Thứ Năm, 28 tháng 6, 2012
Trở ngại
Ngày xưa, có một ông vua muốn thử xem dân chúng ra sao, liền ăn mặc quần áo thường dân đi thật xa ra ngoài cung thành.
Ông đặt một tảng đá thật to giữa một con đường nhiều người qua lại,không phải để bắt buộc người dân phải bê nó đi, mà muốn xem người dân sẽ phản ứng tự nhiên ra sao với những vật gây cản trở mà họ bất ngờ gặp trên đường.
Sau khi đặt tảng đá, ông nấp vào một chổ gần đó, làm người quan sát. Nhiều người trông rất giàu có và lịch sự, ăn mặc rất diện đi qua. Họ than phiền với nhau rằng tảng đá làm nghẽn đường đi, coi nó là một vât đáng ghét. Thậm chí còn xúc phạm Đức Vua đã không cho người giữ đường xá sạch sẽ. Nhưng rõ ràng ai cũng bỏ qua tảng đá ở đó, họ thà đi vòng qua nó chứ không chịu đẩy nó ra khỏi đường đi.
Rồi một bác nông dân nghèo đi chợ về ngang với một giỏ đầy rau. Nhìn thấy tảng đá, bác đặt giỏ của mình xuống và cố đầy tảng đá đi. Nhiều người đi qua thấy vậy, cười giễu bác là nhiễu sự. Không ai dừng lại giúp đỡ bác.
Sau nhiều nỗ lực cuối cùng bác nông dân cũng thành công. Khi đẩy tảng đá đi được, bác mới phát hiện có một cái túi nằm trên đường, ở chổ mà lúc nãy tảng đá nằm.
Bác mở cái túi thì thấy có rất nhiều tiền, vì bác đã hiểu được một điều mà nhiều người khác không hiểu.
Mỗi trở ngại đều ẩn chứa những cơ hội cho mỗi con người.
Sự kiên nhẫn
Một chàng trai trẻ đến gặp một chuyên gia về đá quý và nói về ước mong được trở thành một nhà nghiên cứu về đá quý. Chuyên gia nọ từ chối vì ông sợ rằng chàng trai không đủ kiên nhẫn để theo học. Chàng trai cầu xin một cơ hội. Cuối cùng, vị chuyên gia đồng ý và bảo chàng trai: “Ngày mai hãy đến đây”.
Sáng hôm sau, vị chuyên gia đặt một hòn ngọc bích vào tay chàng trai và bảo chàng hãy cầm nó. Rồi ông tiếp tục công việc của mình: mài đá, cân và phân loại đá quý. Chàng trai ngồi yên lặng và chờ đợi.
Buổi sáng tiếp theo, vị chuyên gia lại đặt hòn ngọc bích vào tay chàng trai và bảo chàng cầm nó. Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm sau đó vị chuyên gia vẫn lặp lại hành động trên.
Đến ngày thứ sáu, chàng trai vẫn cầm hòn ngọc bích nhưng chàng không thể im lặng được nữa.
- Thưa thầy - chàng trai hỏi - khi nào thì em sẽ bắt đầu học ạ?
- Con sẽ được học - vị chuyên gia trả lời và tiếp tục công việc của mình.
Vài ngày nữa lại trôi qua và sự thất vọng của chàng trai càng tăng. Một ngày kia, khi vị chuyên gia bảo chàng trai đưa tay ra, chàng định nói với ông ta rằng chàng chẳng muốn tiếp tục việc này nữa. Nhưng khi vị chuyên gia đặt hòn ngọc bích lên tay chàng trai, chàng nói mà không cần nhìn viên đá:
- Đây không phải là hòn đá con vẫn cầm!
- Con đã bắt đầu học rồi đấy - vị chuyên gia nói.
Sáng hôm sau, vị chuyên gia đặt một hòn ngọc bích vào tay chàng trai và bảo chàng hãy cầm nó. Rồi ông tiếp tục công việc của mình: mài đá, cân và phân loại đá quý. Chàng trai ngồi yên lặng và chờ đợi.
Buổi sáng tiếp theo, vị chuyên gia lại đặt hòn ngọc bích vào tay chàng trai và bảo chàng cầm nó. Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm sau đó vị chuyên gia vẫn lặp lại hành động trên.
Đến ngày thứ sáu, chàng trai vẫn cầm hòn ngọc bích nhưng chàng không thể im lặng được nữa.
- Thưa thầy - chàng trai hỏi - khi nào thì em sẽ bắt đầu học ạ?
- Con sẽ được học - vị chuyên gia trả lời và tiếp tục công việc của mình.
Vài ngày nữa lại trôi qua và sự thất vọng của chàng trai càng tăng. Một ngày kia, khi vị chuyên gia bảo chàng trai đưa tay ra, chàng định nói với ông ta rằng chàng chẳng muốn tiếp tục việc này nữa. Nhưng khi vị chuyên gia đặt hòn ngọc bích lên tay chàng trai, chàng nói mà không cần nhìn viên đá:
- Đây không phải là hòn đá con vẫn cầm!
- Con đã bắt đầu học rồi đấy - vị chuyên gia nói.
Câu chuyện ốc sên
Ốc sên con ngày nọ hỏi mẹ: "Mẹ ơi! Tại sao chúng ta từ khi sinh ra phải đeo cái bình vừa nặng vừa cứng trên lưng như thế? Thật mệt chết đi được!"
"Vì cơ thể chúng ta không có xương để chống đỡ, chỉ có thể bò, mà bò cũng không nhanh" - Ốc sên mẹ nói.
"Chị sâu róm không có xương cũng bò chẳng nhanh, tại sao chị ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?"
"Vì chị sâu róm sẽ biến thành bướm, bầu trời sẽ bảo vệ chị ấy".
"Nhưng em giun đất cũng không có xương, cũng bò chẳng nhanh, cũng không biến hoá được, tại sao em ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?"
"Vì em giun đất sẽ chui xuống đất, lòng đất sẽ bảo vệ em ấy".
Ốc sên con bật khóc, nói: "Chúng ta thật đáng thương, bầu trời không bảo vệ chúng ta, lòng đất cũng chẳng che chở chúng ta".
"Vì vậy mà chúng có cái bình!" - Ốc sên mẹ an ủi con - "Chúng ta không dựa vào trời, cũng chẳng dựa vào đất, chúng ta dựa vào chính bản thân chúng ta".
"Vì cơ thể chúng ta không có xương để chống đỡ, chỉ có thể bò, mà bò cũng không nhanh" - Ốc sên mẹ nói.
"Chị sâu róm không có xương cũng bò chẳng nhanh, tại sao chị ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?"
"Vì chị sâu róm sẽ biến thành bướm, bầu trời sẽ bảo vệ chị ấy".
"Nhưng em giun đất cũng không có xương, cũng bò chẳng nhanh, cũng không biến hoá được, tại sao em ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?"
"Vì em giun đất sẽ chui xuống đất, lòng đất sẽ bảo vệ em ấy".
Ốc sên con bật khóc, nói: "Chúng ta thật đáng thương, bầu trời không bảo vệ chúng ta, lòng đất cũng chẳng che chở chúng ta".
"Vì vậy mà chúng có cái bình!" - Ốc sên mẹ an ủi con - "Chúng ta không dựa vào trời, cũng chẳng dựa vào đất, chúng ta dựa vào chính bản thân chúng ta".
Những đứa trẻ
Những đứa trẻ sống giữa những người phê phán thì học lên án.
Những đứa trẻ sống trong bầu không khí thù địch thì hay đánh nhau.
Những đứa trẻ sống trong sự sợ hãi thì học được thói sợ sệt.
Những đứa trẻ sống trong cảnh đau xót thì học được sự đồng cảm.
Những đứa trẻ sống trong bầu không khí đố kị thì học được thế nào là tham vọng.
Những đứa trẻ sống trong bầu không khí khoan dung thì học được sự nhẫn nại.
Những đứa trẻ sống giữa những nguồn động viên thì học được lòng tin.
Những đứa trẻ sống giữa những lời khen tặng đúng lúc thì học đánh giá cao những gì bao quanh chúng.
Những đứa trẻ sống trong niềm tự hào thì học cách phấn đấu.
Những đứa trẻ sống trong sự san sẻ thì học để trở nên hào hiệp.
Những đứa trẻ sống trong sự trung thực và sự công minh thì học được chân lý và lẽ công bằng.
Những đứa trẻ sống trong hạnh phúc thì học được rằng thế giới là nơi tốt đẹp để sống.
Những đứa trẻ sống trong bầu không khí thù địch thì hay đánh nhau.
Những đứa trẻ sống trong sự sợ hãi thì học được thói sợ sệt.
Những đứa trẻ sống trong cảnh đau xót thì học được sự đồng cảm.
Những đứa trẻ sống trong bầu không khí đố kị thì học được thế nào là tham vọng.
Những đứa trẻ sống trong bầu không khí khoan dung thì học được sự nhẫn nại.
Những đứa trẻ sống giữa những nguồn động viên thì học được lòng tin.
Những đứa trẻ sống giữa những lời khen tặng đúng lúc thì học đánh giá cao những gì bao quanh chúng.
Những đứa trẻ sống trong niềm tự hào thì học cách phấn đấu.
Những đứa trẻ sống trong sự san sẻ thì học để trở nên hào hiệp.
Những đứa trẻ sống trong sự trung thực và sự công minh thì học được chân lý và lẽ công bằng.
Những đứa trẻ sống trong hạnh phúc thì học được rằng thế giới là nơi tốt đẹp để sống.
Quà tặng miễn phí cho bạn bè
1) Quà tặng từ sự lắng nghe
Nhưng bạn phải thật sự lắng nghe. Không phiền nhiễu, không lơ là, không nghĩ cách trả lời. Chỉ đơn thuần lắng nghe mà thôi.
2) Quà tặng từ sự tác động
Hãy rộng rãi với cái ghì chặt, những nụ hôn, cái vỗ lưng và những cái nắm tay. Hãy để những hành động nhỏ bé này diễn tả tình yêu mà bạn dành cho gia đình và bè bạn.
3) Quà tặng từ nụ cười
Những đoạn hoạt hình. Hãy chia sẻ những tiêu đề và những câu chuyện vui. Quà tặng của bạn sẽ nói lên rằng, “ Tôi rất thích cười với bạn.
4) Quà tặng từ mẩu giấy ghi chú
Đó có thể là một câu đơn giản: “Cảm ơn vì đã giúp tôi" hay là một bài thơ, một tờ giấy ghi chú bằng tay ngắn gọn có thể được nhớ đến cả đời, hay thậm chí có thể thay đổi một đời người (mặc dù bạn có thể tốn tiền tem nếu gửi thư qua bưu điện).
5) Quà tặng từ một lời khen
Một câu đơn giản và chân thành, “Bạn trông thật tuyệt trong bộ cánh màu đỏ", “Bạn làm việc thật siêu” hay “Đó quả là một bữa ăn ngon lành”...có thể tạo nên một ngày thật đẹp cho một người.
6) Quà tặng từ sự giúp đỡ
Mỗi ngày, hãy làm việc tốt với mọi người, cho dù có những người bạn không quen biết.
7) Quà tặng từ sự yên tĩnh
Có đôi khi chúng ta không muốn gì hơn là được ở một mình. Hãy trở nên nhạy cảm cho những phút giây đó và trao tặng món quà của sự yên tĩnh cho người khác nữa.
8) Quà tặng của niềm vui
Cách dễ dàng nhất để cảm thấy tốt đẹp chính là gửi tới người nào đó một lời tử tế. Thật vậy, đối với chúng ta thật không khó để nói “Chào” hay “Cảm ơn”. Bạn bè là những viên châu báu quí hiếm. Họ khiến chúng ta cười, họ khuyến khích, động viên chúng ta đến với thành công. Họ cho chúng ta mượn đôi tai, trao tặng cho chúng ta lời khen ngợi, và họ luôn sẵn sàng mở rộng trái tim mình cho chúng ta.
Hãy yêu mến những người bạn của bạn, và gia đình của bạn…vì họ là những người khích lệ ta những khi ta cần.
Nhưng bạn phải thật sự lắng nghe. Không phiền nhiễu, không lơ là, không nghĩ cách trả lời. Chỉ đơn thuần lắng nghe mà thôi.
2) Quà tặng từ sự tác động
Hãy rộng rãi với cái ghì chặt, những nụ hôn, cái vỗ lưng và những cái nắm tay. Hãy để những hành động nhỏ bé này diễn tả tình yêu mà bạn dành cho gia đình và bè bạn.
3) Quà tặng từ nụ cười
Những đoạn hoạt hình. Hãy chia sẻ những tiêu đề và những câu chuyện vui. Quà tặng của bạn sẽ nói lên rằng, “ Tôi rất thích cười với bạn.
4) Quà tặng từ mẩu giấy ghi chú
Đó có thể là một câu đơn giản: “Cảm ơn vì đã giúp tôi" hay là một bài thơ, một tờ giấy ghi chú bằng tay ngắn gọn có thể được nhớ đến cả đời, hay thậm chí có thể thay đổi một đời người (mặc dù bạn có thể tốn tiền tem nếu gửi thư qua bưu điện).
5) Quà tặng từ một lời khen
Một câu đơn giản và chân thành, “Bạn trông thật tuyệt trong bộ cánh màu đỏ", “Bạn làm việc thật siêu” hay “Đó quả là một bữa ăn ngon lành”...có thể tạo nên một ngày thật đẹp cho một người.
6) Quà tặng từ sự giúp đỡ
Mỗi ngày, hãy làm việc tốt với mọi người, cho dù có những người bạn không quen biết.
7) Quà tặng từ sự yên tĩnh
Có đôi khi chúng ta không muốn gì hơn là được ở một mình. Hãy trở nên nhạy cảm cho những phút giây đó và trao tặng món quà của sự yên tĩnh cho người khác nữa.
8) Quà tặng của niềm vui
Cách dễ dàng nhất để cảm thấy tốt đẹp chính là gửi tới người nào đó một lời tử tế. Thật vậy, đối với chúng ta thật không khó để nói “Chào” hay “Cảm ơn”. Bạn bè là những viên châu báu quí hiếm. Họ khiến chúng ta cười, họ khuyến khích, động viên chúng ta đến với thành công. Họ cho chúng ta mượn đôi tai, trao tặng cho chúng ta lời khen ngợi, và họ luôn sẵn sàng mở rộng trái tim mình cho chúng ta.
Hãy yêu mến những người bạn của bạn, và gia đình của bạn…vì họ là những người khích lệ ta những khi ta cần.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
DBS M05479
Quang Cao