Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

Cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu

Lần đầu tiên Hoàng đưa bạn gái về nhà giới thiệu với mẹ, chàng đã cẩn thận dặn dò nàng :

-“Mẹ anh là một người khá kỹ tính, em nhớ cẩn thận và khéo léo nhé, nếu biết cách làm vừa lòng mẹ, mẹ sẽ quý em lắm đấy!”

Mai gật đầu khe khẽ :- “Em biết rồi, em sẽ cố gắng”.

Đón Hoàng và Mai ở cửa mẹ Hoàng cười nhạt :

– Hai đứa về đấy à, vào thay quần áo rồi ra ăn cơm, em nó chuẩn bị sẵn cả rồi đấy Mai xăng xái đặt túi hoa quả lên bàn rồi xắn tay áo đon đả :

– Dạ, để cháu dọn mâm giúp em ạ! Vừa bước đến cửa bếp, mẹ Hoàng đã nhẹ nhàng :

- Còn con gà ở trên thớt đấy chưa chặt đâu, cháu vào chặt bày ra đĩa rồi mọi người cùng ăn.





Mai vâng dạ chạy vào bếp, một con gà luộc sẵn và một chiếc dao đã nằm ở đó tự bao giờ. Mai cầm dao bắt đầu công việc chặt gà của mình, nàng loay hoay mà không biết chặt thế nào cho hợp lý. Cái thớt quá bé và con dao thì quá nhỏ, lại có vẻ cùn. Nàng nhìn quanh, chẳng thấy con dao nào nữa, cũng chẳng thấy một cái thớt nào to hơn. Nàng nghĩ bụng : “hay là mẹ anh muốn thử mình”. Nàng nhắm mắt nhắm mũi cố lấy hết sức giáng một nhát xuống con gà, gà không đứt, nước bắn tung tóe suýt rơi xuống đất.

Nàng luýnh quýnh xoay con gà lại giữa thớt giáng thêm một nhát nữa. Lần này thì conn gà đã chia ra làm đôi nhưng có vẻ chẳng đẹp mắt chút nào. Nàng do dự định hỏi con dao sắc hơn cho dễ chặt nhưng lại ngại, nàng vật lộn với con gà gần mười lăm phút. Khi đĩa gà được bày ra,dù cố sắp xếp để che đậy những phần nát nhưng cũng không thể nói đó là một đĩa thịt gà đẹp được. Nàng bối rối đặt đĩa thịt lên mâm trong khi mẹ Hoàng và cô em gái đã ngồi đợi sẵn. Mẹ chàng gắp một miếng thịt gà cho vào bát của mình, bà nhăn mặt, miếng thịt vừa to lại vừa xốc xếch.



Mai lắp bắp : – Dạ, tại dao cùn quá, thớt lại bé nên cháu…. Hoàng chữa thẹn cho người yêu :


– Thôi, đằng nào cũng chặt rồi, một con gà ra đấy cả mà, mọi người ăn đi Mẹ Hoàng lại nhỏ nhẹ :

- Lần sau chặt gà phải biết chặt đôi con gà ra, rồi chặt cánh, đến đùi, nó mới đẹp và ngon được.

Mai lí nhí : – Dạ cháu biết rồi ạ! – Trong bụng nàng lại nghĩ thầm, rõ ràng mình cũng chặt đúng quy trình, nhưng dao cùn như thế ai mà chặt đẹp được chứ!



Bữa ăn trôi đi trong im lặng, vài lần nàng có ý định gắp cho mẹ Hoàng nhưng cứ thấy ngại ngùng, nàng cúi đầu ăn hết bát cơm rồi xin phép rời mâm. Hoàng kéo người yêu ngồi lại ăn thêm nhưng Mai từ chối, nàng cảm thấy khó ăn, có cái gì đó cứ nghèn nghẹn ở cổ.

(...)

Yêu một người không hoàn hảo

Nàng cá tính, mạnh mẽ nên đôi lúc người thường phải nhường bước trong mọi cuộc tranh cãi. Giận hờn lại là chàng. Chàng nhẹ nhàng, trầm tính và với chàng, điều quan trọng nhất trên đời là được yêu và ở bên nàng.

Họ lấy nhau được hai năm. Một chặng đường không dài nhưng nhiều ý nghĩa với bao vui buồn, với yêu thương và giận hờn như bao cặp vợ chồng mới cưới.

Chàng thích văn chương, thường dành thời gian để sáng tác. Những tác phẩm của chàng được đăng trên net nhưng không thu hút mấy độc giả.Chàng còn một đam mê nữa là nhiếp ảnh. Chàng thường chụp ảnh cưới cho các đôi vợ chồng trẻ.




Chàng yêu nàng, yêu rất nhiều.


Nàng cũng vậy. Hôm nay, nàng trở về nhà mang theo cả một bầu trời giông tố:

“Tại sao anh lại không nhận chụp ảnh cho đám cưới bạn em? Cô ấy hứa sẽ trả tiền mà.”

- “Hôm đó anh không có thời gian”

- “Vậy sao?”

- “Ừm!”

- “Không có thời gian.

Vậy anh có thể tạm ngừng viết cuốn tiểu thuyết kia và sẽ có thời gian như anh muốn.”

- “Anh biết có thể em nghĩ anh đang uổng phí thời gian. Nhưng anh tin một ngày nào đó mọi người sẽ biết tới.”

- “Em không quan tâm. Dù gì em cũng muốn anh chụp ảnh cưới cho cô ấy!”

- “Anh xin lỗi. Thực sự là anh bận.”

- “Chỉ một lần này thôi, được không anh?”

- “Anh không thể”.

Đàm phán thất bại. Nàng vẫn không chịu thỏa hiệp và gửi chàng thông điệp:

“Anh có 3 ngày để chấp nhận lời đề nghị của em, nếu không …”.

Sự bướng bỉnh và thái độ của chàng khiến nàng nghĩ phải làm mọi cách để chàng khuất phục.




Ngày đầu tiên, nàng không vào bếp, không chuẩn bị bữa tối, không xem phim, không nói chuyện với chàng dù một câu để tỏ rõ cho chàng thấy sự phản đối của mình. Nhưng đương nhiên nàng vẫn ngủ trên giường với chàng. Chàng không quan tâm lắm vì trong ví vẫn còn đủ tiền “duy trì” cuộc sống vài hôm nữa.


Ngày thứ hai, nàng phản ứng mạnh hơn với một cuộc “tấn công bất ngờ” bằng cách phong tỏa mọi thứ trong ví của chồng và cảnh báo: “Nếu tìm kiếm viện trợ từ bên ngoài, anh sẽ phải nhận hậu quả không ngờ đấy”. Chàng lo lắng, mệt mỏi trước phản ứng của vợ. Tối đó, trước khi đi ngủ, chàng đã khẽ khàng xin nàng bỏ qua chuyện này và hi vọng mọi thứ quay trở lại như trước. Nàng nhất quyết không bỏ qua, trừ khi chàng chấp thuận ý nàng.

(...)

Anh đã đi qua cuộc đời em như thế

Cuộc sống của em đang bình lặng như bao người khác giữa dòng đời. Em đã có một người để nhớ, một người để yêu thương và một người luôn luôn yêu em. Em tưởng chừng bao nhiêu đó là đã quá đủ với một đứa con gái như em. Nhưng thật sự, cuộc đời sao lại quá bất công với em như vậy chứ, bỗng dưng anh đi vào cuộc đời em. Anh đến làm con tim em bỗng chia đôi hai nửa. Con tim bấy lâu đang chìm trong yên bình lại trỗi dậy trong em, nó đã không còn làm chủ được nữa và rồi một cách nhẹ nhàng tiến xa hơn, nó ngày đêm thao thức, ngày đêm nhớ mong, suy nghĩ, tương tư tới một bóng hình khác ngoài người đàn ông hiện tại của em và dường như, cộng thêm cả cái cảm giác tội lỗi.



Ảnh minh họa
Cứ thế anh đã từ từ bước vào cuộc sống của em, vào tình yêu của em, vào tâm trí của em. Em cũng không biết em đã yêu anh từ khi nào. Cũng như anh vậy, nói yêu e mặc dù biết em đã có người khác rồi. Đúng là trong tình yêu người ta luôn mù quáng, không biết suy nghĩ gì cả và chỉ biết làm theo những gì con tim mách bảo. Em đã đến với anh, đã sa vào lòng anh. Và em cũng phát hiện ra một điều rằng hình như em đã yêu anh nhiều hơn người ấy.


Phải chăng anh mới chính là tình yêu thực sự của em ? Em yêu anh ngày càng nhiều hơn, cảm thấy như mình thật hạnh phúc khi có anh bên cạnh bởi lúc đó người ấy đang ở một nơi rất xa. Lúc đầu đến với anh, em tưởng rằng do thiếu thốn tình cảm nên em mới vậy nhưng thời gian đã cho em thấy rằng em yêu anh bằng cả con tim mình. Và cũng như em, anh cũng yêu thật nhiều, yêu chân thành, luôn làm cho em thấy hạnh phúc.

Nhưng thật trớ trêu thay, em đâu thể duy trì cả hai mối quan hệ đó chứ. Tại em quá tham lam hay tại em quá ủy mị, yếu đuối, không dứt khoát trong tình cảm? Em đã để cho cả hai mối quan hệ đó tồn tại song song. Và rồi cũng đến lúc em phải chọn con đường của mình. Chọn lối rẽ nào trước ngã ba đó, thật là khó đối với em. Yêu anh nhưng em đã không chọn anh, anh có quá nhiều điểm mà em không thể chấp nhận được : hút thuốc, uống rượu,…Anh biết em ghét những thứ đó vậy mà không một lần anh nói với em rằng anh sẽ sửa.

Và cuối cùng em đã lựa chọn người đã đi cùng em trên con đường hạnh phúc suốt 2 năm qua, em đã chọn cách quay lại cái quỹ đạo cũ mà không chọn cho em con đường mới. Con đường đó không có bóng dáng anh. Bởi em thực sự rất sợ, sợ một ngày nào đó anh bỏ rơi em ở đó và một mình em phải bước tiếp. Em sợ cảm giác cô đơn bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời. Em cần có người chia sẻ cần có người dìu dắt em đi. Vì sợ, vì ích kỉ nên em đã đánh mất anh, đã đánh mất tình yêu đích thực của mình.

Ảnh minh họa
Em ước giá như em gặp anh trước, có lẽ em đã chọn anh, em đã yêu anh, em đã được cùng sánh bước bên anh trong những chặng đường kế tiếp. Nhưng đã quá muộn, anh chỉ là người đến sau. Tình cảm của anh và em đến và đi trong thầm lặng. Em vẫn cứ ngỡ là anh vẫn còn bên em, không tin được rằng hạnh phúc chỉ mong manh, nhỏ nhoi đến thế.


Một tháng sau ngày nói chia tay anh, em gặp lại anh. Và rồi tình cũ lại ùa về, em lại không làm chủ được chính mình, hành động không còn nghe não bộ chỉ đạo nữa mà nghe sự mách bảo của con tim. Em đã ôm anh ôm thật chặt và khóc, khóc nhiều lắm. Vì em rất nhớ anh. Anh cũng không nói gì, cứ ôm em như vậy tới khi em hết khóc. Để rồi nhẹ nhàng, anh nói “Mình chia tay rồi mà em”. Em như chợt tỉnh giấc, à phải, mình chia tay rồi và quay mặt đi giấu những giọt nước mắt nghẹn ngào. Em cười, anh cũng cười. Và rồi từ hôm ấy em lại buồn vu vơ. Chia tay nhưng hình bóng anh trong em vẫn chưa thể lu mờ, điện thoại, yahoo em vẫn thường liên lạc với anh. Rồi một ngày em nhắn cho anh và nhận được câu trả lời đầy khắc khoải từ anh.

“Sao em lại chen vào cuộc đời của tôi? Để bây giờ tôi phải đâu khổ thế này? Xin em hay buông tôi ra.”

“Em cũng không biết tại sao em lại chen vào cuộc đời anh để bây giờ em cũng phải khổ thế này. Giá mà em không quen anh thì cuộc sống của em vẫn sẽ thật bình lặng.”

“Phải, tôi cũng thế đấy. tôi đã làm em đau khổ, giờ thì cho tôi xin, tôi chán cái cuộc đời này lắm rồi.”

“Em phải làm gì để biến khỏi cuộc đời anh hả? Anh cứ nói.”

“Em giết tôi đi.”

Và câu cuối cùng anh nói với em : “Em sai lầm rồi đấy.”

Không biết em đã sai vì tin tưởng anh hay đã sai khi quyết định chia tay anh.

Ảnh minh họa
Dù sao thì với em tất cả những thứ thuộc về anh, quãng thời gian, hạnh phúc ngắn ngủi khi bên anh em đều cảm thấy đáng quý, ý nghĩa, không có gì khiến em thất vọng cả. Em rất quý trọng khoảng thời gian ở bên cạnh anh, em sẽ mãi không quên nó. Em cũng xin anh đó, dành cho em một chút ít bộ nhớ để ghi lại quãng thời gian đẹp đẽ đó được không anh. Bây giờ thì anh hãy yên tâm đi nhé, em sẽ ra khỏi cuộc đời anh, sẽ lặng thầm chúc phúc cho anh, âm thầm dõi theo anh. Chúc anh tìm được hạnh phúc, tình yêu đích thực của mình. Hãy cố gắng gạt em ra khỏi cuộc đời anh, đừng để con bé như em làm bước cản trong cuộc đời anh…

Cho em 1 lần cuối nói yêu anh.
Tạm biệt tình yêu của em, e sẽ sống tốt thôi. Nhớ là phải hạnh phúc anh nhé.

Em là gì trong trái tim anh...
Là nhân tình hay trò chơi khám phá...
Hay đơn giản, em chỉ là của lạ...
Là chút ngọt ngào pha vị đắng cuộc đời anh.

Em luôn hi vọng rằng với anh, em sẽ mãi có một vị trí nào đó mặc dù em biết em sẽ không thể đến với anh. Cho em một góc kỉ niệm anh nhé.

Gửi từ email you forget - nhodemmua@

(...)

Bóng đàn chim dưới nước

Mùa mưa kéo dài mãi từ tháng ba cho đến cuối tháng tám. Làn nước trắng xóa rượt đuổi nhau từ đầu đến cuối thảo nguyên. Hồ Đá mênh mông nước. Men buồn rầu, thế là đậu, bắp úng nước hết! Cành củi ướt nhẹp nước bốc khói cay xè trong bếp, cay xè trong mắt. Trời đã cướp công chúng tôi. Cái xe máy mà Men mong ước thế là…! Tôi nhìn Men. Men nhìn khói bếp, dụi mắt liên hồi.
Khi nắng bắt đầu hửng lên thì dã quỳ vừa nở. Dân xóm Hồ Đá nhìn hoa quỳ nở biết sắp hết năm. Sắp tết rồi. Năm nay đói. Tiếng bầy le le kêu xé mặt hồ. Trăng soi lành lạnh trên thảo nguyên hoang vắng. Nhiều đêm, Men không ngủ được, đi lang thang quanh hồ rồi về chui vào chăn, hỏi gì cũng không nói.

Tiếng xe máy của bọn thanh niên thị trấn vẫn lúc xa lúc gần từ đâu đó vọng tới. Đột nhiên một hôm nó nói: Qua tết là con đi thôi ama à. Tôi hỏi: Đi đâu? Ra phố. Yàng ơi, sao phải ra phố? ở đây khổ quá, ama không thấy khổ à? Thì có ở đâu sướng? Ra phố không có rẫy, lấy gì cuốc, lấy gì ăn?




Tiếng Men nhỏ dần: Nhưng mà Lu nói bố mẹ Lu đi làm thuê ngoài phố mà cũng có nhiều tiền hơn ở đây cuốc đất. Lu nói, tết này Lu sẽ đi. Tôi hoang mang hỏi, Lu đi làm thuê à? Men nói, giọng nghẹn lại: Không, Lu ra phố lấy chồng…

Tôi thấy có cục gì nặng lắm chèn lên ngực Men, chèn lên ngực tôi nữa. Tôi vớ lấy chai rượu, nói, thôi, đừng khóc, uống rượu nào! Men ngẩng đầu lên, mắt lóe lên tia sáng dữ dằn, nói con khóc khi nào? Chúng tôi im lặng uống rượu. Gió cuối năm gào thét giữa thảo nguyên lồng lộng ánh trăng.

Tôi không phải dân vùng này. Cha mẹ chúng tôi từ cao nguyên đá Hà Giang di cư vào Tây Nguyên từ thế kỷ trước. Bước chân của người Mông đi đến đâu là rừng ngã xuống lùi lại phía sau đến đó, thế mà vẫn cứ nghèo đói. Mẹ chết vì rắn độc, cha chết vì sốt rét.

Lũ trẻ chúng tôi lớn lên phiêu bạt giữa thảo nguyên, quên cả tiếng nói ông bà. Mọi người ở Hố Đá đều nghĩ chúng tôi là người Kinh. Thằng Men gọi tôi là ama theo cách gọi cha của bọn trẻ dân tộc Tây Nguyên. Mấy bà già trong xóm vào những ngày rỗi rãi vẫn thường ngồi với nhau và trầm trồ: Cha con thằng Men giống nhau ghê luôn! Bà Bướu tấm tắc: Chô cha, nhìn cái mặt tụi nó không lạc vào đâu được! Tôi vờ không nghe thấy, hoặc có nghe thấy rõ ràng cũng chỉ cười qua quýt. Cả xóm Hồ Đá đều tin tôi và thằng Men là bố con kể từ ngày hai chúng tôi đặt chân đến đây.

Những buổi chiều, tôi dẫn Men xuống suối tắm. Men nói, ama ơi, con cá rứt cu con! Tôi bế Men lên khỏi mặt nước, mấy con long tong quẫy đuôi vút theo. Men nói, ama ơi, cõng con bơi ra giữa hồ đi, ngoài gò đất đó, chắc thích lắm đấy! Tôi dọa, không được đâu, ngoài đấy có con ma nước. Ma nước hả, nó giống cái gì? Thì nó giống con ma chứ cái gì nữa. Men sợ, thôi, ta về đi, con không tắm nữa.

Hồ Đá rộng mênh mông, chính giữa hồ có một đám đất nổi lên, lau sậy mọc kín, bầy le le thường về ngủ, buổi sáng, chúng đánh thức nhau ầm ĩ. Thỉnh thoảng lại có con chim gì đó vút lên, xé mặt hồ yên tĩnh. Tôi chưa bao giờ ra đến ngoài đó. Từ ngày buột miệng đùa với Men về con ma nước, tôi hơi chờn chợn, ừ nhỉ, biết đâu ngoài đó có ma thật!

Dân quanh Hồ Đá vẫn thường kể cho nhau nghe câu chuyện về một bà góa ở trong vùng. Mụ lặn lội quanh hồ năm này qua năm khác để nuôi cô con gái duy nhất. Lớn lên, cô gái sẩy chân chết bên Hồ Đá khi đang giặt chiếu. Mụ đau đớn khóc lóc thảm thiết. Một buổi chiều người ta thấy mụ trần truồng lao xuống hồ rồi bơi thẳng ra gò đất giữa hồ, không hề ngoái đầu lại. Chỉ còn tiếng sóng nước vỗ vào bờ cỏ như khóc, như than.

Đêm đêm, những người ít ngủ vẫn thường nghe những âm thanh nỉ non từ lòng hồ vọng về. Có người bảo đó là tiếng chim nhưng cũng có người quả quyết đó là tiếng khóc. Chuyện ấy được kể lâu rồi thành chuyện cũ, nhưng mọi người vẫn chưa ai dám bơi ra gò đất ngoài ấy, sợ ma!

Thằng Men âm thầm lớn lên mỗi ngày. Nó nói với tôi, ama ơi, con đi cuốc rẫy cho bà Bướu được mấy trăm ngàn rồi đó, ama cất dùm con nha! Để làm gì? Con để dành cuối năm mua xe máy, được không ama? Trời ơi, suốt ngày quanh quẩn trên rẫy, hết lên rẫy lại xuống Hồ Đá, đi đến đâu mà mua xe làm gì? Nhưng mà con thích có xe máy!

Đêm, ngồi sưởi bên bếp lửa, nghe tiếng xe máy của mấy thằng con trai ngoài thị trấn chạy qua, thằng Men nhấp nhổm không yên. Thì tôi hiểu rồi, tụi con Níp con Thủy con Lu đã lớn, bọn trai thị trấn đã nhòm ngó. Men muốn có xe máy, nó không muốn thua kém bọn kia tí nào. Nó hết nhấp nhổm dòm ra cửa lại lặng lẽ nhìn tôi với ánh mắt có lỗi.

Tôi thương nó đến thắt lòng, đem những tờ giấy bạc nhàu nhĩ trong ống ra đếm lại. Men ơi, con có lỗi gì đâu, con mong có một chiếc xe máy thì cũng như ta ngày trước mơ ước có một con trâu cày thôi mà. Tuổi thơ tôi, tuổi thanh xuân nữa, chẳng có mơ ước gì lớn lao hơn là có một con trâu cày để mẹ cha đỡ khổ.

Cha tôi trước khi nhắm mắt cứ nhắc đi nhắc lại: Khâu ơi, cha mẹ mất đi cả rồi con có nuôi được thằng Men không, tội nghiệp con tôi, nó mới chưa đầy tuổi. Tôi cầm tay cha gật đầu lia lịa, con làm sao mà bỏ em con được! Mới đó mà đã mười lăm mùa rẫy. Tôi cõng Men đi khi chôn cất cha xong xuôi. Một gã trai lầm lì hốc hác vác một đứa trẻ đầy tuổi trên vai đi, ai cũng nghĩ là hai cha con. Thôi thì cha con hay anh em cũng thế cả. Dân Hồ Đá những ngày rỗi việc vẫn thường ngồi căn vặn tôi: Thế mẹ thằng cu đâu? Tôi cười, chết rồi.

Men giờ đã lớn bổng. Nó hỏi: Sao ama không lấy vợ đi? Tôi giật mình, ừ nhỉ, sao mình không lấy vợ nhỉ? Một mình cày cuốc nuôi hai người, mồ hôi bết từ đầu đến bẹn, ý nghĩ lấy vợ hình như chưa bao giờ thoảng qua trong đầu. Để kiếm đủ cái ăn cho hai người, tôi đã quên nhiều thứ.

Những buổi chiều tắm trần bên hồ, tôi đã không thèm để ý đến bao nhiêu ánh mắt của chị em trong xóm lướt trên da thịt cơ bắp mình. Tôi còn mải kỳ cọ cho Men. Bây giờ, khi Men lớn lên, những ánh mắt lại lướt về phía đôi vai trần cuồn cuộn của Men, thèm thuồng. Men nhạy cảm, biết hết nhưng lại giả vờ không biết gì, cười phô hàm răng trắng đều tăm tắp. Men thích con bé Lu, cháu bà Bướu. Trong đám con gái mới lớn ở xóm Hồ Đá, Lu xinh nhất, trắng nhất.

Men bảo, ama không lấy vợ thì con lấy! Lấy ai? Lu chứ ai nữa. Liệu Lu có chịu lấy không? Con chưa hỏi nhưng chắc là có. Tôi can, đừng mơ mộng thế con, bà Bướu giàu có, bố mẹ Lu đi làm ăn ngoài phố hàng năm đem tiền về nhiều. Còn mình thì…

Hình như Lu cũng nấn ná chờ Men đi cùng. Men nhắc lại: Lu nói rằng chờ đến tết mà con không đi cùng là Lu sẽ ra phố lấy chồng. Tôi nhỏ nhẹ khuyên: Con ra đấy thì làm được việc gì? Cái chân cái tay của người Mông ta thiếu núi thiếu rừng là bủn rủn, rụng rời, con biết rồi mà. Thằng Men không nói gì, nhìn qua bên kia hồ nước. Qua bên kia hồ, cách một quãng rừng nữa là thị trấn. Đêm đêm, thị trấn sáng rực hắt bóng lên trời, chập chờn ma mị. Tôi cũng chỉ biết thế, chưa khi nào ra đến đó, mà cũng chẳng ra làm gì.

Men càng ngày càng ít nói, có khi cả ngày không nói câu nào. Nó thường ngồi nhìn xuống đáy hồ. Dưới đó, nước hồ trong vắt in rõ bóng những con chim cánh lớn sải dài mải miết bay qua. Hôm Lu ra phố, Men lặn dưới hồ bắt cá suốt ngày, da bợt đi, mắt đỏ hoe. Chợt nó lao vút xuống nước bơi như điên như dại ra gò đất giữa hồ. Tôi thả cày chạy vội xuống gọi Men ơi, bơi về đi, ngoài ấy có ma đấy! Nó hơi ngoái đầu lại rồi mải miết bơi tiếp, nước rẽ một vệt dài trắng xóa rồi lan mãi ra.

Tiếng chim chiều từ ngoài gò đất vọng vào não nùng. Tôi chạy đi sang nhà bà Bướu mượn chiếc xuồng. Khi tôi chèo ra đến bãi cỏ lau giữa Hồ Đá thì bóng chiều đã ập xuống. Bãi lau ngút ngàn, từng đàn chim xáo xác gọi nhau về tổ. Hoang vu đến rợn người. Đi sâu vào giữa bãi, gọi thêm một hồi nữa mới thấy Men đi ra.

Không kìm được cơn giận, tôi mắng, về đi, đồ ngu! Đêm ấy, sau bữa ăn, Men nói, ngoài ấy không có ma, ama à! Tôi bảo, đúng rồi, nếu có ma thì nó đã bắt mày rồi! Nó nói, nhưng chim nhiều lắm, trứng nhiều vô kể, cả chim non nữa, hay là ta ra đấy trồng thêm cây nuôi chim? ừ nhỉ! Hay đấy, không khéo lại có tiền đấy.

Thế mà rồi chúng tôi cũng đã kiếm được tiền nhờ gò đất hoang ấy. Tôi sắm thêm chiếc thuyền thúng lớn chiều chiều chở trứng cò về ngày mai Men đem ra thị trấn bỏ mối cho người ta. Men vui ra mặt, cứ thế này thì hết năm nay là có xe máy đi rồi ama ạ! Hóa ra Men vẫn chưa quên cái vụ xe máy nọ. Nó cặm cụi nhặt trứng, nâng niu từng quả hồng hồng nhỏ xíu đặt vào rổ, cẩn trọng, nhẹ nhàng.

Tiền bán trứng được bao nhiêu, tôi cất nguyên vào túi. Nhất định mình sẽ có xe máy đi, cố gắng lên Men à! Và rồi mơ ước của Men cũng thành hiện thực, khi số tiền đã đủ, hai chúng tôi đi bộ hết một buổi sáng ra tận thị trấn mua một chiếc xe máy loại rẻ rồi hì hục dắt về. Men hùi hụi đẩy phía sau, vừa quệt mồ hôi vừa cười thật tươi: Ngày mai con tập đi, một ngày sau là có thể đi được!

Tôi vui lây với niềm vui của Men, nói đùa: Thế nào rồi Lu cũng sẽ quay về! Nghe nhắc đến Lu, Men xị mặt, về làm gì nữa, người ta đã có chồng. Chúng tôi ngồi nghỉ lại đầu con dốc, nhìn xuống Hồ Đá như một chiếc đĩa bạc khổng lồ long lanh hắt nắng lên trời.

Có xe máy, việc đi bán trứng của Men đỡ vất vả hơn. Phải thế chứ, không lẽ cái nghèo cái khổ cứ đuổi theo mãi chúng tôi được sao! Tôi âm thầm sắp đặt kế hoạch, mùa khô năm sau sẽ giục Men cưới vợ, đời con rồi đời cháu chúng tôi sẽ khá hơn, sẽ bám trụ sinh sôi ở nơi này.

Nhưng mùa khô chưa đến thì đã có tin xì xào rằng người ta sẽ thu hồi Hồ Đá để làm khu du lịch nghỉ mát gì đó. Mấy lần thấy những đoàn người lạ về thuê xuồng bơi tận ra giữa hồ nhìn ngắm, đo đạc. Những người thành phố xa lạ, sạch sẽ, bóng loáng kia sao lại chọn nơi này nghỉ mát? Tôi chỉ đoán già đoán non rằng họ muốn chiếm Hồ Đá, chiếm gò hoang đầy trứng chim của chúng tôi thôi.

Bà Bướu cãi: Chú nói sai rồi, sai hết cả. Đúng là họ muốn mở khu du lịch sinh thái đó mà, để cho người thành phố vào vui chơi, câu cá giải trí mà. Men đang bực mình, hỏi vặn lại: Bà đi đến đâu mà biết? Bà Bướu cười hể hả: Ta nói cho mà biết, chính anh Đức, chồng con bé Lu và công ty của nó làm chứ ai mà lại không biết! Men há hốc mồm nghe rồi đứng im giữa dốc, nước mắt giàn giụa. Tôi an ủi: Không sao đâu, họ lấy mất gò hoang thì ta quay lại cày cuốc như trước.

Men “hức” lên một tiếng trong cổ họng nghe như tiếng con mãnh thú bị trọng thương vì tên thuốc độc. Gió từ ngoài đồng cỏ thổi vào thung lũng bứt những chiếc lá xanh tung lên trời xoay tít. Từ ngoài gò hoang, vọng vào tiếng rền rĩ, không biết tiếng chim hay là tiếng khóc.

Người ta đã đưa máy móc, công nhân về xây bến cầu, mua thuyền du lịch thả xuống Hồ Đá. Một khách sạn được xây ngay lưng chừng dốc. Đức, chồng Lu gặp chúng tôi nói rằng: Các anh không được khai thác trứng chim ngoài gò hoang nữa, tất cả vùng này bây giờ là của chúng tôi! Cổ họng tôi nghẹn đắng, không nói thêm được câu nào. Hi vọng vừa nhen nhóm đã lại vụt tắt. Men khùng lên, chửi thề, cái c. gì cũng là của chúng nó hết sao! Tôi an ủi, biết sao được, không phải của mình thì là của người ta thôi.

Khu du lịch đi vào hoạt động mới được mấy tuần thì xảy ra một chuyện nghiêm trọng. Một đôi thanh niên thuê chiếc thuyền thiên nga bơi dạo mát giữ hồ không biết đạp tới đạp lui thế nào mà chòng chành rồi lật úp. Cả hai người không biết bơi ôm nhau chìm xuống đáy hồ trong chốc lát. Thợ lặn mò hết một ngày vẫn không tìm thấy xác.

Ngay chiều hôm ấy, Đức bỏ trốn. Lu bị công an mời ra thị trấn để thẩm vấn, nghe bảo sẽ bị tù. Khu du lịch buộc phải đóng cửa. Người dân vùng Hồ Đá được dịp thêu dệt đủ chuyện, nào là lúc khởi công khách sạn có đào trúng một bộ hài cốt nhưng không cúng cẩn thận nên mới bị giáng hoạ, nào là con ma nước ở ngoài bãi hoang không ngủ được vì khách du lịch quấy nhiễu nên tìm cách trả thù những kẻ đã làm kinh động chốn thâm u…

Bà Bướu khóc sưng mắt: Lu ơi, khổ thân cháu tôi, bấy giờ thì biết làm sao, mọi việc là do chồng nó, cháu tôi nhỏ dại đã biết gì đâu! Gặp ai bà cũng khóc: Thằng Đức nó bán hết tài sản cầm đi ra tỉnh rồi, nó bảo chạy án trước để khỏi phải đi tù, cháu tôi bơ vơ rồi, Lu ơi! Người ta đã bỏ đi rồi, sao cháu tôi khổ thế hả trời... Men đứng nghe, im như đá, mắt đỏ hoe.

Hồ Đá bình yên trở lại. Không còn tiếng động cơ gào thét mỗi ngày. Sóng gợn trên mặt hồ đã dịu lắng, in rõ bóng núi Chư Mang xanh thẫm. Tôi và Men lại chèo thuyền ra gò hoang nhặt trứng chim. Sáng hôm ấy, buộc rổ trứng vào sau xe, Men nói, ama à, con ra phố mấy hôm rồi con lại về, ama đừng đợi!

Tôi hỏi: Đi tìm Lu hả? Men im lặng gật đầu rồi tăng ga vọt thẳng. Bụi cuốn mù mịt sau xe. Nắng như thắp lửa trên đám bụi bazan đỏ ối. Tôi chạy theo hét lớn: Men ơi, con nhớ quay về nhé!

Tiếng trả lời của Men bị gió thổi bạt đi không còn nghe rõ. Chiếc xe như một chấm đỏ mờ dần trên thảo nguyên hoang hoải. Chỉ còn tiếng động cơ ồn ã lao xao vọng xuống mặt hồ yên tĩnh. Hồ Đá mùa khô trong vắt, in rõ bóng hình bầy chim giang đôi cánh rộng đang mải miết bay qua./.


Lan can ngày mưa

Ngày gió

Chuyến bay trễ giờ làm Phương cảm thấy mệt mỏi, nhìn qua cửa kính, anh thấy một khu vực Hà Nội mượt mà trong làn mưa. Khoảng thời gian chống chếnh vừa rồi làm anh cảm thấy như mười năm chứ không phải một năm. Việc viết báo cáo cho đồ án không như mong đợi, thay nơi ở liên tục vì những lý do không đâu, rất nhiều dòng trên tờ kế hoạch năm được đính trên noteboard không được gạch, khoảnh lặng của một tình yêu dài xa cách như một ngọn nến cháy gần hết được kết thúc bằng một lời chia tay online… Không gian ngoài máy bay lạnh lẽo, Phương muốn nhanh chóng về nhà, ngủ một giấc hơn mười hai tiếng. Anh cũng chỉ ở Việt Nam hai tuần, rồi quay lại Mỹ thực hiện phần còn lại đồ án dang dở.



Khúc hát nhẹ


Ba ngày từ lúc trở về. Phương chỉ loanh quanh ở nhà dọn dẹp, nghỉ ngơi và về quê thắp hương cho mẹ. Anh đã quen dần với cái không khí khô lạnh của Hà Nội. Phải cố gắng sau rất nhiều chếnh choáng, Phương mới không gọi cho Thủy. Sau khi đã quá quen với việc một cô gái đi vào cuộc sống của mình, giờ đây anh phải tập thấy bình thường với một ngày không liên quan đến Thủy, thói quen không làm nên tình yêu cần thiết. Rành mạch và đơn giản, niềm tin kỳ quặc khiến anh nghĩ rằng việc chấm dứt với Thủy là một quyết định hợp lý, còn lỗ thủng trên bức tường sau khi rút một chiếc đinh ra, gần như là tất nhiên.

Dù thế, từ sâu tận, anh vẫn như chờ đợi điều kỳ diệu gì đó… Chiều lạnh cóng, Phương thu mình trong chiếc áo vest bụi màu xanh thẫm, đi bộ loanh quanh bờ hồ mua vài thứ đồ, cuộc sống xa nhà rèn luyện thói quen làm mọi việc một mình, nếu không thật sự cần partner, tốt hoặc xấu đều trở lên quen thuộc. Phương đi dạo ở đây vì thói quen thích ngắm những cô gái xinh đẹp, có lẽ là tư duy còn sót lại từ giai đoạn anh còn làm casting người mẫu cho một tờ báo nhiều ảnh.

Phương rẽ vào café 8X, một quán không có khi anh còn ở Việt Nam, nó mang mác thấy một phong cách design gần giống với Sago Phan Đình Phùng hồi xưa… “oh I am what I am, I do what I want, but I can’t hide. I won’t go, I won’t sleep, I can’t breath until u’re resting here with me…”. Chiếc loa từ đâu đó vang lên bản nhạc cũ kỹ của Dido, tình cờ đúng đoạn anh thích. Gọi một ly Gin ronic, Phương ngồi dựa vào cái gối xanh rêu rất hợp với màu áo của anh. anh mở di động, chiếc sim mới mua lúc sáng trống rỗng không có contact bất cứ ai, trong giây lát, anh chợt muốn bấm số của Thủy, chỉ nghe giọng, rồi dập đi vì dù sao Thủy cũng sẽ không biết số này là của Phương… anh bấm “call”, vài giây sau, đâu đó trong quán chợt vang lên bản Mint love. Phương giật mình gập máy lại. Tay anh hơi run lên, ướt đẫm, Mint love là bản nhạc chuông ưa thích của Thủy.




Vậy là cô đang ngồi ở một bàn nào đó gần quán này. Trỗi dậy một cách tự nhiên, anh đưa mắt nhìn quanh tìm dáng hình quen thuộc, chợt Phương thấy một người đang tiến về phía mình, trên môi nở một nụ cười như trước rất nhiều flash. Cô gái ngồi xuống bàn của Phương, mỉm cười:


-Còn nhận ra em không? Anh mới về nước ư, em nghe nói anh đi Mỹ mà?

“À đúng rồi Giang Lê, mình đã mời cô nàng chụp ảnh vài lần và cô gái này từng rất thích mình”. Phương gật gù:

-Nhận ra chứ, anh cũng mới về được vài ngày. Em còn chụp không?

Lê lắc đầu:

-Dạ không. Em thôi chụp từ lâu lắm rồi. Thật tình cở gặp anh ở đây, em không nghĩ rằng có ngày gặp lại anh đâu!

Phương cười cho qua chuyện, anh không thích hỏi và làm rõ những sự tình cờ. Hơn nữa anh cũng không thật sự quan tâm đến Lê, trước nay vẫn thế. Phương chỉ tìm và giới thiệu những cô gái xinh xắn cho tạp chí của anh, còn thì không quan tâm đến những phụ kiện của một công việc vốn nhiều rắc rối không dự đoán trước được.

Lê vẫn giữ nụ cười thường trực trên môi, nói về một câu chuyện gì đó, Phương ậm ừ, mắt vẫn thờ ơ nhìn xung quanh, chợt anh nhìn thấy Thủy, đang ngồi với một ai đó. Là Thủy, dù chỉ từ phía sau, nhưng chiêc áo len viền nâu ở tay thì không sai được, vì của anh tặng…

(...)

DBS M05479
Quang Cao