!
Em: Thôi để đấy em ăn!
(Đầu tiên tưởng nó nói đùa cơ, hóa ra tí nó ăn thật)
Sau khi nó ăn xong mình chạy ra chiếm phần thanh toán trước, lại chạy ra trc mình và cản...
Một lần nữa cái ngực nó lại chạm vào người mình làm mình đỏ mặt...
Mình: Em làm gì đấy?
Em: Để em thanh toán!
Mình: Em buồn cười nhở?
Em: Sinh viên còn sĩ!
Mình: Ặc, khinh anh nhở?
Em: Đấy là anh tự nói nhé!
Mình: Bác ơi cháu gửi tiền... rút bừa 1 đồng trong túi... (ối mẹ ơi, sao lại ra đồng 20k thế này)
Bác chủ quán: 30 ngàn cháu ạ!
Nó rút tờ 50k từ cái túi sách rồi đưa cho bác chủ quán trước!
(Mình ngại tái mặt)
Hai đứa bước ra khỏi quán...
Mình: giờ đi đâu em?
Em: Tùy anh đấy!
Mình: Em ko phải về nhà à? Bố mẹ lo lắng đấy!
Em: Anh này, sao anh nói thế? Em đã bảo là tối nay chúng ta là một đôi rồi mà!
Mình: Anh xin lỗi nhưng mà trời thì mưa thế này...
Em: Chúng mình tắm mưa nhé!
Mình: Nhưng...
Em: Đi mà anh (mặt nó nũng nịu tỏ vẻ đáng thương)
Mình: Ko được, kiếm chỗ nào ngồi nói chuyện cũng được...
Em: Tắm mưa 1 chút thôi mà!
Mình: Anh ghét mưa, nó làm anh luôn chậm chễ (Mình nói dối thôi, ai chơi thân với mình chắc biết thừa mình rất yêu mưa)
Em: Vâng, em yêu mưa! (Mặt nó buồn rượi, thất vọng)
Mình: Thôi được rồi, tắm mưa thì tắm mưa!
(Lúc này cũng khá tối rồi, mình nghĩ thôi thì chấp nhận ướt vậy...)
Em: Yêu anh thế! (Nó hơi kiễng chân, thơm vào má mình trước đám đông)
(Mình lại nóng hừng hực, mặt đỏ như gấc... mình cố tình ko để nó phát hiện bằng cách bước thật nhanh ra khỏi chỗ có ánh đèn chiếu vào)
Em: Đợi em cởi dép đã!
Nó cởi dép xong lon ton chạy theo, mặt vênh lên: Cầm dép hộ đại ca, mau !
(CLGT? Mình mà phải cầm dép hộ á)
Em: Nhanh (nó quát to)
Mình: Ừ, thì đưa đây, sao em quát to thế, ng ta nhìn kìa!
Em: Con zai thằng nào cũng vậy, phải đánh vào sĩ diện mới chịu làm!
Mình: Em hơi nhầm rồi đấy...
Mình: Cầm lấy (mình hét to hơn)
Nó chạy trc, bỏ mình lại phía sau, một tay cầm dép 1 tay cầm chiếc dù đã cụp lại...
Mình đuổi theo chặn nó lại: Em muốn sao?
Em: Em chả muốn sao? Anh muốn sao?
Mình cười: Em lạ thật đấy!
Em: Ừ, anh cũng thế!
Mình im lặng, đi nhanh về đằng trước!
Em: Anh ko thấy vui à?
Mình: Em nghĩ em và anh đang ở seul và chúng ta đang là diễn viên chắc?
Em: Câu này hay thế, anh học ở đâu đấy?
Mình: Thôi anh ko muốn nói nữa...nhà em ở đâu? anh gọi xe ôm hay taxi cho em!
Em: Em ko nói!
Mình: Ko nói thì anh đi! Kệ em...
Em: Anh đi đi, kệ em!
Mình: Em cầm dép đây, cầm ô đây...
Mình bước thật nhanh về phía ngược lại, phía đi tới bến xe Gia Lâm.
Một bước, hai bước...rồi nhiều bước!
Ôi chết cha, laptop của tôi khổ thân mình rồi, quên mất là cái laptop của mình còn trong tay nó!
Quay lại thì nhục mà bước tiếp thì mất laptop à! Lấy hết can đảm chuẩn bị quay lại...
1...
2...
3...
Quay lại...
Ơ, nó cũng quay lại nhìn mình kìa!
Em (hét to): Em biết anh sẽ quay lại mà!
Mình (hét to): Vì em còn cầm lap của anh đấy!
Em (hét to) : Hả?
Mình (hét to): Hả cái đầu em!
Em (hét to) : Em yêu anh mất rồi!
Mình im lặng, định quay đi, trong đầu nghĩ thoáng qua thôi chấp nhận mất anh bạn thân thiết vậy...thở dài rồi quay lại, bước tiếp.
Em (hét to) : Anh khinh em đúng ko? Anh khinh em vì em bị căn bệnh đó đúng ko? Anh là đồ tồi!
Mình bước đi tiếp, kệ lời nó nói...
Em (vẫn hét to) : Trả lời em đi, 1 câu thôi cũng đc!
Lúc này mình thực sự ko còn hiểu mình đang nghĩ cái gì nữa, mình sao có thể yêu một người bị HIV chứ?
Chuyện này đến quá nhanh, quá gấp gáp và dường như cả 2 đều chỉ như đang bị say nắng giữa mộtcơn mưa mùa hạ!
Mình (vẫn đi tiếp nhưng hét to) : Anh xin lỗi, nếu quay lại...anh sẽ kothể...
Tôi thú nhận mình là một kẻ đa tình, tôi luôn bị dao động trc những cô gái dễ thương, nhưng ko phải ai trong số đó tôi cũng thích, cũng yêu hay cũng tán tính. Tôi tin vào duyên số vì vậy tôi ko bao giờ đi tìm kiếm tình yêu! Nhưng lúc này đây...tôi dường nhưđang xao xuyến vì 1 người con gáingang qua đời tôi 1 thời gian ngắn ngủi...
Tôi vẫn bước đi và tiếng mưa cũngđã làm tôi và em ko còn nghe rõ nhau nói gì nữa!
"Sao em ko nói gì nữa? Em có sao ko? Ai sẽ đưa em về? Liệu em có ngất ko? Em có tuyệt vọng ko?" Từng bước chân lại có hàng tá câu hỏi hiện ra trong tôi...
Rồi, tôi quay lại...
Chỉ còn hàng cây và em ko còn đứng đó...
Tôi vội vã chạy lại chỗ em và tôi đứng lúc nãy...hốt hoảng, tôi nhìn về mọi phía...
Tôi hét to :"Yến ơi" 1 lần, 2 lần rồi 4,5 lần!
Vẫn ko thấy em đâu!
Thất vọng vì ko thấy em, thất vọng vì bản thân, tôi ngồi bệt xuống vỉa hè mặc cho những hạt mưa cứ rơi và dòng dòng chảy...
Một cái vỗ vai, vội quay lại...
Vẫn ngón trỏ đó, chọc vào má tôi...
Tôi biết rằng đó là em!
Tôi và em cùng đứng dạy...tôi quátlên:"Em đi đâu thế hả?"
Em:"Thì em đứng sau cái cây này nãy giờ, tại anh ko chịu để ý đó chứ"
Tôi im lặng...
Em: Sao anh quay lại?... Anh yêu em rồi đúng ko?
Tôi vẫn im lặng...(thầm nghĩ sao sốmình lại rơi vào cái hoàn cảnh trớ trêu này hả trời, bao nhiêu cô xinhxắn ko động lòng lại động lòng ngay cái cô bé mà mình chẳng biếtgì về cô ta và cô ta lại còn nói cô tabị HIV nữa chứ)
Em: Em biết mà! Em thích phim Hàn Quốc lắm và em tin một ngày em cũng sẽ được giống như vậy...
Tôi chỉ còn biết : Ừ
Em cầm tay tôi kéo tôi đi tiếp về phía mà em đã chọn...
Em vui vẻ và cười rất hạnh phúc, từng hạt mưa lăn dài trên đôi má em...tôi nhận ra rằng "Em đang khóc"
Tôi vẫn tiu ngỉu, chả biết là mình đang làm cái gì nữa... tôi đang đi cùng em vì cái laptop hay vì tôi muốn vậy?
Chắc là vì cả 2...
Thấy em vui vẻ như 1 đứa trẻ, tôi cũng vui...thôi thì kệ đó, muốn đếnđâu thì đến...tôi nghĩ vậy là đi cùng em!
Em: Anh cõng em nha, em mỏi chân (lại cái vẻ mặt nũng nịu trẻ con)
Tôi nhăn nhăn...
Em: Ko cõng thì thôi...
Tôi: Ai nói ko cõng đâu...
Em nhảy luôn lên lưng tôi, cười khúc khích!
Nghẹn cổ mà ko dám nói s
Tôi: Sao em nặng thế...?
Em: Người đẹp, dáng chuẩn mà
Tôi: Hơ hơ, chịu con bé này rồi!
Em nhí nhảnh ôm cằm và ngửa đầu tôi lên và ra lệnh :" Ngựa kia, thẳng tiến"
Tôi :" Á, em làm cái trò gì thế con bé này...bỏ đầu anh ra, nghẹn, anh giết em giờ!
Em vẫn cứ làm vậy kệ những lời tôi nói...
Em ra lệnh tiếp :"Zô, zô"
"Cái dép của em, và cái túi sách nữa nó cứ đập vào ngực anh, đau lắm" tôi nói!
Em hét to :"Thả ta xuống"
Mình nghĩ, thoát rồi, ôi mệt vl ra...teen thế là cùng, anh còn kém em 1 tuổi mà anh chẳng teen như vậy đâu!
Em lại hét to :"Cầm đây cho ta" rồi em đưa cái túi sách và cái dép cho tôi...ặc ặc!
"Cúi xuống" vừa hét em vừa nhảy lên lưng tôi!
Clgt? con ranh con này, khổ thân mình, biết thế vừa ăn bát bún ốc đó rồi
Tôi:"Sao số mình nó khổ thế này, biết thế lúc nãy đi luôn cho rồi"
Em: Đi thì mất laptop à ) rồi em cười với vẻ mãn nguyện!
Tôi : Em nghĩ anh như vậy à?
Em: Ừ đó, sao nào?
Tôi: Ừ, thì đúng thôi, chả sao!
Em: Ha Ha, đồ dối trá!
Tôi: Từ nhỏ rồi, dân Hải Phòng mà...
Em: Sao giờ mới nói hả tên kia...
Tôi: Có ai hỏi đâu!
Em: Mi ở chỗ nào HP?
Tôi: Em đừng gọi anh là mi nữa đc ko?
Em: trả lời đê...
Tôi: Thủy Nguyên!
Em cười to và nói: Ko biết
Tôi: Thế cứ đi thế này à? Mấy giờ rồi?
Em lại cười lớn: Ko biết
Bó tay với con bé này...
Tôi bực mình nói : Ê con bé này, em biết anh chưa ăn gì đúng ko?
Em nhảy ngay xuống: chết em quên, mình đi ăn tiếp đi!
Tôi: Đi ăn á? Lại đi ăn tiếp á?
Em: Vâng, anh đói mà!
Tôi: Thôi, ko ăn đâu, quần áo thì ướt!
Em: có sao đâu?
Tôi: Anh nhìn thấy em mặc áo trong màu gì rồi đấy!
Em: màu gì?
(Sao con bé này nó máu thế?)
Tôi: Em mặc áo trong màu đen và quần trong chắc cũng thế!
Em nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên: Em ko biết đâu... tại anh đấy!
(Lại cái gì nữa đây, con lạy mẹ trẻ)
Tôi: Hỏi chấm?
Em: Anh biết em mặc bên trong màu gì rồi, em cũng muốn biết!
(Á, con này sao nó dã man thế hả. mình cứ tưởng nó kêu cái gì cơ?)
Tôi: Anh xin em!
Em lại cười, chỉ tay vào tôi và nói: Ôi sao anh lại ngố đến lạ kì thế nhở?
Tôi nhăn mặt (Ngố cái chó gì? Ngốmà anh biết em mặc áo trong màugì?)
Em: Kệ chứ, chúng mình cứ vào quán vỉa hè đánh chén đã!
Tôi thở dài, buông xuôi nghe lời...

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

Trẻ có thể tự tử vì người lớn không quan tâm

Con sẽ chết vì quá chán nản và thất vọng với cuộc sống, 14 tuổi với con là quá đủ...', cầm bức thư của con gái trên tay, chị Lan nhà ở quận 3, TP HCM, không ngờ nguyên nhân khiến cô bé muốn chết chỉ vì chị mượn tiền của con mà không trả.

Trước các chuyên gia tâm lý thuộc, bé Xuân con chị Lan kể, do không có cha nên mọi tình cảm em dành hết cho mẹ. Nhưng từ 2 năm nay, Xuân mất hết thần tượng từ mẹ vì mẹ mượn 2 triệu đồng tiền bỏ ống heo của Xuân mà không thấy trả lại.

"Con đã vài lần nhắc nhưng mẹ cứ ừ hữ cho qua mà không quan tâm. Con không muốn nhìn mặt mẹ, không thèm nói chuyện với mẹ nữa vì mẹ là người lớn nhưng lại không giữ lời. Vì quá chán nản nên con quyết định mua thuốc uống cho xong", Xuân nói.

Theo chị Lan, mẹ của Xuân, trước khi xảy ra sự việc, Xuân hay ngồi thừ người, về nhà là chui vào phòng một mình mà không thèm nói chuyện. Chị thừa nhận trước đó vì quá lu bu công việc bên cũng không có thời gian trò chuyện với con.

Tuấn, học sinh lớp 7 của một trường ở quận 8, vốn luôn dẫn đầu lớp trong kết quả học tập, nhưng đến năm lớp 9, khi về nhà, Tuấn như một cái bóng, im lặng, không nói chuyện với ai. Sự việc kéo dài hơn 3 tháng thì Tuấn quyết định uống thuốc tự tử. May mắn là gia đình đã kịp đưa em đến bệnh viện cấp cứu.

Sau bình phục, Tuấn được chuyển đến gặp các bác sĩ tâm lý, tại đây, Tuấn cho biết, em không muốn giao tiếp và quyết định tự tử vì cha mẹ buộc khi học xong lớp 12 phải ở nhà buôn bán. Trong khi em muốn được học đại học. Em đã thuyết phục vài lần nhưng cha mẹ không quan tâm.

Cuối năm 2007, Bệnh viện Nhi Đồng 1, TP HCM, cấp cứu cùng lúc 2 bệnh nhi Thanh, Dung, nhập viện trong trạng thái hôn mê do uống thuốc để kết liễu cuộc đời.

Qua tiếp xúc, mỗi em đều có một tâm sự. Em Thanh mới học lớp 8 nhưng thời gian để giải trí hầu như không có, em phải học ở trường, rồi học thêm nhiều môn, dẫn đến trạng thái quá tải, em bị nhức đầu thường xuyên và cảm giác bị áp lực phải học đạt điểm cao nên quyết định uống thuốc. Còn Dung, ba mẹ ly dị, phải ở với bà nội, em buồn vì không có ba mẹ đưa đón đi học như các bạn cùng trang lứa, thiếu thốn tình thương yêu của ba mẹ nên quyết định uống paracetamol để chết.

Người nhà của các em đều cho rằng, họ không ngờ các em lại hành động như vậy. "Chỉ thấy trước khi tự tử, các em có một thời gian dài không muốn tiếp xúc với mọi người trong gia đình", một phụ huynh cho biết.

Theo bác sĩ chuyên khoa tâm lý của các bệnh viện nhi tại TP HCM, những trường hợp trên, trước khi tự tử, đều bị trầm cảm - một chứng rối loạn tâm thần có biểu hiện rất đa dạng và cũng là nguyên nhân gây cô độc chán nản cho trẻ.

Trầm cảm ở trẻ có thể xuất hiện không vì nguyên nhân trực tiếp mà do những dồn nén từ tuổi ấu thơ bùng phát vô ý thức thành bệnh, cũng có thể xuất phát từ những đau đớn, khó chịu do sự phát triển quá nhanh của cơ thể ở giai đoạn dậy thì.

Hầu hết các ca nhập viện đều đã trở thành mạn tính nên việc điều trị khó khăn và kéo dài hơn. Tuy nhiên khi đã được chẩn đoán và điều trị sớm, hơn 80% trẻ trầm cảm đã hồi phục và trở lại cuộc sống bình thường.

Tiến sĩ tâm lý Huỳnh Văn Sơn, Giảng viên Khoa Tâm lý Trường ĐH Sư phạm TP HCM, cho biết, nguyên nhân chính dẫn đến việc trẻ em buồn tủi, chán nản và muốn chết là vì phụ huynh mải mê công việc không quan tâm đến trẻ; hoặc không chịu tìm hiểu những gì trẻ đang nghĩ đang thích mà chỉ biết áp đặt khiến trẻ bị gò bó tù túng, chán nản và bất hợp tác.

"Để ngăn trẻ trầm cảm, phụ huynh cần quan tâm đến những biểu hiện tinh tế nhất của trẻ. Càng phát hiện sớm những biểu hiện bất thường càng giúp trẻ thoát khỏi bế tắc. Điều trị trầm cảm bằng cách an ủi, động viên, trò chuyện thường tỏ ra có hiệu quả ", ông Sơn nói.

Theo Tiến sĩ Sơn, nếu trẻ có các triệu chứng sau đây và kéo dài hơn 2 tuần thì phụ huynh nên mang trẻ đến các trung tâm tư vấn tâm lý để được chẩn đoán:

- Buồn, xuống tinh thần vô cớ; thiếu năng lượng, uể oải, không muốn làm bất cứ điều gì, không có hứng thú với nhiều thứ thậm chí cả khi được khen thưởng, cho đi chơi...; cảm thấy chán chường, bất an, dễ nổi cáu; không có khả năng tập trung.

- Tăng hoặc giảm cân một cách bất bình thường, ăn quá nhiều hay quá ít; thay đổi rất rõ trong giấc ngủ như cảm thấy khó ngủ và mệt mỏi khi thức giấc; có biểu hiện cảm thấy tội lỗi và vô dụng; cơ thể mệt mỏi, cơ bắp đau nhức.

- Chẳng quan tâm đến những gì sẽ xảy ra trong tương lai; thường xuyên nghĩ đến cái chết hoặc muốn tự tử.

VnE

Thứ Năm, 3 tháng 5, 2012

Nam giới ngày càng ít tinh trùng

Sức khỏe sinh sản của cánh mày râu đã giảm mạnh trong hai thập kỷ qua, một nghiên cứu gần đây cho thấy. Lý do vì số lượng và chất lượng tinh trùng giảm đáng kể.

Nghiên cứu trên 26.600 nam giới tại Pháp cho thấy mật độ tinh trùng đã giảm xuống 1/3 kể từ những năm 1990.



Số lượng tinh trùng trên mỗi ml tinh dịch đã giảm với tốc độ khoảng 2% mỗi năm trong giai đoạn 1989 và 2005. Với nam giới ở độ tuổi 35, lượng tinh trùng có thể giảm từ 73,6 triệu xuống còn 49,9 triệu cho mỗi ml tinh dịch. Cùng thời điểm đó, tỷ lệ tinh trùng bình thường hình thành cũng giảm khoảng 1/3.

Theo các chuyên gia, đây là nghiên cứu đầu tiên chỉ ra sự suy giảm dài hạn và nghiêm trọng về mật độ và chất lượng tinh trùng trên quy mô quốc gia. Đây là cảnh báo sức khỏe cộng đồng nghiêm trọng.

Các nhà khoa học đã phân tích dữ liệu từ các mẫu tinh dịch được lấy từ 126 trung tâm sinh sản trên khắp nước Pháp.

Tiến sĩ Joelle Le Moal, một thành viên nhóm nghiên cứu tại Viện nghiên cứu Veille Sanitaire cho biết: ''Mức độ suy giảm về tình trùng trong nghiên cứu này vẫn nằm trong giới hạn cho phép của Tổ chức Y tế Thế giới. Tuy nhiên đây là kết quả trung bình, điều này có nghĩa tình trạng ở nhiều nam giới tham gia nghiên cứu đã ở dưới ngưỡng chấp nhận được".

Lượng tinh trùng thấp hơn 55 triệu trên mỗi ml tinh dịch thì sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản.

Nhiều nghiên cứu khác trong những năm gần đây cũng cho kết quả tương tự. Một vài nhà khoa học cho rằng yếu tố môi trường như các chất gây rối loạn nội tiết có thể là nguyên nhân.

Theo The Telegraph

Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012

Download sách tin học (71 cuốn)

Download Sách tin học văn phòng, Download Sách mạng máy tính, Download Sách đồ họa thiết kế, Download Sách tin học căn bản, Download Sách tin học lập trình

  1. 106 thủ thuật word 
  2. Các hàm số căn bản trong Excel 
  3. Những câu hỏi thường gặp với MS Word 
  4. Giáo trình Excel
  5. Tự học ASP.NET 
  6. Học Flash Action script 
  7. Web động và môi trường ASP 
  8. Học nhanh Dream weaver 8 
  9. Học ASP căn bản 
  10. Học Java script 
  11. Học PHP, SQL, Apache căn bản 
  12. Học SQL 2000 
  13. Hướng dẫn tạo lập forum đơn giản trên website bằng ASP 
  14. Kỹ thuật lập trình ứng dụng chuyên nghiệp Visual Basic .NET (P2) 
  15. Giáo trình SQL 
  16. Kỹ thuật lập trình ứng dụng chuyên nghiệp Visual Basic .NET (P1) 
  17. Kỹ thuật lập trình ứng dụng CSharp.NET toàn tập (P3) 
  18. Kỹ thuật lập trình ứng dụng CSharp.NET toàn tập (P2) 
  19. Kỹ thuật lập trình ứng dụng CSharp.NET toàn tập (P1) 
  20. Kỹ xảo lập trình VB6 
  21. Lập trình gia công cho máy CNC 
  22. Lập trình web động với PHP & MySQL (P2) 
  23. Lập trình web động với PHP & MySQL (P1) 
  24. CSharp 2005 - Lập trình Windows Forms 
  25. Bài thực hành cấu trúc dữ liệu 
  26. Dử dụng Dream Weaver 8 
  27. Giáo trình Access 
  28. Giáo trình ASP 
  29. Giáo trình lý thuyết và bài tập Oracle 
  30. Giáo trình lý thuyết và bài tập Delphi 
  31. Giáo trình lý thuyết và bài tập Foxpro 
  32. Giáo trình lý thuyết và bài tập Java 
  33. Giáo trình lý thuyết và bài tập C (P2) 
  34. Giáo trình lý thuyết và bài tập C (P1) 
  35. ASP căn bản 
  36. Giáo trình lý thuyết và bài tập Vistual J ++ 
  37. Giáo trình CSDL 
  38. Cấu trúc dữ liệu 
  39. Tài liệu căn bản về PHP 
  40. Căn bản về PHP 
  41. Giáo trình SQL
  42. Bài tập thực hành xây dựng trang thương mại điện tử (ASP) 
  43. Giáo trình ASP 
  44. Bài tập ngôn ngữ C từ A-Z 
  45. Bài tập thực hành Java Script 
  46. Tài liệu hướng dẫn ASP căn bản 
  47. Lập trình Windows 
  48. Giáo trình lý thuyết và bài tập Pascal 
  49. Tự học lập trình chuyên sâu Visual Basic.NET trong 21 ngày 
  50. Lập trình web động với PHP-MySQL (P1) 
  51. Sổ tay hướng dẫn xây dựng forum Vbulletin 
  52. Những kiến thức cơ bản về SQL 
  53. Sử dụng Administration Tools Pack quản trị các máy tính từ xa 
  54. Thiết kế đồ họa định hướng đối tượng với C++ 
  55. Lập trình web động với PHP-MySQL (P2) 
  56. Tự học lập trình C 
  57. Sử dụng và khai thác Visual Foxpro 6 
  58. Tự học Javascript 
  59. Từng bước học lập trình Visual Basic.NET 
  60. Từng bước học lập trình Visual C++.NET 
  61. Visual Basic 2005 học lập trình Windows Forms qua ví dụ 
  62. Xây dựng web động với PHP & MySQL 
  63. Xây dựng ứng dụng windows với C++.NET 
  64. Kỹ thuật lập trình PHP & MySQL 
  65. Lập trình web động với PHP-MySQL (P3) 
  66. Giáo trình Photoshop CS 
  67. Hiệu ứng nước trà đá trong Photoshop 
  68. Học nhanh Flash 8 
  69. Thiết kế trò chơi trong Flash 
  70. Vẽ minh họa với Corel Draw 10 
  71. Hướng dẫn sử dụng Macromedi Flash 5
DBS M05479
Quang Cao