Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013

Chưa một lần nói yêu anh...

Nếu đó là tình yêu, liệu mỗi khi mưa rơi nặng hạt, anh có nhớ đến em như một nàng công chúa của mưa, với nụ cười chưa bao giờ vơi bớt?...
Anh à, em chưa một lần nói yêu anh…Có lẽ, anh giận em lắm phải không?

Đôi lúc em tự hỏi, mối quan hệ giữa chúng ta là gì?

Nếu chỉ là tình bạn đơn thuần, thế thì tại sao em lại có cảm giác đau nhói khi nhìn thấy anh trao nụ cười cho một người con gái khác?

Nếu chỉ là tình bạn đơn thuần, thế thì tại sao anh lại trách mắng mỗi khi thấy em đi về đường phố khuya một mình nguy hiểm mà không cần anh đưa em về?

Em biết, chúng ta không hề nhạt nhẽo như thế…

Nhưng nếu đó là tình yêu, liệu anh có yêu em đủ nhiều để em cảm thấy rằng mỗi khi em gặp thất bại, dù không có anh, nhưng vẫn luôn có cảm giác rằng anh vẫn luôn dõi theo và động viên em?

Nếu đó là tình yêu, liệu mỗi khi mưa rơi nặng hạt, anh có nhớ đến em như một nàng công chúa của mưa, với nụ cười chưa bao giờ vơi bớt?

Em biết, hoài nghi là “kẻ thù” của tình yêu…

Em vẫn chưa một lần nói lời yêu anh…

Vì em không muốn kết thúc những chuỗi ngày vui vẻ mà ta cùng nhau đi lang thang trên phố xá, khi nụ cười anh và em tỏa ra vô tư trong sương sớm…

Vì em không muốn hằng đêm phải chờ tin nhắn của ai đó trong vô vọng…Chẳng phải khi chúng ta chưa là gì của nhau, thì chúng ta sẽ nhận được những lời nói đùa chân thành đáng nhớ, những câu nói đại loại kiểu “Cậu ngủ chưa? Nếu chưa thì để thằng bạn than này hát cho cậu nghe nhé…” có phải là dễ dàng hơn không?



Vì em không muốn chúng ta phải hẹn hò như một “nghĩa vụ”, phải ôm chầm lấy nhau sau một tuần không gặp, phải mỉm cười như một con rô bôt đã được “lập trình tình yêu” sẵn…Như thế thì sẽ khiến anh, và ngay cả em trở nên chán ngấy mất...

Và…em vẫn chưa một lần nói yêu anh, vì em không muốn lạc mất anh…

Và cũng bởi vì..

Ánh mắt anh chưa bao giờ hướng về em như một “người yêu thực sự…"

Đừng lấy người như em...

Vì em không hoàn hảo. Nếu như anh vẫn mong “cải tạo” em thành một con người khác, anh sẽ mau chóng chán em tới tận cổ: Em cứng đầu, em ồn ào, em … Chẳng phải những điều đó từng khiến anh bị cuốn hút sao?
Vì anh không phải mối tình đầu của em...

Những chàng trai ấy đã đến, đã đi, mang cho em nhiều tiếng cười và cũng lấy của em không ít nước mắt. Nhờ họ mà em trưởng thành, nhờ họ mà em vẫn chưa lấy chồng cho tới khi gặp anh. Trước khi dằn vặt em về những mối tình đã qua, sao không tự hỏi mình, anh đã ở đâu trong quãng thời gian đó?

Đừng lấy người như Em...

Vì em vẫn còn ham chơi lắm. Thỉnh thoảng, em sẽ đi chơi với lũ bạn cũ, bỏ mặc anh xoay sở trong vài ngày. Cuối tuần, em chẳng đòi đi câu cá cùng anh, nên anh cũng đừng ngạc nhiên thấy em tung tăng váy áo đi xem phim một mình. Chuyện hết sức là bình thường. Ai cũng cần không gian riêng.



Đừng lấy người như Em...

Vì em không biết ghen. Khi yêu, em đặt lòng tin vào người đàn ông của mình, em không thích tự hành hạ bản thân vì những điều bóng gió vớ vẩn. Em quá chán cảnh hai, hay vài, người phụ nữ tranh giành tình cảm của một thằng đàn ông (mà em chắc chắn rằng không xứng đáng) Em sẽ yêu anh, chân thành, chừng nào anh còn xứng đáng với tình yêu của em. Còn nếu phát hiện ra điều khuất tất sau lưng em thì … “người yêu ơi vẫy tay biệt ly, em thênh thang trên con đường dài” Không có dọa nạt gì hết đâu, em hứa!

Đừng lấy người như Em...

Vì em không phải “bà nội trợ” hoàn hảo. Em ghét việc giặt là, lẽ dĩ nhiên, anh sẽ phải nhận lấy, nếu muốn có quần áo sạch, phẳng phiu mà mặc. Em gợi ý là anh nên sắm sẵn máy giặt. Một ngày của em cũng chỉ có 24h. Chẳng có lý do gì, sau 8h công sở, em lại phải sấp ngửa đi chợ nấu cơm, lau nhà, rửa bát, dạy con học, etc. Trong lúc anh, đóng vai ông chủ, vểnh râu ngồi xem bóng đá.

Tất nhiên, em không dã man tới độ share đều trong những lúc anh ốm, nhưng tinh thần chung là như thế. À, em cũng biết vào bếp, dù đôi khi đặt cơm quên bật nồi, nấu canh hơi bị mặn, kho cá hơi bị cháy … Nhưng anh ạ, những lúc như thế, chớ dại mà chê bai, có thể em sẽ cho anh làm luôn, xem có xuất sắc bằng em không đấy!

Đừng lấy người như Em...

Vì người khác chọc ngoáy, vì bố mẹ anh giục cưới… Hôn nhân không phải trò đùa hay để vui lòng người khác. Bởi nếu không, nhất cử nhất động của em, đúng chưa chắc đã được khen, sai thì: “Sao ngày xưa tôi ngu dại rước cô về”, em chả tin nổi là anh ngu đâu. Ví dụ thế. Nếu có quyết định lấy em, thì xin anh, hãy vì mình trước nhé.



Đừng lấy người như Em...

Vì những đồng tiền anh khó nhọc kiếm ra, sẽ tự dưng chui vào túi con bé Vợ. Nhưng này, chớ tưởng em cần tiền của anh. Em cũng được ăn học đầy đủ, cũng có việc làm tử tế, em kiếm đủ để “nuôi thân béo mầm”, mỗi năm đi chơi vài ba chuyến. Cái khoản mà anh vỗ ngực khai là “đưa vợ” ấy, một xu em cũng không tiêu vào. Đơn giản là để anh có trách nhiệm với gia đình và tích lũy cho tương lai.

Đừng lấy người như Em...

Vì em không hoàn hảo. Nếu như anh vẫn mong “cải tạo” em thành một con người khác, anh sẽ mau chóng chán em tới tận cổ: Em cứng đầu, em ồn ào, em … Chẳng phải những điều đó từng khiến anh bị cuốn hút sao? Đừng cố gò em vào cái khuôn chuẩn mực. Nếu anh thích phải ngoan ngoãn như cô A, nấu ăn ngon như chị B, chăm con giỏi bà C… thì anh nên cưới một trong những người đó, không phải em!

...

Đừng lấy người như Em...

Vì em đã xấu lại còn điêu và kiêu nữa. Đương nhiên là xấu, nếu xinh em đã đi thi hoa hậu lâu rồi. Hẳn nhiên là điêu, ai đọc note này cũng thấy, điêu quá đi ấy chứ! Còn kiêu ư, tại sao em lại không có quyền?

Đừng lấy người như Em...

Em đã nói rồi đấy nhé!

Anh à, em làm người yêu của anh nhé!

Làm người yêu anh, em sẽ nấu cho anh ăn những món thật lạ, sẽ bắt anh tự nguyện thử nghiệm những món ăn mới của em, sẽ làm bánh gato tặng anh mà chẳng nhân dịp gì cả, tự tay đan khăn cho anh khi mùa đông lạnh...

Anh à, em làm người yêu của anh nhé!


Nếu làm người yêu anh, có phải em sẽ trở thành một người đặc biệt mà anh quan tâm mỗi ngày, là người mà mỗi sáng anh nhớ đến bằng những dòng tin nhắn như “Đã dậy chưa, công chúa ngủ nướng?”

Hay được anh chở đi dạo phố suốt bốn mùa trong năm và anh sẽ khẽ kéo bàn tay em quàng lên ôm anh thật nhẹ nhàng. Hơi thở của em sẽ khẽ làm buồn buồn lưng anh nhưng lại làm anh thích thú.



Làm người yêu anh, em sẽ nấu cho anh ăn những món thật lạ, sẽ bắt anh tự nguyện thử nghiệm những món ăn mới của em, sẽ làm bánh gato tặng anh mà chẳng nhân dịp gì cả, tự tay đan khăn cho anh khi mùa đông lạnh, anh sẽ phải biến thành nạn nhân cho những tác phẩm handmade của em.



Làm người yêu anh, có phải em sẽ được nhận thật nhiều hoa vào những ngày đặc biệt, được cùng anh mặc áo đôi và chụp ảnh chung hai đứa, được làm người mà anh để trạng thái quan hệ trên facebook và comment thật yêu thương với những icon hạnh phúc, và cũng có nghĩa là em sẽ phải công khai rằng em là người yêu của anh đúng không anh?

Làm người yêu anh, đồng nghĩa với việc em phải ghi nhớ rất nhiều thứ đó là ngày sinh của anh, ngày kỉ niệm, biết anh thích gì và ghét cái gì, bộ não em sẽ phải ngăn ra thành nhiều ngăn để chứa cho hết kỉ niệm của hai đứa….

Làm người yêu anh, có nghĩa là em sẽ không được quá thoải mái với những mối quan hệ khác giới khác nữa, sẽ cần nói cho anh biết rằng em đang buồn hay đang vui, và không được khóc khi không có anh ở bên cạnh, vì anh đã nói rằng anh không thích em khóc nhè và nếu khóc hãy khóc trước mặt anh để anh là người lau nước mắt cho em nhé…



Làm người yêu của anh, sẽ có lúc em giận hờn anh, sẽ có lúc em không nhắn tin hay trả lời cuộc gọi của anh, nhưng nếu có như vậy anh đừng buồn anh nhé vì em chỉ làm như vậy với người em quan tâm thôi.

Làm người yêu anh có thể cuộc sống của em sẽ có nhiều thay đổi nhưng em tin vào sự đổi thay mà ông trời đã ban cho em đó chính là anh…

Và anh có biết, được yêu anh đối với em thật sự là một niềm hạnh phúc…


Mà anh à, em không chỉ muốn làm người yêu anh mãi mãi đâu…

Cho em làm cô dâu của anh nhé…!


Người yêu tương lai của tớ!

Người ta bảo tình yêu là duyên số. Kiểu như lần thứ nhất gặp, anh với em là ngẫu nhiên, lần thứ hai gặp, anh với em là hiển nhiên và lần thứ ba, anh với em là định mệnh.
Hồi bé, đọc nhiều truyện cổ tích mơ lớn lên sau này sẽ gặp được một chàng bạch mã hoàng tử như cô bé Lọ Lem.

Xem nhiều phim Hàn Quốc lại mơ mộng vào một ngày đẹp trời nào đó lơ ngơ ôm chồng sách va vào một anh chàng đẹp trai, kiểu như tình yêu sét đánh. Nhưng bây giờ hết cái tuổi xì tin ấy rồi, chẳng còn mơ mộng viển vông xa xôi nào nữa.

Cũng quên lâu rồi cái gọi là tình yêu sét đánh, thứ tình yêu mà tớ chưa bao giờ cho là bền vững nhưng tất nhiên, là con gái, tớ vẫn tưởng tượng về người được gọi là "người yêu" của mình, vẫn mơ mộng có một chàng bạch mã hoàng tử cho riêng tớ…

Tớ thích một tình yêu bất ngờ và lãng mạn "yêu mà chẳng cần lý do nào cả". Nhưng mà nói thế thôi, trong cái chữ "không" be bé lại ẩn giấu mấy cái chữ "có" to đùng ấy chứ. Chẳng qua, người ta yêu mà không nhận ra cái lý do là gì? Chỉ là tình yêu có lý do mà không ai để ý và không thể diễn tả thành lời.



Người tớ yêu...

Con gái luôn thích những anh chàng cao to, ưa nhìn, trông phong độ mập mạp một tí, kiểu dễ thương như con gấu ý. Thật ra, tớ không quan trọng hình thức và người tớ yêu chẳng cần cao lắm. Thôi thì một anh chàng cao vừa, duyên duyên một tí thế là được rồi. Miễn sao người ấy có một đôi tay đủ lớn để nắm trọn đôi tay của tớ, một bờ vai đủ rộng để khi nào mệt mỏi, tớ có thể dựa vào, một ánh mắt đủ lạc quan để mỗi khi bế tắc, nhìn vào, tớ có thêm nhiều niềm hy vọng, một nụ cười đủ ấm để lúc cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo, nhìn người ta cười, tớ thấy lòng se lại..

Con gái, tất nhiên, thích những anh chàng có cái đầu hơn mình, giỏi hơn, thông minh hơn, học vấn cao hơn. Với tớ, người tớ yêu không nhất thiết phải hơn tớ những thứ đó, bởi lẽ tiêu chí để xét một người giỏi hay kém hơn mình chỉ là tương đối. Một con người không thể giỏi một cách toàn diện về mọi mặt, được cái này sẽ mất cái kia.

Người đó không hơn tớ cái này thì sẽ hơn tớ cái khác, điều quan trọng là tớ nhìn thấy những phẩm chất mà tớ mong đợi ở người ấy một con người sống có mục đích, có hoài bão, có tham vọng, có mơ ước để phấn đấu, để từng ngày từng ngày tớ được dõi theo người ấy cố gắng giỏi hơn tớ…

Con gái, tất nhiên thích những anh chàng có bản lĩnh, mạnh mẽ và tự tin... Nhưng tự tin và mạnh mẽ không có nghĩa họ không được yếu đuối trong một giây phút nào đó, người tớ yêu có thể khóc trước mặt tớ, có thể nói cho tớ biết khi nào họ mệt mỏi, bất an hay gặp khó khăn. Là người chẳng ai tránh được những giây phút mềm yếu, quan trọng là một lúc nào đó người đó sẽ tìm lại được chính mình để lại tiếp tục hy vọng và chiến đấu và hơn tất cả người yêu của tớ luôn là một tấm gương để tớ học tập và noi theo, là kim chỉ nan dẫn tớ bước trên những con đường còn lắm chông gai sắp tới.

Tớ thích một tình yêu bất ngờ và lãng mạn. Trong tình yêu sẽ có những giai đoạn "bỗng dưng hết yêu nhau", " bỗng dưng ta chán nhau" chẳng vì lý do nào cả. Tớ thích mỗi lúc như thế, người tớ yêu sẽ biết cách hâm nóng tình yêu của chúng tớ, làm nó luôn tươi mới mỗi ngày. Người ấy sẽ không buông tay tớ vì bất kỳ lý do nào và nếu tớ có mặc định cái quyền "con gái" giận dỗi, nhõng nhẽo, người tớ yêu cũng sẽ hiểu đó chỉ là một chút dư vị cay cay, là lạ của tình yêu mà thôi. Tất nhiên, đúng là thế, phải không?




Nhưng...

Thực ra tất cả những lý do trên kia cũng chỉ là phụ cho một lý do chính duy nhất. Tớ cần ở người tớ yêu sự chân thành và lòng chung thủy, sự kiên định và bản lĩnh đủ để tớ tin tưởng, trông chờ. Sẽ không cho phép một sai lầm hay một phút yếu lòng nào trước một tình yêu khác, chắc chắn với tớ, tớ sẽ không bao giờ tha thứ vì tớ tin vào một tình yêu vững bền, thực sự và mãi mãi... vì sự nghiêm túc và chín chắn trong tình yêu của người đó.


Người ta bảo tình yêu là duyên số, ừ thì tớ cũng tin vào cái duyên số đó, kiểu như lần thứ nhất gặp nhau, anh với em là ngẫu nhiên, lần thứ hai gặp nhau anh với em là hiển nhiên và lần thứ ba gặp nhau anh với em là định mệnh.

Đôi khi, số phận an bài rồi vì vậy mà tớ vẫn chờ vào một ngày đẹp trời nào đó, ở một nơi nào, trong một không gian lãng mạn nào đó, tớ sẽ gặp được "người tớ yêu" như một câu chuyện của số phận, như là duyên số... tớ tin và tớ sẽ chờ...


Người tớ yêu!



Tình yêu giống như là...

Tình yêu - giống như trò chơi đuổi bắt, người ta cứ mải miết theo đuổi một bóng hình ở phía trước mà không một lần ngoái lại để thấy có một bóng hình hiện hữu luôn ở bên và sẵn sàng nâng bước khi mình vấp ngã.
Tình yêu - giống như ăn cơm. Ăn một mình thì chán, không đổi món cũng chán, nhưng thiếu thì không thể sống được...

Tình yêu - giống như một ly café sữa, có vị ngọt của sữa, vị đắng của cà phê và nếu để lâu thì đá tan ra sẽ không uống được...

Tình yêu - giống như là một giọt sương. Khi chúng ta lại gần thì nó là một viên kim cương và khi chúng ta cầm vào nó thì nó là những giọt nước mắt.

Tình yêu - giống như chiếc điện thoại di động, có người chỉ thích đơn giản, nhìn được và có đủ ''chức năng cơ bản'' như mấy cục gạch; có người lại thích máy tầm trung, đa dạng mẫu mã và chức năng hơn; còn mốt bây giờ lại phải là điện thoại thông minh, mẫu mã đẹp và cho phép ''cảm ứng đa điểm'' (chạm và cảm nhận).

Cái cục gạch đơn giản nhưng bền. Smart phone đẹp và "hot" nhưng cũng đắt giá và khó gìn giữ. Nhưng vấn đề là điện thoại luôn là người bạn bên cạnh ta, kết nối ta với thế giới tươi đẹp bên ngoài. Ai chẳng gọi điện thoại là ''dế yêu'' phải không nào?

Tình yêu - giống như một que kẹo mút. Kẹo mút thì có nhiều chủng loại: kẹo trái cây, golia, starburst, chupachup hay topitop... Tình yêu cũng vậy, muôn màu muôn vẻ. Tình yêu trong sáng cũng có, mà tình yêu trong "tối " cũng có. Tình yêu giản dị như "xe đạp ơi" rồi đến tình yêu thương mại theo kiểu "Dylan ơi"...

"Muốn mút kẹo" tất nhiên bạn phải cầm cái que, không thì làm sao bạn có thể nghỉ... mút khi đã mỏi miệng. Tình yêu cũng thế. Cần phải có khoảng trống để bạn có thể là mình khi bạn cảm thấy hơi mệt mỏi. Có như vậy bạn mới thích tiếp tục... yêu nữa chứ. Thế nhưng có một điều ở kẹo mút mà tình yêu không có. Kẹo mút có mút hoài vẫn ngọt ngào như ban đầu nhưng tình yêu thì có đắng cay, chua xót cho dù ban đầu có "ngọt" như thế nào. Đó là lý do tại sao mình vẫn thích kẹo mút hơn tình yêu.

Tình yêu - giống như ai đó đang chờ xe buýt. Khi xe vừa tới, bạn nhìn lên và tự nói: "xe đầy rồi... chẳng còn chỗ, thôi mình đợi chiếc sau vậy". Thế là bạn bỏ qua chiếc hiện tại, ngồi chờ chiếc thứ hai. Khi chiếc xe thứ hai tới, bạn nhìn lên và lại tự lẩm bẩm: "Xe này sao cũ thế nhỉ, tồi tàn quá!", và bạn cũng chẳng bước lên xe, ngồi đợi chiếc tiếp theo.



Một lát sau, chiếc xe thứ ba chạy tới. Chiếc xe này không cũ, không có đông khách nhưng bạn vẫn không hài lòng: "Cái xe này không có điều hoà, thôi mình cố đợi chiếc sau". Một lần nữa, bạn lại bỏ qua chiếc xe hiện tại và ngồi chờ chiếc kế tiếp. Trời thì tối dần và cũng có vẻ muộn rồi. Bạn tặc lưỡi nhảy đại lên chiếc xe buýt tiếp theo và chẳng mấy chốc bạn phát hiện ra rằng mình chọn nhầm xe mất rồi. Và...

Tình yêu - giống như trò chơi đuổi bắt, người ta cứ mải miết theo đuổi một bóng hình ở phía trước mà không một lần ngoái lại để thấy có một bóng hình hiện hữu luôn ở bên và sẵn sàng nâng bước khi mình vấp ngã.

Vậy đấy, tìm một định nghĩa lý tưởng cho tình yêu, yêu đơn giản là yêu và được yêu. Yêu mà chẳng có lý do gì cả, tại sao không nhỉ? Người ta không tìm cho mình một câu trả lời về tình yêu vì thực ra chẳng có gì quá cao siêu như người ta vẫn nghĩ, chỉ đơn giản yêu là yêu mà thôi.

Bạn có thêm định nghĩa gì nữa không?



DBS M05479
Quang Cao