Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

Lưỡi lê và dao găm

Đầu tiên xin sơ lược về các dòng lưỡi lê tiêu biểu đã từng có mặt ở Việt Nam. Có lẽ mình chỉ lấy mốc từ giai đoạn quân đội Phát xít Nhật đổ bộ vào Đông Dương trong thời gian cuối Đệ nhị Thế chiến. Quân đội Nhật trong thời điểm đó có các loại súng trường đặc trưng là type 30, type 38 , type 99 và đây là loại lưỡi lê sử dụng cho 3 loại súng trường trên.




Sau CMT8 thành công, toàn dân ta bước vào giai đoạn toàn quốc kháng chiến. Thời kỳ nay quân đội ta còn thiếu thốn, khó khăn về vũ khí, quân trang nên trưng dụng mọi vũ khí, trang thiết bị của đối phương từ Pháp, Nhật nên không ít thì nhiều quân dân ta cũng có sử dụng lưỡi lê này hoặc cả kiếm Nhật. Thậm chí khi quân ta tiến về giải phóng Thủ đô Hà Nội, trong đội quân danh dự đội mũ sắt Nhật và lê Nhật gắn cả trên súng trường Mossin Nagant của Nga



Sau này ta được viện trợ súng AK-47, nếu không nói đến phiên bản AK Trung Quốc (type-56) là loại có lưỡi lê 3 khía dính liền trên súng đã quá quen thuộc thì AK Nga có 2 loại lê và ta có đủ cả 2 loại này mặc dù rất ít thấy.

Phiên bản đời đầu đơn giản.




Phiên bản sau này có răng cưa để cưa cây và lỗ kết hợp với bao thành kềm để cắt kẽm gai.



Không hiểu sau 1975 đến bây giờ trong quân đội có tiếp tục duy trì việc trang bị lưỡi lê này cho người lính nữa hay không mà tới tận bây giờ thấy 2 loại này gần như mất tích hẳn, chỉ còn tìm được từ những kỹ vật chiến tranh của các bác cựu chiến binh.

Song song với miền Bắc thì ở miền Nam, chính quyền VNCH được Mỹ viện trợ súng đạn, đồng thời với việc lính Mý và đồng minh đặt chân đến Việt Nam đem theo nhiều loại súng thì cũng có nhiều loại lưỡi lê khác nhau. Có vẻ như thị trường lưỡi lê ở miền Nam đa dạng hơn miền Bắc và tiêu biểu ở miền Nam như

Lưỡi lê M1 gắn trên súng M1 Garand.



Lưỡi lê M4 gắn trên súng M1 Carbine




Lưỡi lê M5 và M6 gắn trên súng trường M14




Lưỡi lê M7 gắn trên súng M16



Sau Giải phóng 1975, quân đội ta đều trưng dụng các loại súng của Mỹ để sử dụng cho các lực lượng vũ trang nhưng lại bỏ quên các loại lưỡi lê trên cho nên theo thời gian chúng cũng chìm vào quên lãng và trôi nổi tứ tán. Bây giờ chỉ có thể kiếm được từ những chợ đồ xưa hoặc dân chơi hàng độc. Mặc dù đã bước sang thời kỳ hiện đại, kỹ thuật chiến đấu cũng đá khác xưa nên đã qua cái thời 2 bên xáp lá cà dùng dưỡi lê, báng súng chơi nhau. Nhưng không vì thế mà quân đội các nước không sản xuất ra những loại lưỡi lê cho súng trường hiện đại, điển hình là quân đội Mỹ hiện nay có lưỡi lê M9 dùng cho M4 Carbine.

Vậy vấn đề đặt ra ở đây là mình muốn tìm hiểu xem hiện nay trong quân đội việc sử dụng lưỡi lê rời, và việc tập luyện với lưỡi lê như thế nào, có được duy trì hay không mà trong những hình ảnh, tư liệu huấn luyện chiến đấu trong thời gian dài đều không thấy. Một số cao nhân trên đây nói rằng trong tương lai xa thì quân đội ta sẽ trang bị AK-103 cho người lính vậy thì có trang bị kèm cả lưỡi lê của AK-103 không?



Ngoài ra cũng xin nói thêm về dao găm cá nhân, đây là một thứ vũ khí cá nhân mà bất cứ người lính nào của một quân đội hiện đại phát triển đều phải được trang bị, nhưng mình cũng rất ít thấy lính nhà ta trang bị dao cá nhân. Hiếm hoi lắm mới thấy được như tấm hình này


Trong vấn đề huấn luyện võ đối kháng của bộ đội, công an ta hiện nay thì mình cũng đã thấy nhiều việc huấn luyện dùng tay không đối kháng với dao, dùng tay không đoạt dao nhưng chưa được thấy huấn luyện đấu dao. Thậm chí ở những lực lượng tinh nhuệ như đặc công, trinh sát cũng không thấy huấn luyện cái này, dù sao với những lực lượng làm nhiệm vụ đột kích, tấn công bất ngờ thì tình huống tấn công từ sau lưng, dùng dao kết liễu đối phương là có nhưng chưa thấy bên đặc công tập luyện kiểu này bao giờ. Ấy là chưa kể đến đòn phóng dao, đây là một ngón đòn nguy hiểm mà võ thuật dân sự đa số không dùng đến nhưng trong quân đội của các nước thì nghe đâu cũng có huấn luyện ngón này, còn ở trong bộ đội ta có phóng dao hay không mình cũng đá dò hỏi từ nhiều chỗ trên mạng và ít nhiều cũng nghe nói là có nhưng thông tin vấn còn mập mờ. Đây là vấn đề mình thắc mắc từ rất lâu nhưng vấn chưa có câu trả lời nào làm mình hài lòng, có thể cũng vì kiến thức mình còn hạn chế nên không phải thứ gì cũng biết nên lập topic này để mời các cao nhân vào đây bàn luận, đóng góp ý kiến để rõ hơn về vấn đề này vậy.

Thứ Ba, 8 tháng 1, 2013

Google có làm con người 'ngu' đi?

Không ít người thường nghĩ rằng trí óc là thứ sẵn có xuất hiện trong đầu, có mầm mống (dù nhiều hay ít) ở mỗi cá nhân trong điều kiện độc lập suy nghĩ. Tuy nhiên, bằng chứng từ các nghiên cứu tâm lý lại cho thấy trí thông minh phần lớn đến từ cách chúng ta phối hợp với người khác và với môi trường xung quanh.



Một nghiên cứu về bộ nhớ của tác giả Daniel Wegner thuộc Đại học Harvard đã phần nào cung cấp ví dụ cho hiệu ứng này. Đầu tiên Daniel Wegner chọn ngẫu nhiên các cặp đôi (bạn bè, người thân) và yêu cầu họ thực hiện một bài kiểm tra ghi nhớ trong phòng thí nghiệm. Một nửa số cặp được thực hành cùng nhau (nhóm 1) và nửa còn lại được sắp xếp với một người không quen biết (nhóm 2). Sau đó, cả hai nhóm tiến hành nhẩm một danh sách các từ khóa. Kết quả, những cặp thuộc nhóm 1 có thể nhớ được nhiều hơn, cho dù kiểm tra theo cá nhân hay theo cặp.

Giải thích điều này, Wegner cho biết chìa khóa nằm ở sự hiểu biết lẫn nhau giữa các cặp đã có mối quan hệ thân quen từ trước. Giữa họ có sự thỏa thuận ngầm phân chia công việc, ví dụ trong khi người này nhớ những từ liên quan đến công nghệ thì người kia sẽ nhớ từ về thể thao. Bằng cách đó, mỗi cá nhân có thể tập trung vào nhiệm vụ của mình, khiến họ vượt trội so với cặp không quen khác, vốn tồn tại tư tưởng lệ thuộc nhau (chứ không phối hợp).

Như vậy, ý nghĩa rộng hơn của nghiên cứu trên là nhấn mạnh việc thay vì buộc phải dựa vào những cái có sẵn, chúng ta có thể chia sẻ kiến thức, từ đó làm đầy thêm vốn hiểu biết phục vụ cho quá trình phát minh, sáng tạo... Có bộ óc hoạt động theo cách này là một trong những điểm mạnh của loài người.

Tuy nhiên, sự nổi lên của Google, Wikipedia và nhiều công cụ trực tuyến khác những năm gần đây đã khiến các chuyên gia phải đặt câu hỏi về tác động của chúng lên bộ não chúng ta.

Chỉ cần thao tác đơn giản gõ từ tìm kiếm, chẳng hạn "Ai đã đóng vai James Bond trong loạt phim 007?", kết quả sẽ nhanh chóng xuất hiện với câu trả lời là Sean Connery, George Lazenby, Roger Moore, Timothy Dalton, Pierce Brosnan và Daniel Craig… Tất cả những gì cần quan tâm chỉ là làm thế nào để truy cập thông tin một cách nhanh nhất mà chẳng cần nhọc công suy nghĩ.



Internet cung cấp nhiều tính năng chia sẻ kiến thức, là một kho dữ liệu có thể trả lời thắc mắc cho tất cả mọi người. Với tình trạng sử dụng như hiện nay, các chuyên gia bày tỏ lo ngại về việc có hay không internet đang dần sắp xếp lại hệ thống dây thần kinh trong bộ não của loài người?




Theo Đất Việt

Hosting free tốt nhất

 Trên nhiều diễn đàn tin học hầu như ai cũng biết đến trang www.000webhost.com là trang cung cấp hosting có thể là hàng đầu thế giới với dung lượng 1.5GB và 100GB băng thông đủ cung cấp cho một website nhạc hay giải trí có lượng truy cập lớn.

 Điều đặc biệt thôi thích ở trang này là nó có nhiều tính năng chặn các file không cần thiếu nếu ai đó muốn chơi bạn và có tính ổn định rất cao nhờ bảo mật tốt. Tôi nghĩ nếu bạn đã đầu tư có lời thì nên nâng cấp lên một phiên bản Premium Hosting vì nó sẽ hỗ trợ đầy đủ các tính năng và không bị giới hạn về bất cứ thứ gì mà bạn có thể xây dựng một thương hiệu riêng thật lớn.

Cùng nhìn sơ qua các tính năng trong  www.000webhost.com:



Nhấn vào  để đăng kí.
Các bạn có thể đăng kí tại đây xong rồi vào Email kích hoạt nhé.







Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

Cảm giác khi chia tay

Khi anh đến cũng rất nhẹ nhàng và anh đi cũng nhẹ nhàng như thế. Nhưng có khác nhau là, khi anh đến em đã cười rất nhiều, còn khi anh đi, thì chỉ có em và nước mắt.

Anh không nói ra, không trực tiếp làm trái tim em vỡ nát, nhưng anh đã dùng hành động để thể hiện điều đó. Anh lạnh lùng tắt máy khi em gọi, anh thờ ơ với những tin nhắn của em, và khi không thể trốn tránh nữa, anh nói “Anh đang bận, em đừng làm phiền anh nữa”. Phải rồi, khi anh còn yêu em, anh sẽ không làm trái tim em đau đến thế, anh sẽ không nói em làm phiền anh. Anh sẽ không phải tìm cớ để tranh mặt em, để không phải gặp em nữa. Khi còn yêu em, anh nói : “Anh sẽ yêu em mãi mãi, trái tim anh chỉ có thể là của em, sẽ không ai có thể chạm vào nó nữa”, và bây giờ, anh nói : “Anh xin lỗi”. Một câu xin lỗi cho tất cả, cho những ngọt ngào đã có bên nhau, cho những giọt nước mắt của em đã rơi, cho những yêu thương đã từng có và đã xa.




Anh đã từng bước, từng bước rời xa em và không còn quay lại nhìn em nữa. Em đã khóc biết bao nhiêu nước mắt, em đã cầu xin sự thương hại của anh. Đứa con gái mạnh mẽ trong em biến mất, chỉ còn lại một cô nhóc bé nhỏ mang vết thương tình yêu do anh gây ra.


Một ngày mới, em cuộn tròn trong chăn, em không muốn thức dậy nữa. Nụ cười của em sao nhìn đau quá, nó như tan ra trong nước mắt. Em thấy mọi thứ thật vô nghĩa khi không còn anh nữa. Và em chợt nhận ra mình yêu anh đến nhường nào.

Anh ra đi, và em, như một con nhím xù lông để tự bảo vệ mình sau những vấp ngã đau đớn trong tình yêu.

“Anh quay lại với người đó, anh vẫn còn yêu người đó lắm”. Tin nhắn anh tới, và chiếc điện thoại em như run lên. “ Anh sẽ đi và em đừng đợi anh nữa, anh xin lỗi’.

“Chúc anh hạnh phúc”

Em còn biết nói gì nữa đây khi anh đã quyết định như thế.

Khi chúng ta còn là bạn thân, em đã biết quá rõ mối tình của anh và cô ấy. Em cũng biết, anh đã từng khóc vì cô ấy, còn em, có bao giờ anh rơi nước mắt vì em? Cô ấy là một người hoàn hảo trong mắt anh, còn em, chỉ là một cô nhóc lùn, xấu xí. Nhưng em là bạn thân của anh, và đã bên cạnh anh khi anh mất cô ấy. Và rồi, anh yêu em, yêu em không biết có thật lòng hay không, nhưng em đã rất hạnh phúc. Vì em yêu anh.



Nhìn anh bước đi bên cạnh cô ấy, trái tim em nhói đau.


Nhưng em không thể tranh giành hạnh phúc với cô ấy được. “Hạnh phúc có được do tranh giành không phải là hạnh phúc trọn vẹn”. Và em biết, dù em có giành được anh đi nữa, thì trái tim anh vẫn chưa bao giờ là của em. Em đau đớn nhận ra, anh chưa bao giờ yêu em như lời anh từng nói.

Những ngày đầu chia tay anh, em thấy như địa ngục. Cuộc sống của em trở nên vô nghĩa. Nhưng rồi, em bỗng nhận ra rằng chia tay không phải là ngày tận thế. Nhỏ bạn thân em còn đau khổ hơn em nhiều, nhưng nó đã vượt qua được. Người con trai nhỏ yêu, đã bỏ rơi khi nhỏ đang mang trong mình kết quả tình yêu của 2 người. Nhỏ đã đau đớn, đã vật vã, nhưng cũng đã đứng dậy rất nhanh. Và em thấy, em còn may mắn. Ít ra, anh đã thôi dối lừa em, thôi ru em ngủ trong giấc mơ tình yêu màu hồng.

Tình yêu không có chỗ cho dối lừa, và em chợt thấy mình thật đáng thương trong mối tình của anh. Em đã yêu anh rất chân thành, và sẽ không thể quên anh được. Nhưng em biết, chúng ta xa nhau là tốt nhất cho cả hai. Dù rằng, nhiều khi, em vẫn thấy giật mình khi bắt gặp ai giống anh trên đường, vẫn thấy cay cay nơi khóe mắt khi đọc một cuốn sách có tên nhân vật giống anh, vẫn vào facebook anh, vẫn quan tâm đến cuộc sống của anh như một phản xạ tự nhiên.

Có ai từng nói, “hoài niệm về một tình yêu đã qua là một điều hết sức nực cười, tình đã hết như người đã chết”, nhưng em vẫn không thể làm được.

Khi chúng ta vô tình gặp lại nhau trên đời, anh có cười với em không, dù chỉ là nụ cười gượng ép. Hãy cười cho tất cả những yêu thương và hạnh phúc đã qua, anh nhé.

(...)

Gặp một người lạ

San! Tháng sau sinh nhật của ta. Mi thu xếp công việc ra đây dự sinh nhật của ta đi. Mi mà không ra thì ta không thèm chơi với mi nữa đâu. – Ngọc đã tua cái điệp khúc ấy cả tháng nay.

- Mi cứ làm như thu xếp được dễ lắm ấy! Ta không hứa hẹn gì đâu. Nếu không ra được thì mi lại nói ta nuốt lời . – San nửa mềm mỏng, nửa cứng rắn.

- Ta không biết đâu. Mi phải ra, bằng giá nào cũng phải ra đây! – Ngọc vẫn tiếp tục.

- Thôi … thôi được rồi bà cô của tôi! Tôi ra được chưa!? – San chịu thua.

- Có thế mới là bạn thân tốt nhất của ta chứ. Quý mi nhất! – Ngọc đắc ý – Nhớ báo cụ thể ngày giờ để ta còn đón mi nhé!




Kết thúc cuộc nói chuyện với Ngọc, San ngao ngán nghĩ: “Con bé này thật là… Sắp băm rồi mà vẫn nhõng nhẽo như trẻ con! Thôi mình lại thu xếp ra Hà Nội vậy. Không thì sống cũng không yên với bà cô trẻ Ngọc.”


San cứ cảm giác bữa sinh nhật này của Ngọc giống như một cuộc họp mặt giới thiệu hẹn hò hơn là một bữa tiệc sinh nhật thông thường. Người cô quen có, người cô không quen cũng có. Họ được mời vì chí ít họ quen Ngọc – bạn thân của cô.

Ở chỗ này, chỗ kia, mọi người đứng theo từng đôi một trò chuyện thật vui vẻ. Còn San, cô đứng riêng một chỗ cho đến khi có một chàng trai đến bắt chuyện với cô.

- Chào em! Mình làm quen được không? Anh tên là Duy. Em tên là gì nhỉ?

- Vâng chào anh. Em là San. Rất vui được biết anh Duy - San lịch sự đáp lại.

- Anh cũng rất vui được làm quen với em. Em chắc là bạn của Ngọc? – Duy gợi chuyện.

- Dĩ nhiên, em quen và là nhân vật không thể vắng mặt. À em có thể vắng mặt, nếu em chịu được một vài sự quan tâm đặc biệt từ chủ xị tiệc tối nay – San lém lỉnh đáp.


Cứ thế, câu chuyện của họ được đưa đẩy thêm. Đã rất lâu rồi, San không cười thoải mái đến vậy chứ bình thường cô toàn cười xã giao là nhiều.


Họ nói chuyện quên cả thời gian. Khi câu chuyện đã tạm bớt cuốn hút họ, hai người mới nhận ra đã đến lúc ra về. Duy đề nghị :

- Để anh đưa em về nhé ! Con gái đi một mình buổi tối không an toàn đâu.

- Và mai mình sẽ có một buổi cà phê ở đâu đó hả anh?- San lại cười lớn, ghé sát vào tai Duy mà nói.

- Nếu em có thể dành chút thời gian cho anh – Duy cũng không vừa.

- Nếu vậy thì … - San vừa nói vừa chỉ vào chiếc nhẫn đeo trên tay cô – em sẽ phải xin lỗi anh. Vì em là hoa đã có chủ, gái đã có người coi sóc rồi. Thêm nữa, em thấy từ nãy đến giờ, có nhiều cô gái xinh đẹp hướng mắt nhìn anh lắm. Em sợ không đủ khả năng … hẹn hò với anh được.

- Nếu em muốn thì mọi thứ đều có thể! – Duy nói tiếp.

- Ai lại nói vậy bao giờ! Em không muốn rửa mặt bằng axit hay được băng bó chỗ nào trên người đâu anh – San đáp lại.

Vậy thì, để anh tiễn em ra đến cổng vậy.

- Cảm ơn anh đã tiễn em.

(...)

DBS M05479
Quang Cao