Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

ĐỒ NGỐC "TỈNH TÒ"

Trời ơi là trời cái máy tính...... bực mình không chịu được. Nó rút phịch cái phích cắm mằn hình tối thui. Đang chat dở với thằng "hàng xóm" mà tự nhiên màn hình nổi mấy chữ to đùng KHÔNG THỂ KẾT NỐI ĐỂ TRÒ CHUYỆN.....

ĐỒ NGỐC

Thằng hàng xóm đó nhà nó chưa đến bao giờ cũng chẳng biết ở đâu, cơ mà là hàng xóm bởi học cùng trường, cùng lớp và cùng bàn.

Hắn: này bà ơi tôi bảo cái này...

Nó: gì cơ? nói đi hồi hộp quá!

H: À, ừm chuyện này hơi khó nói...

N: ô cái ông này, nhanh lên sốt hết cả ruột rồi nè

H: chuyện là...tôi..

H: này

H: Buzz!

H: cái bà này đi đâu rồi .......

Thế mới bực không í chứ! Đang lúc gay cấn. Dù dạo này thi thoảng mới bị thế nhưng mà vào thời điểm này đúng là dễ làm người ta bực mình ! Nhanh chóng mặc vội cái áo ngoài nó dắt xe ra quán nét. Mỗi lần nó vào được đón chào như một minh tinh, dưới ánh mắt đầy hâm mộ của mấy thằng con trai trong đó. Công nhận là lúc đó cứ vui vui như thoả mãn ước nguyện gì đó í. Là một đứa con gái năng nổ, hài hước nhưng có một suy nghĩ chín chắn trong cả hành động, cái ngoại hình không mấy tồi và thành tích học tập đáng nể nó hầu như quen biết cả cái trường nó và được khá nhiều người biết đến. Nó được coi là Bác sỹ tâm lí của lớp cái nghề mà nó luôn hướng tới mà xem chừng cũng có triển vọng. Cơ mà số trời thế nào lại để nó 17 năm FA thế này !! Trong cái quán nét có lẽ girl bị yếu thế nhưng với nó thì ngược lại. Nó thích trêu mấy em trai nhỏ nhỏ đến nỗi có thằng bỏ về vì không chịu nổi nữa, còn mấy thằng nhớn nhớn thì vừa bước vào đã khuyến mãi một nụ cười không thể tươi hơn !! Lần này cũng vậy, cười xong nó vội ngồi vào lên Face xem thằng bạn còn onl không để xem nó nói gì tò mò chết đi được. Ôi may quá ! trời đất đúng là không phụ lòng người tốt đấy mà.

N: ơi ! đây, vừa nãy máy tính bị hỏng cái buzi không trả lời được

H: chỉ có máy nhà bà mới có buzi mà hỏng

N: Thôi được rồi, nói đi ,đang còn giở giang ...

H: Nhưng bây giờ hết hứng rồi

N: Ô muốn chết hả?? hay là cháy buzi?

H: Thực ra thì, tôi thích một người mà không biết tán ra sao đây...

N: trời ơi chuyện này dễ không, đúng là tìm đúng thuốc rồi đới, tôi thì thừa kinh nghiệm Cái tin này làm nó hơi bất ngờ xíu bởi lẽ suốt ngày hắn kêu than mất bọn trong lớp yêu đương này nọ. Thế mà .... ! Trong lòng nó cũng như có một điều gì đó khó tả.

N: lạ à nha, lớp trưởng của chúng ta biết yêu rồi đấy nhớ !

H: yêu đâu mà yêu mới thích thôi. Với lại đây là thích đơn phương nữa !!!

N: Cô nào mà làm cao ghê ta ?? Thần đồng của lớp mình mà không thích, để tôi đoán thử xem nào

H: hơ hơ, đoán xem nào ?

N: chắc là Hường rồi, tôi thấy ông để ý người ta suốt

H: bà ăn s**t với gì mà đoán như thần thế ???

N: ông thích ăn cháo lưỡi trộn răng hả???

H: Thôi thôi, trêu xíu mà. Thế giờ người đẹp giúp tôi đi

N: Nhưng mà tôi biết gì mà giúp..

N :Có hay nói chuyện không?

Và khi nói chuyện thì thường nói gì ? .... Nó đặt ra rất nhiều câu hỏi mà chẳng thấy trả lời !

N: Này ! Buzz!

H: đây ! vẫn đây mà

N: Thế thì trả lời đi chứ ! mấy câu đó

H: Thế này mà bà gọi là mấy, phải đến chục câu ý chứ !

N: Có muốn giúp không đây??

H: À có chứ

Tôi tính thế nào bà cũng biết rồi đấy ! Chỉ dám nói chuyện trên mạng chứ nhìn mặt thì ai dám nói ! Kể cả nói chuyện này với bà tôi còn thấy ..

N: Ha ha, ngại cơ đấy @@ đúng là biết yêu nó khác ! rồi để tôi tính đêm nay phải nằm suy nghĩ bàn mưu tính kế cho ô mới được. @#$%^^&*(_(**&%^$#@#!%$^&*(*()_)&^$#$#@^^&&(*()%##@@&_ ................... ............. ....

Chúng nó nói bao nhiêu là chuyện liên quan để tìm ra một kế sách hợp văn lí. Nó bao giờ cũng vậy nhiệt tình hết mình trong mỗi lần giúp người khác nhất là đúng "chuyên ngành" của nó. Nhưng hình như lần này có cái gì đó khang khác. Nó đã đôi lần suy nghĩ về chuyện tình cảm, có một số đối tượng đã bày tỏ tình cảm với nó nhưng thực sự nó không biết rõ tình cảm trong mình. Nó yêu quý tất cả mọi người, bao giờ cũng mong nhìn thấy nụ cười của người khác, đôi khi thấy thích thích tên này rồi lại thích cả tên kia nữa. Thế là thành ra nó thích đến vài chục người !!!!.... Hôm vừa rồi, nó tỉnh tò với hắn, lúc đang giờ ra chơi nó hét đùng: "Hàng xóm ơi tôi thích ông thật đấy". Hắn há hốc mồm cười như chưa được cười, cả lớp cũng vậy. Bời lẽ câu này nó đã nói với hầu như cả lớp í chứ ! Thế mà chúng nó vẫn vỗ tay hoan hô ầm ầm, tưởng thật í mà, nhìn cái mặt nó không tưởng thật mới lạ - diễn viên nổi tiếng tương lai mà lị. Hôm đấy nó để í hắn có vẻ cười to nhất hội ! có cái gì đó như vụt khỏi tay nó, đầu nó bỗng trống rỗng trong vài tích tắc !!!. Đúng là buồn cười thật, suy nghĩ rồi nó cười với chính mình.

H: hay tôi cho bà cái mật khẩu bà vào nick này, tôi có lưu tin nhắn chat của tôi với Hường, đọc xong cho tôi lời khuyên nhá ??

N: " Thư tình" mà cũng cho tôi đọc hả??

H: Thư tình gì đâu, toàn nói chuyện vớ vẩn thôi. mà bà đừng cho ai đọc cái đó nhá, tin tưởng nhất mới cho xem đấy N: Được rồi, tôi không làm thế đâu là sợ, đưa mật khẩu đây coi

H: ờ mật khẩu là tên của tôi đấy

N: rồi để tối vào xem, bây giờ phải về rồi

H: lại ngồi nét hả??

N: Chả thế, tại chuyện của ông làm người ta tò mò quá

H: Thế cơ à ?? tò mò .. hay là...

N: Ờ đúng đấy

H: đúng cái gì ?

N :Tôi thích ông thật rồi giờ tính sao đây ?? chúng ta lại lâm vào cuộc tình tay ba thế này sao ?? tình bạn của chúng ta thì sao? Abczyz

H: bà bảo thích tôi từ hôm nọ rồi cơ mà !

N: ha ha, quên mất

H: nhưng trái tim tôi đã thuộc về người khác rồi, biết làm sao đây ?

N: trời, rõ hôm qua xem có thấy đài báo gió mùa Đông Bắc đâu nhể mà chỗ tôi lại đầy gió thế này ?

H: Bà đã đưa dao rồi thì chả phải chém !

N: Không giúp nữa bi giờ !

H: Thôi thôi, cái hay cái đẹp

N :thế chứ, thôi tôi đi về đây, bảo về từ nãy rồi mà .

H: Nhớ vào ngay nhá, đừng quên

N: rồi biết rồi thưa ông, yêu vào có khác nhể ! thôi pp out đây

H: ừm bye bye

Về đến nhà nó không bật máy ngay bởi nghĩ có lẽ nó cũng chẳng lên được. Rồi lại suy nghĩ lại buồn cười chính mình, mạng hỏng hay chính mình không muốn xem ? Đêm đó nó suy nghĩ rất nhiều đến nỗi không ngủ được xíu nào cả, tò mò nhưng lại sợ một cái gì đó nên nó chẳng bật máy lên. Đến tận gần sang nó tự dưng lại cắm điện bật lên ... cơ mà màn hình vẫn hiện dòng chữ"quen thuộc và đầy yêu thương " .. đúng là ...

Đến lớp sớm hơn mọi ngày lớp vắng tanh vắng ngắt, hít 1 ngụm khí trời buổi sớm khiến nó cảm thấy thoải mái và đủ tỉnh táo điểu khiển mọi suy nghĩ việc làm của mình với hắn và cả với Hường. Nó đã thừa nhận với chính nó rằng nó thích hắn thật lòng nhưng lại trong hoàn cảnh này ... Tự nhủ chẳng có gì to tát nó sẽ vẫn mỉm cười, vẫn luôn giúp đỡ mọi người hết mình đầu tiên giúp chuyện tình của 2 người kia thành công trước đã. Bắt đầu bười học bằng một nụ cười tươi. Rồi hắn đến, đi về chỗ nó đang ngồi cũng là chỗ của hắn nó thấy lạ là hắn chẳng hỏi gì chuyện kia cả.

- Sao ông không hỏi ?

- Gì cơ? À! chưa xem hả ?

- Máy chưa sửa? - hay không muốn giúp tôi?

- Sao mà không muốn, " gả " được đồ ngốc như ông đi tôi sướng lắm í chứ haha

Để chứng tỏ điều ấy tôi mượn máy điện thoại con bạn lên mạng luôn trong cả giờ học ( đó là giờ công nghệ được ngồi chơi chứ không phải chơi lén đâu nha )

- Bà làm gì thế?

- Lên mạng, giúp ô không thì lại trách

- Thôi, về nhà cũng được mà

- Luôn đi cho rảnh nợ

- Thôi, đàn trong giờ học mà - @@ ông nhìn lại đi, thầy cho chơi mà

- À ... ừm

- Cứ như không muốn cho tôi vào í, cơ mà vào xong rồi, hối tiếc cũng đã muộn rồi ! hehe

- ... Thôi tôi ra đây xíu - ờ đi đi Hắn đi ra ngoài tôi cũng vừa tầm vào mục tin nhắn. hắn có thói quen lưu tin nhắn chat nên trong đó có quá nhiều tìm mãi mới thấy. Công nhận là khả năng tám của mình trong đó có phân nửa là tin nhắn của nó! Tìm được rồi nick Thu Hường đây rồi ! Tận hơn 300 lượt chat ... ấn vào, nó nhìn được mấy dòng cuối chỉ có ừm, ok tôi sẽ giúp của Hường với lời cảm ơn trước bye bye của hắn.

Nói chuyện khách sáo thế này thí ma nào nó đổ, đúng là đồ ngốc mà - nó tự bình luận 1 câu.

Mà giúp cái gì nhể ? tò mò quá. Nó ấn lên xem từ đầu. Hắn nói hắn thích một người nhưng không dám nói ra, không biết bày tỏ. Á, Sao giống đặc nói với nó thể nhể???? !

Quyết định đọc tiếp .. câu chuyện chỉ xoay quanh người con gái bí ẩn đó, nó nhận ra theo miêu tả cảu hắn thì không giống Hường chút nào cả, mà... lại ... giống...!!!!! Có cái gì đó vui vui trong lòng nhưng ngay sau đó bị lấp bởi nhận ra đó như là 1 trò đùa của hắn. Hắn không nói tên người con gái kia nhưng nó nhận ra qua sự miêu tả của hắn và có lúc trong đoạn nói chuyện hắn nhắc đến " bà già" – hắn đã gọi nó trước kia ( sau vì nó không thích bị gọi như vậy nữa ). Còn khi nới với nó, hắn thừa nhận người đó là Hường, chỉ khác chỗ đó và chỗ cho nó mật khẩu để đọc. Đùa kiểu gì quá zậy chứ ! Thật sự rất bực mình nhưng nó cố gắng đọc hết cá tin nhắn xem thế nào. Đọc những lần chat tiếp theo của 2 người đều nói về người đó, lần gần đây nhất là kế hoạch tỏ tình của hắn, hắn là người nêu ý kến. Hắn muốn gây bất ngờ cho người đó. Nó đọc mà cảm thấy bị động đến lòng tự trọng của mình, hắn đang đùa ư ? kể cả nhưng lời hôm qua ? hắn thực sự thích Hường hay là nó hay chẳng thích ai cả? Nhưng sao hắn lại cho nó đọc nhể? Nó suy nghĩ và cố đọc nốt phần sau. Hắn muốn gây bất ngờ cho cô gái đó, nhưng ko phải Hường thì là ai?

Kế hoạch: " Hắn: Tôi lấy bà làm bia đỡ đạn được chứ ?

Hường: Có gì đâu giúp được ông là tôi vui rồi

Hắn :Chả biết người ta có thích mình không nữa

Hường: Tôi nghĩ là cứ cho cô ấy đọc những dòng này đi, chắc sẽ hiểu và bất ngờ lắm đấy !

Hắn: Ồ, ý kiến hay đấy ! chắc "bà già" bất ngờ lắm đây

Hường: Chắc là sẽ đọc đến đây, cô gái làm điên đảo lớp trưởng của tôi ơi hãy vui vì có 1 người yêu quý mình như thế nhá ! bạn thật may mắn đó

Hắn: Nhờ đây tôi cũng nói luôn "Bà già ơi, tôi thích bà từ lâu rồi nhưng không dám nói. Bà nói thích tôi trước rồi đấy nhớ, thế nên đây chỉ là lời đáp trả thôi hehe "

cảm ơn Hường nhiều nhá

Hường: có gì đâu, được đọc cả lời kia là vui rồi ! trên đời ngoài 2 người còn có tôi biết nữa ........"

Nó làm rơi luôn cái điện thoại trên tay làm cả lớp quay xuống, may mà có cái vỏ bên ngoài máy xịn nên không làm sao mạng vẫn chạy. Nó đơ mất mấy giây, máu chảy lung tung đầu không chịu vận động. Rồi hắn bước vào ngó nó đầu tiên, nó thấy hắn giả vờ cười chứ không biết làm gì hơn! Không cần hắn hỏi nói tự nói :

- Đọc rồi - à ừm .. đọc hết chưa

- hết rồi

- Không hiểu à?

- Ô nghĩ tôi là ai chứ ! Cơ mà tôi còn trẻ lắm, chưa muốn làm bà già đâu !

- Là " bà già " của riêng mình tôi là được rồi !

Ngay sau đó có tiếng đấm lưng thùm thụp, cả tiếng cười của 2 đứa nào đấy hòa chung trong tiếng huyên náo của phiên "họp chợ"

Một bàn tay đang nắm một bàn tay ........

DUYÊN ĐÃ HẾT THẬT RỒI

Tác giả: Khôi Nguyên

Phải vậy thôi! Duyên đã hết rồi...


- Chị đi siêu thị muộn thế ạ

Cô quay lại, là chị dọn dẹp văn phòng, chị khác quá so với khi mặc bộ đồng phục của nhân viên vệ sinh.

- Vâng, em ngồi trên phòng xem mãi tivi chán quá.

Chị tên là Huyền, Cô thấy cũng chững chạc nên gọi là chị chứ không biết tuổi. Huyền cũng vì lịch sự mà gọi Cô là chị, xưng em. Huyền đang đi với một cậu nhóc 2, 3 tuổi gì đó vắt vẻo ngồi trên chiếc xe đẩy.

- Chào Cô đi con.

Cô tiện tay với lấy túi thach hoa quả quay sang hỏi " Cháu thích cái này không?", Huyền có vẻ ngượng ngùng từ chối sự thân mật hơi đột ngột của một người khác hẳn mình.

Cô hiểu nên tự chọ mấy thứ nữa trẻ con thường thích cho vào giỏ rồi đi song song với hai mẹ con nói chuyện xã giao. Dù sao thì ở thành phố lạ này Cô cũng không có bạn, mà có lẽ còn khoảng 2, 3 tuần nữa Cô mới xong công việc ở đây để về nhà.

- Công ty có tuyển nhân viên tạp vụ không chị. - Huyền rụt rè hỏi.

Thư gửi bố

Gửi bố- người con yêu.

Bố à , đây là bức thư con viết ra ,nó sẽ k có địa chỉ người gửi và có lẽ cũng sẽ k mang địa chỉ người nhận. Bởi nó đc viết ra từ tấm lòng rất mực thành kính của con dành cho bố. Lật từng trang kí ức bao kỉ niệm ùa về con tìm gặp bố con - người bố thật đỗi hiền từ và cao cả đến mức lạ kì. Con nhớ... mỗi lần con đi chơi về muộn , con sợ bóng tối sợ màn đêm và cả sợ ma. Rồi con khóc. Thế là bố hiện lên như ông tiên trong truyện cổ tích , bố dắt con.đi trong màn đêm tối thui từng bước chân bố tỏa ánh sáng lạ kì. Một ý nghĩ hiện ra trong đầu con nhưng vs bao sự ngạo mạn của một đứa trẻ : "hỡi những linh hồn cô đơn kia,, ta k sợ các ngươi đưa ta đi , bố sẽ bảo vệ ta vì bố yêu ta và vì các ngươi k có bố ". Con chợt bật cười khi nhớ lại điều ấy , nhưng bố ơi đến bây giờ con vẫn nghĩ như thế bố à.




Mưa đang rơi... những giọt mưa mát lạnh đang rơi xuống cuốn con về những ngày mưa của nhiều năm trước. Đó là đoạn đường dài trong những ngày mưa tầm tã , bố kiên trì chở con trên chiếc xe máy cũ kĩ đến trường. Con rúc dưới tấm ni lon như những chú gà rúc đầu vào cánh mẹ. Một hơi ấm len lỏi vào thân xác cho con một cảm giác an toàn , và rồi con ước cứ đc mãi như thế. Bố ơi đã thật lâu rồi con k còn cảm giác đc bố nấu cho con những khi con trốn mẹ xem phim. Con nhớ nụ cười ấy lời nói ấy : " suỵt, khẽ thôi, ra xem phim đi bố nấu cho" và con sung sướng lẻn ra ngoài những lúc ấy bố thật tuyệt vời. Bố yêu ơi, con muốn viết nhiều hơn nữa nhưng có lẽ con k đủ thời gian mất rồi bố à. Bánh xe của giường bệnh đang đưa con vào căn phòng có hộp đỏ trên cánh cửa ấy. Hình như con sắp gặp mẹ con rồi. Con xin lỗi vì đã rời bỏ bố để đến vs mẹ và con cũng cảm ơn bố rất nhiều.

Con yêu bố . Con yêu.


Của một bạn tên Mink Hien Lee cung cấp

KHO BÁU DƯỚI LÒNG ĐẤT

Mẹ tôi là người thích lưu giữ mọi đồ vật cũng như niềm vui thú trồng trọt thừa hưởng từ ông ngoại. Sau khi cưới nhau, bố mẹ mua nhà ở California và chuyển đến sống ở đó nhưng thói quen tiết kiệm vẫn còn. Bằng xẻn và cuốc, khu vườn cằn cỗi dần dần xanh tốt với đầy đủ những cây lê, hạnh, ổi, hoa hồng, loa kèn...

kho báu dưới lòng đất


Trong nhiều năm làm việc trong vườn , mẹ đã đào một số món đồ chơi hỏng bị ai đó bỏ đi. Chú lính nhựa cầm súng đã sứt họng, các chàng cao bồi cưỡi ngựa bị gãy chân, những viên bi rạn nứt.

Phần lớn những người sẽ ném những món đồ chơi hỏng này vào sọt rác nhưng mẹ lại xem chúng như báu vật. Khi anh em chúng tôi trêu mẹ về việc này, mẹ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu và mỉm cười.

"Các con hãy nghĩ đến ngôi nhà cũng có lịch sử riêng của chúng. Phải có con trẻ của ai đó đã từng sống và trưởng thành ở đây." - Mẹ thường bảo như thế.

mẹ tôi luôn có thói quen cất giữ những món đồ chơi cũ

Những món đồ chơi tìm được trong vườn được mẹ lau sạch bùn đất rồi nhẹ nhàng cất vào trong một hộp đựng giầy đặt trên kệ phía trên máy giặt. Năm này sang năm khác, chúng chiếm không gian và bám đầy bụi nhưng mẹ không chịu đem bỏ đi.

Mẹ biết rằng có một đứa trẻ đã từng xem những chú lính nhựa, chàng cao bồi, và các viên bi này như là báu vật. Và chỉ riêng điều này cũng khiến chúng đủ tầm quan trọng để được lưu giữ.

Một ngày nọ, có một người lạ trạc tuổi trung tuần đến gõ cửa nhà chúng tôi . Ông tự giới thiệu về mình với chút bối rối :

"Tôi lớn khôn từ ngôi nhà này, tôi ra thị trấn vì tang cha và cảm thấy nhớ về quá khứ của mình. Bà có phiền nếu tôi dạo quanh ngôi nhà ?" - Ông giải thích.

Mẹ thở dài biểu hiện sự thương cảm và nói : "Tôi tin rằng mình đang giữ một ít đồ vật thuộc về ông". Nói xong mẹ ra phía sau nhà, mang chiếc hộp và đưa cho người khách lạ.

Lấy làm khó hiểu, ông mở nắp rồi thở hắt vì kinh ngạc khi những món đồ chơi thuở bé của mình vẫn còn được giữ gìn cẩn thận. Ngập tràn cảm xúc ùa về từ ký ức, ông lắp bắp cảm ơn trong đôi mắt nhòe lệ.

Mẹ mỉm cười. Mẹ luôn hiểu rằng sớm hay muộn, những kho báu trong khu vườn sẽ lại được cần đến. Như những hạt giống ngủ quên, ký ức nằm trong món đồ chơi chỉ chờ đúng lúc để đâm chồi.

Tôi Thề Tôi Mà Ko Làm Cho Cô Yêu Tôi Thì Tôi Ko Mang Họ Trần P4

Chương 16

Một lát sau, từ ngoài cửa có một thân ảnh kiêu sa, xinh đẹp đang vứt bỏ hết tất cả hình tượng mà lao xồng xộc về phía này. Chẳng ai khác ngoài còn bạn thân của tôi cả.

“Rầm” cánh cửa (lại) bị đạp thêm một lần nữa, kiểu này thì cái bệnh viện lo mà thay cửa sớm đi thôi, tôi gnhix chắc chẳng mấy chốc nữa, mấy người này chẳng cần đạp nữa mà cái cửa cũng tự mở ra luôn vì… gãy.

- Sao rồi? Gãy mấy cái xương? Sắp chết chưa? Trời ơi, cậu đừng có chết mà tớ đã kịp mua sắm, chuẩn bị gì đâu, vàng mã, quan tài tớ còn chưa mua nữa mà. Thế cho nên là chưa chết được đâu.
- Vâng thưa chị, em vẫn đang sống nhăn sống nhở ra đây.
- Á, mẹ ơi, xác chết tỉnh dậy!
- Dạo này xem phim kinh dị nhiều quá rồi phải không? Tớ mới chỉ gãy tay thôi chứ đã chấn thương sọ não gì đâu.
- Thế à? Sao chán thế!

DBS M05479
Quang Cao