Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014

VÌ CÓ MỘT NGƯỜI CHA ĐÃ HỨA

Năm 1989, một trận động đất 8,2 độ Richter gần như san bằng Armenia, làm hơn 30.000 người chết trong vòng 4 phút.
VÌ CÓ MỘT NGƯỜI CHA ĐÃ HỨA

Trong cơn hỗn loạn, có một người đàn ông dặn vợ mình ở nhà cho an toàn, rồi chạy ào đến trường, nơi con trai của ông đang học
Ở đó, ông nhìn thấy một đống đổ nát - ngôi trường đã sập hoàn toàn. Ngay lúc đó, người đàn ông nhớ đến lời hứa ông luôn nói với con mình: "Dù thế nào, bố cũng luôn bảo vệ con!". Và ông bật khóc khi nhìn đống gạch vụn đã từng là trường học.
Rồi ông bắt đầu cố định hướng xem lớp của con mình nằm ở vị trí nào. Góc bên phải phía sau của trường học! Ông lao đến và bắt đầu bới đống gạch đá.
Nhiều vị phụ huynh nhìn thấy người đàn ông làm như vậy, họ vừa khóc vừa kéo ông ra, kêu lên: "Quá muộn rồi!", "Anh không làm được gì đâu!", "Về nhà đi!", hoặc "Chúng ta phải chờ cứu hộ đến thôi!"...
Nhưng để đáp lại những lời đó, người đàn ông chỉ nói đúng một câu: "Giúp tôi một tay!" Và ông vẫn tiếp tục bới đống gạch, cẩn thận quẳng từng viên gạch, từng mảng tường ra ngoài.
Đội cứu hộ đến và họ cũng cố lôi ông ra khỏi đống đổ nát.
- Chúng tôi sẽ lo việc này! Ông về nhà đi!
Nhưng người cha vẫn dọn dẹp từng viên gạch, và chỉ đáp:
- Giúp tôi một tay đi!
Cảnh sát cũng có mặt. Họ cũng khuyên can người đàn ông:
- Anh đang trong trạng thái không ổn định. Anh có thể gây nguy hiểm cho mình và cho người khác, đề nghị anh về nhà!
Nhưng họ cũng chỉ được nghe một câu đáp: - Giúp tôi một tay!
Một người, rồi nhiều người bắt đầu vào "giúp một tay". Họ đào bới đống gạch suốt 8 tiếng... 12 tiếng... 24 tiếng... 36 tiếng... Và đến tiếng thứ 38, khi kéo một tảng bê-tông ra, dường như họ nghe thấy tiếng trẻ con.
- Armand? - Người đàn ông gọi to, giọng nghẹn lại.
Và ông nghe tiếng trả lời:
- Bố phải không? Con ở đây này! Con đang bảo các bạn đừng lo, vì bố sẽ đến cứu con, và cứu cả các bạn nữa! Bố đã hứa bố sẽ luôn bảo vệ con mà...
14 học sinh trong số 33 em ở lớp của Armand được cứu sống hôm đó, vì khi ngôi trường sập xuống, một tảng bê-tông to đã chèn vào tạo thành cái "hang" nhỏ và các em bị kẹt. Armand đã bảo các bạn đừng khóc, bởi vì "bố tớ sẽ đến cứu chúng ta".
Các em nhỏ hoảng sợ, đói và khát, nhưng đã được cứu sống, bởi vì có một người cha đã hứa

Quá khứ của một cô gái

Sau tiệc cưới, mọi người ra về hết, tôi và em về phòng dành cho đôi tân hôn tại khách sạn. Mặc nguyên bộ áo quần chú rể chưa thay đợi em tắm,tôi thả lỏng cơ thể xuống ga giường sau một ngày tiếp khách mệt mỏi đến rã rời. Bỗng chuông điện thoại reo lên, số lạ, đầu dây bên kia phát ra giọng nam đầy giễu cợt và thách thức:
Quá khứ của một cô gái

- Alo! Chào chú rể! Đêm nay tân hôn chắc là hạnh phúc nhỉ? Tôi
có một số bí mật về vợ anh, có lẽ anh rất cần phải biết. Tôi đang ngồi ở quán cafe Thảo Nguyên. Khách sạn nơi anh đang ở đi bộ sang đây chưa tới 10 phút. Tôi sẽ đợi anh đến.
- Xin lỗi, anh có thể cho tôi biết anh là ai?
- Là ai không quan trọng. Tôi chỉ muốn cho anh biết sự thật về vợ anh
- đầu dây bên kia bắt đầu nói với giọng gay gắt
- Anh không đến là một sai lầm.Tôi cúp máy suy nghĩ. Người gọi điện ấy là ai? Qua giọng nói thì hình như người ấy rất ghét vợ mình.
Nhìn lên đồng hồ mới bảy giờ mười lăm phút, thôi thì gặp mặt một chút,còn hơn ngồi suy nghĩ lung tung.Trong phòng tắm bước ra, em dịu dàng nhìn tôi nói:
- Anh vào tắm đi,nước cuốn đi tất cả sự mệt mỏi. Em tắm xong thấy tỉnh táo và thoải mái liền.Tôi mỉm cười nói:
- Bây giờ anh đi ra ngoài có chuyện một chút, em nghỉ ngơi đi. Khoảng nữa tiếng nữa anh sẽ về - tôi vừa nói vừa véo mũi em dỗ dành.Người gọi điện đến là người yêu cũ của em. Tướng thuật cho rằng "mệnh người do thiên bẩm và biểu lộ ra ở hình thể". Tính mệnh lộ ra ở hình cốt, nhìn vào đôi mắt tam giác, giọng nói bén nhọn như mũi dùi, tôi thầm nghĩ, ở người này mình khó cùng chung đồng cảm. Tôi ngồi xuống và hỏi: - Anh có chuyện muốn gặp tôi? Chỉ chờ có thế, anh ta đã vội đưa cho tôi xấp ảnh, với nụ cười cửa miệng và nói: - Tôi nói ra sợ rằng anh không tin, nhưng anh hãy
nhìn vào xấp hình này để biết trước đây vợ anh và tôi đã có quãng thời gian hạnh phúc biết nhường nào? Tôi lặng đi và ngượng đến đỏ mặt trước những tấm hình khỏa thân của em và người ấy đang tình tứ bên nhau. Chỉ lướt qua mà không dám xem hết cả xấp ảnh, tôi tự trấn tĩnh lại rồi nói:
-Anh hẹn tôi ra đây chỉ để xem mấy tấm hình này thôi sao? Bí mật là đây ư?
Với vẻ tự đắc, anh ta cười nói:
- Thì anh cứ xem hết đi đã. Tôi muốn cho anh biết cô ấy nóng bỏng đến mức nào. Suốt một thời gian dài tình tứ, thế mà cô ấy kiêu ngạo nói tôi là thứ chẳng ra gì, chẳng đáng làm chồng của cô ấy. Để xem trước những bức ảnh này, cô ấy còn mạnh miệng nói về tôi như thế không. Anh có đủ tự tin để đưa cô ấy về làm vợ mình chứ? Nhờ anh nói lại với cô ấy, đây là món quà tôi dành cho cô ấy trong
ngày cưới, đặc biệt là đêm tân hôn.
Tôi giận run, đặt xấp hình xuống trước mặt anh ta nói:
- Cô ấy nói đúng! Anh là thứ chẳng ra gì, là người đàn ông hèn hạ nhất mà tôi đã gặp. Tại sao trước đây cô ấy lại chọn anh làm người yêu nhỉ? Anh tưởng là đưa xấp hình này cho tôi, xem xong là tôi bỏ cô ấy hay mạt sát cô ấy hay sao? Không bao giờ. Tôi giận dữ nói
tiếp:
- Thật sự mới nhìn qua tôi rất thất vọng nhưng anh thử nghĩ và
thống kê lại xem, trong một ngày cả nước chúng ta có bao nhiêu cặp quan hệ trước hôn nhân. Sẽ có nhiều cặp tình tứ và nóng bỏng hơn những bức hình kia nhiều, chỉ có điều những người đàn ông có lòng tự trọng, có nhân cách họ không bao giờ làm những trò hề ti tiện giống như anh.Tôi không biết giữa anh và cô ấy có mâu thuẫn gì dẫn đến chia tay, bởi tôi nghĩ đã yêu nhau thì nên tôn trọng đến quá khứ của cô ấy, cho nên không bao giờ tôi gặng hỏi lấy một
lời. Nhưng bây giờ anh đã cho tôi biết sự thật, thì tôi cũng sẽ nói cho anh biết, qua sự việc này tôi cảm thấy thương cô ấy hơn. Đối với anh, cô ấy đã cũ, đã qua tay anh nhào nặn đến hư thối, nhưng đối với tôi, cô ấy là người phụ nữ mới, quyến rũ và rất khôn khéo trong cư xử với mọi người.Anh hãy đem xấp hình ấy về đi, cô ấy không thích đón nhận những món quà ấy đâu, đừng để cô ấy xem
thường anh thêm một lần nào nữa.Nói xong tôi bỏ đi trước sự ngỡ
ngàng, bối rối của anh ta. Tôi lang thang lòng nặng trĩu, sự việc quá bất ngờ, trước những hình ảnh đập vào mắt thực sự làm tôi choáng váng.Ngồi một mình bên bờ sông Hương,tách cà phê đen vẫn không thể làm cho tôi tỉnh táo. Chuông điện thoại đổ liên tục, em gọi đến nhưng tôi chẳng buồn nhấc máy, tôi chẳng đủ cao thượng để giáp mặt em lúc này.11h đêm tôi mới bước về đến phòng.Em ngồi buồn, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Không nói gì, tôi vào phòng tắm. Em nói đúng, nước cuốn đi tất cả những mệt mỏi muộn phiền. Tôi ngồi xuống cầm tay em nói lời xin lỗi vì đêm tân hôn đã để em ngồi chờ buồn, em ngước đôi mắt buồn nhìn tôi nói:
- Em đã biết hết rồi. Thằng khốn ấy đã điện thoại cho em, điều
mà em luôn lo sợ bây giờ đã đến.Anh đừng tỏ ra cao thượng như thế,em đau lòng lắm, em không xứng với anh
- vừa nói em vừa lấy ra tờ giấy ly hôn em mới viết đưa cho tôi. Tôi xé tờ giấy ly hôn nói: - Thánh nhân vẫn còn đôi lần mắc lỗi huống gì những người trần như chúng ta. Nói không trách em thì không thật lòng chút nào. Quá khứ để nó ngủ yên, anh chỉ mong giờ đây khi đã là vợ anh rồi, em sẽ là người vợ tốt, là tấm gương cho con cái sau này. Qua sự việc vừa rồi chính là bài học kinh nghiệm cho cả em và anh tránh để không lặp lại thêm một lần nào nữa. Cuộc sống chúng ta sau này còn có rất nhiều chông gai, em và anh cùng chung vai giải quyết, chứ không phải lúc nào cũng dùng tờ giấy ly hôn để buông xuôi, nó chỉ là tờ giấy thông hành góp phần vững chắc cuộc hôn nhân mà thôi. - Khi đến với nhau bằng tất cả sự thương yêu, thì khi chia tay nên nhẹ nhàng và lịch sự. Em không yêu người đàn ông đó nữa thì nên nói nhẹ nhàng, tránh sỉ nhục, mạt sát.Em đã làm lòng tự ái của anh ấy bị tổn thương, cho nên anh ấy quay lại để trả hận. Anh mong không chỉ em mà tất cả những phụ nữ khác có hoàn cảnh như em nên biết, tránh những hậu quả không hay xảy ra.Em ôm chầm lấy tôi, vừa khóc vừa nói:
-Thế là anh đã tha thứ cho em sao?Anh không giận em ư? Em cảm ơn anh! Em hứa sẽ cố gắng làm tốt vai trò của người vợ, người con dâu trong gia đình, và vai trò người mẹ sau này nữa.Tôi ôm em vào lòng và chỉ lên đồng hồ nói: - Đã 2h sáng rồi, không được khóc nữa, em định bỏ qua đêm tân hôn sao? Em áp sát vào tôi nói: -
Không đâu, đêm nay không chỉ là đêm tân hôn, mà là đêm của sự tha thứ, một đêm mang bao kỷ niệm theo em mãi sau này. Cảm ơn anh, em rất hạnh phúc ông xã à !!!

Điều gì quan trọng nhất trong tình yêu?

Có một chàng trai và một cô gái yêu nhau, một hôm chàng trai cảm thấy người yêu ko còn yêu mình nữa, chàng muốn chứng minh điều ấy. Một lần đi chơi, chàng đã ôm và hôn một cô gái trước mặt người yêu của mình, cô bạn ko nói gì chỉ cười. Bạn cô gái hỏi "Tại sao mày ko giận hắn? Tại sao lại chỉ cười?" Cô ấy trả lời "Vì mình tin anh ấy, anh ấy làm như thế vì có lý do của mình và anh ấy yêu mình" 

Điều gì quan trọng nhất trong tình yêu?

Và một lần nọ, chàng trai bắt gặp một người con trai ôm, hôn bạn gái của mình. Chàng đã nổi giận và rồi 2 người đã chia tay vì anh nghĩ nàng phản bội mình. Chàng buồn và tự hỏi tại sao tình cảm nhạt phai mà cô ấy cứ im lặng như thế...
3 tháng sau đó, có cuộc gặp bất ngờ đã đến với chàng. Cô bạn thân của bạn gái chàng đem đến cho chàng những tín vật cuối cùng của nàng... Nàng đã chết một tháng sau ngày 2 người nói chia tay vì một cơn bệnh nặng. Trong chiếc hộp chứa đựng những tất cả kỷ niệm của 2 người có đc và một cuốn nhật ký ghi lại từng lời nói mà chàng đã nói với nàng.
điều ngạc nhiên nhất là trong đó có một tấm ảnh người con trai đã ôm hôn nàng và chàng đã thấy... Thật trớ trêu thay thì ra người con trai ấy đã đính hôn và trở về mời cô bạn thân sang Mỹ dự đám cưới... Những trang cuối cùng trước lúc nàng mất đi, chỉ vỏn vẹn một câu "Em tin anh vì em yêu anh"
Chàng trai đã chết lặng người... Và đã khóc thật nhiều... Vì chàng đã ko tin tưởng vào tình yêu mà nàng đã dành cho chàng........... 

Niềm tin là gì đây ?

#Điều gì quan trọng nhất trong tình yêu?

HÃY YÊU KHI CÒN CÓ THỂ

Ngày đẹp trời, một cặp vợ chồng khoảng 70 tuổi đến văn phòng luật sư. Họ muốn làm thủ tục ly hôn.

HÃY YÊU KHI CÒN CÓ THỂ

Lúc đầu vị luật sư vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi nói chuyện với đôi vợ chồng già, ông đã hiểu ra câu chuyện...

Hơn 40 năm chung sống, cặp vợ chồng này luôn cãi nhau suốt cuộc hôn nhân của họ và dường như chẳng bao giờ đi đến quyết định đúng đắn.

Họ chịu đựng được như vậy đến tận bây giờ là vì những đứa con. Giờ con cái đã lớn, đã có gia đình riêng của chúng, đôi vợ chồng già không còn phải lo lắng điều gì. Họ muốn được tự do sau những năm tháng không hạnh phúc. Cả hai vợ chồng đều đồng ý ly hôn.

Hoàn tất thủ tục ly hôn cho cặp vợ chồng này, với vị luật sư, là điều không hề dễ. Ông thực sự không hiểu vì sao, sau 40 năm chung sống, đến tuổi 70, đôi vợ chồng ấy vẫn muốn ly hôn.

Vừa ký các giấy tờ, người vợ già vừa nói với chồng: "Tôi thực sự yêu ông, nhưng tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. Tôi xin lỗi".

"Không sao mà, tôi hiểu..." - Ông chồng già đáp lời.

Nhìn cảnh này, ông luật sư đề nghị được mời hai vợ chồng ăn tối. Người vợ nghĩ: "Sao lại không? Dù ly hôn vẫn sẽ là bạn cơ mà".

Bên bàn ăn, một không khí im lặng đến khó xử.

Món ăn mang ra đầu tiên là gà quay. Ngay lập tức người chồng gắp một miếng đùi gà cho vợ: "Bà ăn đi, đó là món bà thích mà".

Nhìn cảnh này, vị luật sư nghĩ "vẫn còn cơ hội cho họ". Nhưng người vợ đã cau mày đáp lại: "Vấn đề ở đấy đấy. Ông luôn đề cao mình quá và không bao giờ hiểu cảm giác của tôi. Ông không biết tôi ghét đùi gà thế nào à?".

Nhưng người vợ không biết, bao nhiêu năm qua, người chồng luôn cố gắng để làm hài lòng bà. Bà không biết, đùi gà là món yêu thích của ông, cũng như ông không biết, bà chưa bao giờ nghĩ rằng ông hiểu bà. Ông không biết bà ghét đùi gà, mặc dù ông chỉ muốn dành những miếng ngon nhất, những điều tốt nhất cho bà thôi.

Đêm đó cả hai vợ chồng già đều không ngủ được. Sau nhiều giờ trằn trọc, người chồng không thể chịu đựng được nữa, ông biết rằng ông vẫn còn yêu bà và không thể sống thiếu bà. Ông muốn bà quay trở lại. Ông muốn nói lời xin lỗi, muốn nói "tôi yêu bà".

Ông nhấc điện thoại lên và bắt đầu bấm số của bà. Tiếng chuông không ngừng reo, ông càng không ngừng bấm máy.

Đầu bên kia, bà vợ cũng rất buồn. Bà không hiểu điều gì đã xảy ra sau tất cả những năm tháng sống cùng nhau đó. Ông ấy vẫn không hiểu bà. Bà vẫn rất yêu ông nhưng bà không thể chịu đựng cuộc sống như vậy nữa.

Mặc cho chuông điện thoại reo liên hồi, bà không trả lời dẫu biết rằng đó chính là ông. Bà nghĩ "Nói làm gì nữa khi mọi chuyện đã hết rồi. Mình đòi ly hôn mà, giờ đâm lao phải theo lao, nếu không mất mặt lắm". Chuông điện thoại vẫn cứ reo và bà quyết định dứt dây nối ra khỏi điện thoại.

Bà đã không nhớ rằng ông bị đau tim...

Ngày hôm sau, bà nhận được tin ông mất. Như một người mất trí, bà lao thẳng đến căn hộ của ông, nhìn thấy thân thể ông trên chiếc đi văng, tay vẫn giữ chặt điện thoại. Ông bị nhồi máu cơ tim trong khi đang cố gắng gọi cho bà.

Bà đau đớn vô cùng. Một cảm giác mất mát quá lớn bao trùm lên tâm trí.

Bà phải làm rõ tất cả tài sản của ông. Khi bà nhìn vào ngăn kéo, bà thấy một hợp đồng bảo hiểm, được lập từ ngày họ cưới nhau, là của ông làm cho bà.

Kẹp vào trong đó, bà thấy có một mẩu giấy ghi rằng: "Gửi người vợ thân yêu nhất của tôi. Vào lúc bà đọc tờ giấy này, tôi chắc chắn không còn trên cõi đời này nữa. Tôi đã mua bảo hiểm cho bà. Chỉ có 100 đô thôi, nhưng tôi hy vọng nó có thể giúp tôi tiếp tục thực hiện lời hứa của mình khi chúng ta lấy nhau. Tôi đã không thể ở cạnh bà nữa. Tôi muốn số tiền này tiếp tục chăm sóc bà. Đó là cách mà tôi sẽ làm nếu như tôi còn sống. Tôi muốn bà hiểu rằng tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh bà. Yêu bà thật nhiều".

Nước mắt bà tuôn chảy. Bà cảm thấy yêu ông hơn bao giờ hết. Bà muốn nói lời xin lỗi, muốn nói "tôi yêu ông". Nhưng ông đã không thể nghe được nữa.....

CÓ YÊU THƯƠNG XIN ĐỪNG ĐỂ ĐÓ !

Chị và nó cách nhau 4 tuổi . Ừ , đọc tới đây khi cũng biết tỏng là chả thể xảy ra cái quái gì hơn mức chị em giữa chị và nó . Nó chỉ là ( theo kiểu mỗi người vẫn nghĩ ở đứa con trai tuổi nó ) một thằng nhóc còn chị lại là cô sinh viên năm cuối. Mỗi người chạy theo cái guồng quay cuộc sống khác nhau vậy đấy mà có những lúc chị nghĩ nó là nơi ấm áp và bình yên nhất trong cuộc đời mình .
CÓ YÊU THƯƠNG XIN ĐỪNG ĐỂ ĐÓ

Chị trọ cách nhà nó hai căn và chỉ tình cờ quen nhau trên Facebook . Nhận xét về vụ này nó bảo là " Duyên tiền định " .Ngày rãnh rỗi nó hú chị đi uống nước ăn vặt linh tinh chỉ như kiểu thằng ở lâu năm từ nhỏ dắt con nhỏ mới nhập tịch vào khu phố . Chị vô tư , thích rong chơi và tự nhiên như con nít còn nó thì lại cụ non hay lo nghĩ , hai đứa sáp vô ấy vậy mà lại hợp .
Nhớ trong mấy lần trò chuyện linh tinh chị thở dài bảo nó :
-Chị chia tay người yêu cũ vì ổng ghen. chị đi học ca đêm mà suốt ngày ổng gọi điện thoại cả chục cuộc . thăm dò hỏi c đi đâu . làm mất cả tự do .
Nó nghe , Rồi bằng một giọng điệu "người lớn" nhất có thể nó trình bày
-E thấy đàn ông người ta thường yêu mà không có niềm tin vào người phụ nữ của mình . Không có niềm tin trong tình yêu khác gì ngồi trên chiếc xe không xăng . ừ thì hai đứa có thể cùng ngồi lên đó nhưng chả bao giờ đi xa được
Chị cóc đầu nó bảo " Cụ non vừa thôi ông tướng "
Nó quẹt mũi cười hì hì
- Yên tâm nếu lỡ mình có ngồi chung xe mà hết xăng thì hai mình sẽ cùng nhau đẩy bộ tới hết quảng đường hen ?
- Này ! mày đang tán chị đấy à !?
- Gion xíu cho vui nhà vui cửa _ ___! . Thôi chuyển chủ đề ...
Ý chị chắc đơn giản là tâm sự nó nghe . Nhưng nó lại suy nghĩ nhiều rồi đâm ra kết luận hùng hồn " Chắc đang răn mình đừng có như ông kia =.= "
DBS M05479
Quang Cao