Em: Mình đi tiếp nhé anh Em kéo tay lôi tôi mặc kệ tôi nói lảm nhảm... Tôi: Em lạnh ko? Em: Em có! Tôi: Anh mặc có 1 áo thôi...
Em: Em chẳng cần, áo anh cũng ướt mà! Tôi: Vậy thôi! Em: Anh chưa bao giờ yêu ai hay chưa bao giờ xem phim tình cảm à? Tôi: Xem đầy, yêu đầy (sĩ diện chém bừa)
Em: vậy mà ko biết phải làm gì sao? Tôi hiểu ý liền, chắc muốn mình ôm đây...
Tôi: Thế em bị thần kinh à? Vừa đi vừa ôm chắc?
Em: Vậy kiếm chỗ nào ngồi là đc? Trạm xe bus đằng trc kia kìa! (Lần này thì đi hẳn rồi, chẳng nhẽ phải ôm nó thật à? Thực ra cũng thích thích nhưng mà mình đã ôm ai bao giờ đâu, hjx hjx) Em chạy thật nhanh đến đằng trc ngồi chờ tôi từ từ bước tới... Tôi ngồi co ro, bỗng tôi phát hiện ra là đã mất cái ô: Ơ, ô đâu em?
Em: Em ko biết, anh cầm mà!
Tôi: Thôi chết chắc để ở gốc cây đórồi
Em: thôi bỏ đi, đằng nào cũng ướt hết rồi Tôi: Mà sao mưa lâu thế nhỉ?
Em: Càng thích chứ sao? Tôi: Em về muộn bố mẹ ko mắng à? Em: Anh đúng là chả để ý gì cả? Em nói từ lúc gặp là em là người Thanh Hóa ra đây làm việc mà, bố mẹ em ở quê hết rồi. Em ra đây ở cùng họ hàng xa, nhưng mỗi tháng em đều phải trả tiền phòng,2 vợ chồng họ chẳng bao giờ quantâm em về sớm hay muộn hết! Tôi: Vậy à! Em: Vâng! Còn anh? Chắc anh cũngở trọ đúng ko? Tôi: Anh ở nhà thằng bạn mãi Thạch Thất cơ, xã Tân Xã, Thạch Thất đó...
---Hết---
Em: Hì, em ko biết...
Tôi: Hay mai qua đó chơi với anh!
Em: Em cũng ko biết nữa... Tôi: Sao lại ko biết! Mai em bận làm à?
Em: Ko, nhưng em có chút việc...
Tôi: Ừ, vậy để khi khác! Chúng tôi im lặng...chừng 5 phút...bỗng! Em tựa đầu vào vai tôi... Em: Anh à! Anh ơi! Tôi: Ừ, anh đây!
Em: Em bị HIV đấy...
Tôi: Ừ, em nói 2 lần rồi! Lần này là lần thứ 3 Lại im lặng, chẳng ai nói vs ai câu gì... Khoảng vài phút sau, tôi cất tiếng trc: Em lạnh ko? Em: Em ko Tôi: Ừ Em: Anh muốn ôm em à! (Sax, mình làm gì có ý đó) Tôi: Đâu..ko có! Em: Đặt tay lên vai em đi, kéo sát em vào phía anh đấy!
Tôi: Em có lạnh đâu (chết cha mìnhroài, con này nó muốn là thể nào nó cũng bắt mình làm bằng đc chocoi) Y như rằng..
Em: Làm đi, mau, đừng để em hét lên! Tôi làm theo em bảo! Em nhắm mắt lại, dụi đầu vào bờ vai gầy nhơ xương của tôi... Em: Sao anh gầy thế nhở?
Tôi: Ừ, anh có 53 cân Em: Em 49, ha ha Hai đứa cùng cười...sau tiếng cười là sự im lặng kéo dài... Chẳng hiểu mình đang làm gì nữa, tay tôi khẽ sờ chán em...may quá, ko ốm! Tôi khẽ vén vài sợi tóc xõa xuống của em lên vành tai... Tay tôi hơi run run khiến em khẽ cười và cất tiếng: Sao anh ngốc vậy nhở? Em chắc chắn đây là lần đầu tiên anh yêu đúng ko?
Tôi: Ừ (chả hiểu sao lúc đó run quálại nói ra câu này) Em: Em cũng thế... (Nghĩ thầm, lại chém gió...chắc quatay đầy anh rồi) Em: Anh ko tin em à? Tôi: Ừ
Em: Em cũng nghĩ thế... Tôi: Ai cũng nghĩ thế...
Em: Nhưng em nói thật đấy anh ạ... anh là fisrt love của em!
Tôi: ????????????????? (nó nói chữ phớt lớp giọng ngạt mũi thành phát láp làm mình khó hiểu, vài giây sau mới nghĩ ra)
Tôi: Ừ! Em: Tin em đi! Tôi: Ừ, anh tin em!
Em: Ôm chặt em vào lòng đi, em sẽ nói cho anh biết về em!
Tôi: Ôm thế nào cơ? Ôm như cũ hay là anh phải quay mặt lại phía em! Em cười lớn và nói: Cứ ôm như vậynhưng sát hơn và chặt hơn đi... Tôi: Ừ, thế này hả? Em: Chặt nữa đi! Tôi: Ok? Em: được rồi anh ạ! Em: Anh là người con trai đầu tiên ôm em đó... (Sax, lúc này mình thầm nghĩ chả biết chém hay thật) Em và tôi lại im lặng vài phút... Mưa đã nhẹ hạt dần dần... Em khẽ ngước mắt lên nhìn tôi... Bống nhiên em gạt tay rôi khỏi người em... Em: Anh à, em muốn nằm ra ghế và gối đầu lên đùi anh để có thể nhìn thấy khuôn mặt anh! Tôi: Em điên à? Tí có ng đến thì sao? Em vẫn làm như em muốn và ko quên nói câu: Kệ Tôi đành chiều em...thực ra lúc nàytôi mới ngắm khuôn mặt em 1 cách rõ ràng nhất... Xinh thật đấy, em trắng, mắt nâu, mái tóc dài màu hạt dẻ...môi đỏ tựnhiên... Đột nhiên em nói: Anh à, em yêu anh suốt đời nhé...còn anh, yêu emhết tối nay thôi...
Tôi: Ừ! (Thực ra tôi chỉ rung động nhẹ, tôi nghĩ ko phải tình yêu là như vậy) Em ngắm tôi một lúc lâu rồi khẽ nhắm mắt... "Anh à, chắc anh nghĩ em rất dễ dãi và lẳng lơ đúng ko?" em nói! Tôi: Ừ, đã có em khiến anh nghĩ vậy... Em: Anh đừng nói gì và nghe nói em này...
Tôi: Ừ Em mở mắt lừ tôi: Đấy, anh lại vừanói... Tôi im lặng... Em nhắm mắt và cầm tay tôi đặt khẽ lên má em...
Em: "Đừng hỏi tại sao em yêu anh nhé anh... Em yêu mưa, yêu mưa lắm anh ạ! Ngay từ khi anh bước vào khách sạn, anh nói chuyện với tụi em và sau đó nói chuyện với em, em đã thích anh rồi... Anh giống mưa lắm...em chắc chưa ai nói với anh như vậy đúng ko? Em đã ngỡ cơn mưa này mang anh đến với em đấy..."(ặc ặc, lãng mạn thế, lãng mạn đếnkhó tin em ơi)
Em:"Em là con 1, bố em là bác sĩ quân y, mẹ em cũng vậy...trc khi sinh em, bố em đã bị HIV do 1 tai nạn nghề nghiệp, ông không hề biết cho đến một ngày ông đi hiếnmáu nhân đạo và khi đó thì mẹ em đã mang thai em - đó là chuyện cách đây 19 năm rồi anh ạ,khi đó gia đình em đều sống ở Hà Đông, chỗ viện 103 bây giờ đó anh. Em nghe mẹ em kể lại là bố em tuyệt vọng lắm, ông ko còn mặt mũi nào gặp đồng nghiệp nữa và ông đã quyết định ko làm trong quân ngũ nữa vì lời ra tiếng vào... gia đình em chuyển vào namsống 1 thời gian sau đó chuyển về Thanh Hóa, khi chuyển về Thanh Hóa em đã 4 tuổi rồi.
Khi em đủ lớn để biết mình mang trong người căn bệnh thế kỉ thì cũng là lúc hàng xóm, bạn bè hắt hủi em, chúng nó ko chơi với em...
Em sống trong sự tủi nhục, xa lánhbởi lũ trẻ cũng như những ng lớn tuổi tới năm em 15 tuổi và em ra Hà Nội học cấp 3 với sự ngậm ngùicủa cha mẹ.
Nhà em nghèo lắm, bố mẹ bỏ nghề về làm nông, 3 năm em học cấp 3 ở Hà Nội bố mẹ phải gửi tiềnđều đặn hàng tháng, em nhớ như in mới đầu thì mỗi tháng 1 triệu rưỡi, sau đó thì 1 triệu 2 rồi dần dần chỉ còn 1 triệu, em phải đi làmthêm ở một số quầy bar để thêm tiền ăn học... và tiền thuốc men của mình!
Mỗi năm em chỉ dám về thăm nhà một lần...nỗi nhớ bố mẹ dần dần cũng nguôi đi bởi những bon chencuộc sống...
Em cứ tự cười, tự vươn lên...anh thấy em dũng cảm ko?
Khi em làm ở bar, em đã gặp đủ loại người, có người xấu, kẻ tốt...ở nơi đó đã dạy em đủ mọi thứ mà thầy cô ko bao giờ có thể dạy...và em nghĩ anh cũng nhận ra điều đóqua cách em nói chuyện!
Tình yêu đối với em thật sự là mộtthứ mà em chưa bao giờ mơ tới...lý do tại sao anh cũng biết rồi đó!
Căn bệnh này ko cho phép con người ta được yêu...Vậy mà em đã yêu anh đấy...nhanh thật nhanh...em xin lỗi vì em không được như những người con gái khác, em ko có thời gian nhiều như họ vậy nên em đã bỏ mặc suynghĩ của anh, em ko cần biết anh nghĩ thế nào về em... tốt cũng đc, xấu cũng đc...
Anh biết ko? Anh là người đầu tiênmà em dám nói ra bí mật của mình đấy...
Em đã đánh cược với số phận 1 lầnvà em đã thắng, phần thưởng của em chính à anh đó, à ko, là một buổi tối được bên anh đó!
Nếu lúc nghe em nói xong anh hấtem ra, kêu to lên thì anh biết em sẽ làm gì ko? em sẽ chạy ra đườngvà đâm đầu vào 1 chiếc ô tô ngay tức khắc...
Cám ơn anh vì anh đã ko làm vậy!
À, anh ơi, năm nay em 19 tuổi, anhnghiên cứu về HIV/AIDS vậy anh biết em sống được bao lâu nữa đúng ko? Anh trả lời em đi!"
Tôi: ừ, anh biết...em yên tâm đi, nếu em uống thuốc đều đặn thì em sẽ ko sao hết cả! em sẽ sống lâu như ng bình thường mà!
Em nhìn tôi khẽ cười :"Đồ nói dối, bệnh của em em lại ko biết à, thôi chẳng cần anh nói thật đâu..."
Tôi: Ừ...nhưng em đừng nghĩ nhiềulàm gì...hãy sống vui vẻ như vừa nãy ý
Em: Anh mong em sống như vậy thật sao?
Tôi: Ừ, nếu em sống như vậy thì bệnh tật sẽ được đẩy lùi đó...
Em: Vâng, em vẫn sống như vậy mà (Mắt đượm buồn)
Sau khi em kể chuyện của em, tôi biết được rằng em ko còn sống được bao nhiêu nữa...Nếu năm nayem 19 vậy thì chắc em đã chuyển sang giai đoạn bị AIDS rồi...có lẽ em chỉ có thể sống thêm được từ 1->5 năm nữa là tối đa!
Tôi im lặng nhìn về phía bên kia đường, một căn nhà đã đóng cửa...
Tôi khẽ hôn lên chán em...rồi nói:
"Yến này! Chúng mình ngồi đây gần 1h rồi và mưa cũng đã tạnh rồi đấy"
Em: Em buồn ngủ anh ạ!
Tôi : Không được ngủ, tối nay em gạ anh đi dạo mà...
Em : Vậy cõng em, em mới đi...
Lần này tôi tự nguyện cõng em...
Hai đứa ướt như chuột cõng nhau đi trên vỉa hè khiến bao con mắt phải ngó nhìn!
Em: Anh à, em hạnh phúc!
Tôi: Ừ...anh cũng thế (thực ra tôi cũng ko biết là có phải như vậy ko,nhưng tôi vẫn cứ đáp lại em như vậy"
Em: Em vui lắm, chúng mình đi đến chỗ đông người nhé, cho bọn họ thấy, tối nay em là người hạnh phúc nhất, em được người yêu cõng, được đi dưới mưa cùng người yêu và còn được ăn tối cùngngười yêu nữa chứ...
Tôi cười và nói to : Ok! Tối nay em muốn gì cũng đc!
Em: gần 10h rồi, chúng ta sẽ đi đến sáng mai nhé...
Tôi: Ko được, em phải về nghỉ ngơichứ...
Em: Em nghỉ trên lưng anh là đc rồi, hay anh ko muốn cõng em? Đểem xuống đi bộ...
Tôi: Ko phải thế, anh sợ em bị cảm lạnh, ngấm nước mưa mà!
Em: Em ko sao...
Tôi: Vậy thì qua đêm!
Em: Eo ơi, qua đêm với anh á? Anhđã cưới em đâu?
Tôi: Em nói gì thế, ý anh là chúng mình đi cùng nhau qua đêm...
Em: Ngốc, em đùa đấy!
Hai đứa ko nói gì nữa, tôi cõng emgiữa dòng người tấp lập mặc cho mọi người nhìn chúng tôi và nghĩ chúng tôi ra sao...lúc này thứ quan trọng nhất với tôi là nụ cười của em...chỉ cần làm em vui, làm em cười, bù đắp được lại những gì emđã mất mát tôi sẽ làm hết...
Đi đến một cái cây, chăng đèn, thấy một đôi đang chụp ảnh...tôi biết ngay là em sẽ đòi tôi chụp ảnh cùng em!
Em:"Lấy máy em chụp, máy em có đèn flash"
Tôi: Ừ, nhưng mà chúng mình chụp thế này sẽ chẳng lấy đc cả cáicây, đứng lui lui ra như đôi kia kìa!
Em: Vâng
Cái đầu tiên chụp thì tôi và em bị mất nửa đầu...
Em cười lớn: Ha Ha, 2 con ma nửa đầu!
Tôi: Để anh chụp cho...
1 cái, 2 cái, 3 cái... 3 cái được 2 cái, 1 cái hỏng...
Em nói : chụp nữa đi anh, chúng mình nhờ đôi kia chụp kìa!
Tôi: Anh ơi, anh làm ơn chụp hộ bọn em đc ko ạ!
1,2,3 ...Ok rồi em!
Em: cái này đẹp này!
Tôi: Bắn sang máy cho anh đi
Em: Ko...
Tôi: sao lại ko?
Em: Sau buổi tối hôm nay, quên em đi...
Tôi: Ừ...(bình thg thì tôi bật lại ngay nhưng chả hiểu sao hôm naylại ngoan ngoãn vậy)
Em: Chúng mình đi tiếp nhé anh!
Tôi cõng em đi hết phố này đến phố khác, cho tới khi lưng mỏi nhừ...tôi đoán giờ cũng phải đến 1,2h sáng rồi...
Em:"Anh ơi, chúng mình về khách sạn đi"
Tôi :" Hả? về đó làm gì? Khách sạn nào" (Mình nghĩ bậy bạ đây)
Em: Về đó cho anh nghỉ? khách sạnem làm đó...
Tôi thực sự cũng rất mệt rồi...
Tôi: Ừ, vậy cũng đc...
Em: Thôi ko cần cõng em nữa, em muốn đi bộ...
Tôi mừng thầm...
Em: Thích quá còn sĩ diện...
Tôi: Em cứ làm anh xấu hổ thôi
Em: Xấu hổ với em thì có sao đâu, em là người yêu anh mà...!
Tôi chủ động cầm tay em và đi...
Một đôi nam nữ lặng thầm nắm tay nhau đi trên con đường đã vắng người qua lại...
Cả đoạn đường dài về tới khách sạn em hồn nhiên hát như một đứa trẻ, tôi thì im lặng đi cạnh em,thỉnh thoảng khẽ cười và nhìn trộm...
Về tới khách sạn...
Em lấy laptop đưa tôi, đưa tôi vào 1 căn phòng trên tầng 4 và nói: anh vào đó quấn khăn và đưa quần áo em đi giặt và sấy khô cho...
Tôi: Còn em?
Em: Em cũng thế? chẳng nhẽ em ởchung với anh chắc?
Tôi: Ko, ý anh ko phải vậy..
Em: Thôi nhanh lên anh...
Tôi: Ừ, đợi anh một chút...
Em: Em ngồi giường đợi...
Thay xong tôi bước ra...
Em lại cười lớn làm tôi ngại chín mặt : Sao anh gầy thế nhỉ?
Em: Em xuống đây, anh nghỉ đi...
Tôi nằm xuống giường và suy nghĩ về buổi hôm đó...
Suy nghĩ về những gì em nói...về tình cảm của tôi dành cho em...liệunó có phải tình yêu?
Và nếu là tình yêu thì chúng tôi sẽ ra sao? đi đến đâu?
Tôi vốn là kẻ suy nghĩ nhiều...
Nằm đó một lạt chưa đầy 1 tiếng thì em cầm quần áo đưa tôi và khékiễng người nói vào tai tôi:"giờ em cũng biết anh mặc màu gì rồi nhé"
Tôi ngại nhưng vẫn cố gắng đáp lại :"Với ai em cũng có thể nói những lời như vậy à?"
Em:"Vâng, nhưng ko phải ai cũng biết em mặc cái đó màu gì như anh đâu"
Tôi ko còn biết nói gì nữa...đi vào nhà tắm và mặc quần áo rồi bước ra...
Em nhảy lên giường và nói : Ngủ thôi chồng yêu!
Tôi: ? Ngủ với em á?
Em: Vâng, vợ chồng mình ngủ với nhau!
Em: Anh hãi à! Nhìn mặt là biết mà, thế mà bảo ...
Tôi: bảo gì?
Em: bảo yêu nhiều rồi!
Tôi: Anh còn nguyên tem...
Em cười to: Em cũng còn thưa ông xã!
Tôi chẳng biết nói thêm gì nữa...
Em: lên đi mau...
Tôi: Thôi em ngủ trên giường anh ngủ dưới đất...
Em: ko thích! Lên mau (quát tôi)
Tôi: Nhưng mà...
Em: nhưng mà sao? (vẻ mặt nghiêm nghị)
Tôi: Ừ, anh biết rồi...
Tôi khẽ ngồi lên giường...
Em ôm lấy cổ kéo tôi xuống...và đèlên người tôi...
Tôi : Em...em làm gì thế?
Em lại cười lớn: Trông anh kìa...
Tôi: Em biết đấy, chuyện này quá sức tưởng tượng...
Em: Em đùa đấy, thôi ngủ đi, đừng có động vào người em...
Tôi thở phào... ôi suýt chết...
Tôi nằm chằn chọc nhìn em ngủ...
Lúc ngủ em giống như một thiên thần vậy...
Thật đẹp...
Dường như tôi bị cái vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng và cái tính cách bạo dạn, tinh tế của em lôi cuốn mất rồi...
Có lẽ nào tôi đã yêu em?
Sau đó tôi thiếp đi lúc nào ko biết...
Khi tỉnh dạy thì trời đã sáng rồi...rôi giậy mình bật dạy, phía đầu giường có 1 tờ giấy
"Em xin lỗi vì đã ko đánh thức anh dạy...
Cảm ơn vì đã cho em được yêu anh...
À, hôm qua em giặt quần áo bằng tay cho anh đó, may mà em giặt bằng tay ko thì usb và tiền trong túi anh đã bị nát hết bởi máy giặt...em để tiền về nguyên vị trí cũ rồi...usb em để trong túi laptop!Còn chiếc điện thoại em cũng sấy khô cho anh và để ở túi ngoài laptop của anh đó
Anh này, hãy quên chuyện tối qua và quên em đi nhé!
Em đi đây...đừng cố tìm em!
Em sẽ yêu anh suốt đời!"
Chuyện gì đang xảy ra với tôi đây?Tay run run cầm tờ giấy...một cảm giác hụt hẫng vô cùng...sụp người xuống...im lặng một lúc lâu...
Tôi vội bậy dạy chỉnh quần áo và đi xuống quầy lễ tân...
Tìm mọi cách hỏi đồng nghiệp, phòng nhân sự rồi cả giám đốc khách sạn về em nhưng cuộc đời là vậy...một màu đen bao trùm trước mặt tôi, tôi hoàn toàn khôngtìm được một chút gì về em ngoài quê quán, họ tên, ngày sinh từ tay giám đốc khách sạn....
Nhìn thấy chiếc ghế kia, chiếc ghế mà em đã ngồi cạnh tôi, tôi chợt nhớ ra rằng em đã nháy máy tôi...
Tôi vội rút điện thoại ra và kiểm tra lại những cuộc gọi nhỡ....
Chuyện gì đây? Sao không còn cuộc gọi nhỡ nào?
...
Thẫn người, tôi hiểu ra rằng em đãxóa số của em trong điện thoại tôi...
...
Bước chân ra khỏi khách sạn...một dòng nước mắt khẽ lăn dài trên má...
Ngồi sụp xuống một gốc cây bên vỉa hè như một kẻ hành khất mất hồn...trước mắt là dòng xe cộ tấp lập...
*Tiếng nhạc chuông*
Có tiếng điện thoại reo, tôi vội rút điện thoại....(Lúc này hi vọng đây là cuộc điện thoại từ em...)
Trên màn hình hiện lên chữ"Quỳnh ST" - (Cô em nhận của tôi ở TT)
Không buồn nghe nhưng đêm quađã ko về rồi...tôi liền bắt máy
Tôi: Alo, anh đây!
Quỳnh: Sao hôm anh qua ko về? Bố em hỏi anh suốt!
Tôi: Anh xin lỗi, anh nhỡ xe!
Quỳnh: Anh đang ở đâu thế? Sao nghe giọng anh khác thế!
Tôi: Anh đang ở XXX, một lát nữa anh về giờ...
Quỳnh: Về nhé, cả nhà sẽ đợi anh về ăn trưa cùng...
Tôi: Ừ, anh biết rồi...
Tôi cứ ngồi vậy nhìn dòng người qua lại...rồi...
Lại có điện thoại...
"Dung ST" (Cũng là cô em nhận củatôi ở TT - Cô này là cô chị)
Tôi: Alo, anh đây!
Dung: Anh đang ở đâu thế? sao hôm qua ko về?
Tôi: Ừ, anh có chút việc về muộn, anh bị nhỡ xe, hôm qua mưa mà!
Dung: Anh về nhé, hôm qua bố emmong anh suốt. Về đi nhé, em đợi anh về chiến cờ vua )
Tôi: Ừ, anh biết rồi!
Ngồi thêm 15 phút tôi đứng dạy và ra bến xe, suốt dọc đường tôi vẫn cố nghĩ lại từng lời em nói và tìm cách để tìm ra địa chỉ của em!
Phải gần 1 giờ đồng hồ sau tôi mới đến Thạch Thất...
Thấy tôi về đến ngã 3, bác Kiên làm xe ôm gần đó chạy tới và hỏi han đủ điều sau đó trở tôi về nhà...
Cả nhà thấy tôi như kẻ mất hồn, bác Kiên ra hiệu cho mọi người và chẳng ai hỏi thêm câu gì nữa...
Tôi nằm vật ra giường cho tới khi Dung và Quỳnh đi học về...
-------------------------------------------------------------------------------------
Tới nay, đã một thời gian khá lâu tôi ko có tin tức về người con gái đó...
Em nói đúng, dường như cơn mưamùa hạ đã đưa tôi và em đến với nhau...nhưng sau cơn mưa - khi trời bừng sáng...cũng là lúc em rời xa tôi...
Cho đến giờ tôi cũng ko hiểu điều gì khiến em yêu tôi nữa...tôi chỉ có thể coi đó là định mệnh!
Em - người con gái đi qua đời tôi một cách thật nhanh nhưng em cũng là người con gái để lại trong tôi nhiều cảm xúc và kỉ niệm nhất...
Từng con phố, từng hàng ăn, từng gốc cây...sẽ gắn với từng kỉ niệm mà ko bao giờ có thể xóa nhòa trong trái tim tôi...
Căn bệnh HIV/AIDS đã cướp đi tuổi thơ của em, cướp đi hạnh phúc của em...và tôi hiểu rằng nó cũng sắp cướp đi sinh mệnh của em ko lâu nữa...nhưng em vẫn hồn nhiên,vẫn vui tươi, vẫn mạnh mẽ...em vẫn yêu và chấp nhận chịu đau khổ một mình...
Có một sự thật là tôi ko thể quên em...mỗi khi thấy số điện thoại lạ gọi đến, nhắn tin đến là một lần tôi lại được hi vọng đó là em...
Bống tôi nhớ tới 1 câu hát của Khắc Việt :"Em giờ ra sao? Rất vui hay đang buồn? Có khi nào trong phút giây em chợt nhớ tới anh?"
Vẫn như vậy, mỗi ngày trôi qua tôivẫn tự đặt cho mình những câu hỏi về cuộc sống của em...và ko ngừng hi vọng một ngày nào đó được gặp lại em!
Và hôm qua, hôm nay và ngày mainữa... điều tôi thất vọng về bản thân nhất là ko thể nói với em 1 lần rằng :"Anh yêu em" cho dù điều đó có thể chưa tồn tại trong tôi...
---------------------
Quote:
Xin được cảm ơn Vozers cùng bạn đọc!
Chỉ sau vài ngày mình đăng tự truyện của mình lên Vozforums, đãcó rất nhiều lượt xem, comment và share khiến tôi rất bất ngờ.
Để cảm ơn các thím Vozer cũng như những anh chị em, bạn bè đã chia sẻ cùng mình sau khi đọc truyện, mình xin được viết vài dòng...
Mình cũng hay viết, nhưng thườngthì mình chỉ hay viết blog ngắn, kiểu tâm sự hay bình luận về cuộc sống hay chuyện đời, đây là lần đầu tiên mình viết tự truyện. Sự việc đã trải qua mấy tháng trời, mình mới có đủ tâm trạng cũng như can đảm để viết lại nó...và có 1 điều mình nghĩ cũng nên chia sẻ cùng mọi người đó là dù mọi ký ức vẫn tồn tại trong tâm trí nhưngmình đã rất khó khăn để viết lại câu chuyện, cứ từng câu, từng chữ là từng hình ảnh hiện lên, tất cả đều như vừa mới diễn ra và những điều đó đã khiến có lúc trái tim như đau quặn thắt lại để rồi những giọt nước mắt cứ tự nhiên chảy ra...Trong thời gian viết lại câu chuyện cũng chính là thời gianmà mình hãi đi ngủ nhất...hồi mới đầu mình cũng có cảm giác giống hệt vậy...sự sợ hãi lan tỏa khi phải đối diện với hình ảnh người con gái ấy trong những cơn mơ để rồi giữa đêm khuya giật mình tỉnh giấc đã thấy gối ướt và mi mắt còn vương lại những giọt nước tự bao giờ!
Mình là một người rất rõ ràng, thực ra ban đầu mình nghĩ đăng bài viết này lên Voz chỉ với 3 lý do đó là:
1 là chia sẻ cùng mọi người nhân dịp 14/2 sắp tới và 2 là muốn viết lại coi như để lưu giữ 1 kỷ niệm không thể quên trong đời và 3 là muốn góp 1 phần nhỏ, rất nhỏ vào việc xóa những kỳ thị của xã hội vs những ng bị HIV/AIDS!
Mình chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nhận được phản hồi cũng như những đề nghị giúp đỡ từ phía anh chị em, bạn bè như vậy...thực sự mình đã rất nhạc nhiên!
Về việc tìm lại ng con gái ấy, mình vẫn đang rất cố gắng...hơn nữa, giờ đây cạnh mình lại có rất nhiều những người bạn mới cùng chia sẻvà giúp đỡ khiến việc mình tìm lại cô ấy cũng đã bớt khó khăn phần nào!
Nhân đây, mình xin gửi lời cảm ơnchân thành nhất đến tất cả bạn đọc, đến những người đã chia sẻ và giúp đỡ mình...
Tất cả sự chia sẻ, phản hồi hay thắc mắc mình xin được nhận, còn về giúp đỡ thì có những sự giúp đỡ mình đã nhận, cũng có những sự giúp đỡ mình đã từ chối
- Lý do là cô ấy bị căn bệnh HIV/AIDS nên mình đã không nhậnsự giúp đỡ từ một số anh chị đề nghị việc tạo website,
fan page hay đăng tin lên truyền hình... để tìm kiếm cô ấy! Nói chung mình không chỉ vì lợi ích cá nhân mà lại public chuyện này như vậy được, mình nghĩ các bạn cũng hiểu ý mình!
- Có một số anh chị ở Thanh Hóa cũng có đề nghị mình khi đến TH thì liên lạc, mình cũng đã đồng ý, giờ thì mình chưa có đủ khả năng đến TH, nhưng chắc chắn mình sẽ phải nhờ tới sự giúp đỡ của anh chị trong 1 ngày nào đó!
- Hiện tại mình cũng đã nhờ 1 anh làm ở Viện 103 (anh ý không muốn tiết lộ danh tính - anh ý nói cũng từng là Vozer) đang tìm giúp thông tin về bố cô ấy, hi vọng tìm được địa chỉ nhà cô ấy ở Thanh Hóa!
Mọi người vì đã cho mình những niềm hi vọng mới trong việc tìm người con gái ấy!
Cuối cùng, mình xin một lần nữa cảm ơn tất cả mọi người!
Em:"Em là con 1, bố em là bác sĩ quân y, mẹ em cũng vậy...trc khi sinh em, bố em đã bị HIV do 1 tai nạn nghề nghiệp, ông không hề biết cho đến một ngày ông đi hiếnmáu nhân đạo và khi đó thì mẹ em đã mang thai em - đó là chuyện cách đây 19 năm rồi anh ạ,khi đó gia đình em đều sống ở Hà Đông, chỗ viện 103 bây giờ đó anh. Em nghe mẹ em kể lại là bố em tuyệt vọng lắm, ông ko còn mặt mũi nào gặp đồng nghiệp nữa và ông đã quyết định ko làm trong quân ngũ nữa vì lời ra tiếng vào... gia đình em chuyển vào namsống 1 thời gian sau đó chuyển về Thanh Hóa, khi chuyển về Thanh Hóa em đã 4 tuổi rồi.
Khi em đủ lớn để biết mình mang trong người căn bệnh thế kỉ thì cũng là lúc hàng xóm, bạn bè hắt hủi em, chúng nó ko chơi với em...
Em sống trong sự tủi nhục, xa lánhbởi lũ trẻ cũng như những ng lớn tuổi tới năm em 15 tuổi và em ra Hà Nội học cấp 3 với sự ngậm ngùicủa cha mẹ.
Nhà em nghèo lắm, bố mẹ bỏ nghề về làm nông, 3 năm em học cấp 3 ở Hà Nội bố mẹ phải gửi tiềnđều đặn hàng tháng, em nhớ như in mới đầu thì mỗi tháng 1 triệu rưỡi, sau đó thì 1 triệu 2 rồi dần dần chỉ còn 1 triệu, em phải đi làmthêm ở một số quầy bar để thêm tiền ăn học... và tiền thuốc men của mình!
Mỗi năm em chỉ dám về thăm nhà một lần...nỗi nhớ bố mẹ dần dần cũng nguôi đi bởi những bon chencuộc sống...
Em cứ tự cười, tự vươn lên...anh thấy em dũng cảm ko?
Khi em làm ở bar, em đã gặp đủ loại người, có người xấu, kẻ tốt...ở nơi đó đã dạy em đủ mọi thứ mà thầy cô ko bao giờ có thể dạy...và em nghĩ anh cũng nhận ra điều đóqua cách em nói chuyện!
Tình yêu đối với em thật sự là mộtthứ mà em chưa bao giờ mơ tới...lý do tại sao anh cũng biết rồi đó!
Căn bệnh này ko cho phép con người ta được yêu...Vậy mà em đã yêu anh đấy...nhanh thật nhanh...em xin lỗi vì em không được như những người con gái khác, em ko có thời gian nhiều như họ vậy nên em đã bỏ mặc suynghĩ của anh, em ko cần biết anh nghĩ thế nào về em... tốt cũng đc, xấu cũng đc...
Anh biết ko? Anh là người đầu tiênmà em dám nói ra bí mật của mình đấy...
Em đã đánh cược với số phận 1 lầnvà em đã thắng, phần thưởng của em chính à anh đó, à ko, là một buổi tối được bên anh đó!
Nếu lúc nghe em nói xong anh hấtem ra, kêu to lên thì anh biết em sẽ làm gì ko? em sẽ chạy ra đườngvà đâm đầu vào 1 chiếc ô tô ngay tức khắc...
Cám ơn anh vì anh đã ko làm vậy!
À, anh ơi, năm nay em 19 tuổi, anhnghiên cứu về HIV/AIDS vậy anh biết em sống được bao lâu nữa đúng ko? Anh trả lời em đi!"
Tôi: ừ, anh biết...em yên tâm đi, nếu em uống thuốc đều đặn thì em sẽ ko sao hết cả! em sẽ sống lâu như ng bình thường mà!
Em nhìn tôi khẽ cười :"Đồ nói dối, bệnh của em em lại ko biết à, thôi chẳng cần anh nói thật đâu..."
Tôi: Ừ...nhưng em đừng nghĩ nhiềulàm gì...hãy sống vui vẻ như vừa nãy ý
Em: Anh mong em sống như vậy thật sao?
Tôi: Ừ, nếu em sống như vậy thì bệnh tật sẽ được đẩy lùi đó...
Em: Vâng, em vẫn sống như vậy mà (Mắt đượm buồn)
Sau khi em kể chuyện của em, tôi biết được rằng em ko còn sống được bao nhiêu nữa...Nếu năm nayem 19 vậy thì chắc em đã chuyển sang giai đoạn bị AIDS rồi...có lẽ em chỉ có thể sống thêm được từ 1->5 năm nữa là tối đa!
Tôi im lặng nhìn về phía bên kia đường, một căn nhà đã đóng cửa...
Tôi khẽ hôn lên chán em...rồi nói:
"Yến này! Chúng mình ngồi đây gần 1h rồi và mưa cũng đã tạnh rồi đấy"
Em: Em buồn ngủ anh ạ!
Tôi : Không được ngủ, tối nay em gạ anh đi dạo mà...
Em : Vậy cõng em, em mới đi...
Lần này tôi tự nguyện cõng em...
Hai đứa ướt như chuột cõng nhau đi trên vỉa hè khiến bao con mắt phải ngó nhìn!
Em: Anh à, em hạnh phúc!
Tôi: Ừ...anh cũng thế (thực ra tôi cũng ko biết là có phải như vậy ko,nhưng tôi vẫn cứ đáp lại em như vậy"
Em: Em vui lắm, chúng mình đi đến chỗ đông người nhé, cho bọn họ thấy, tối nay em là người hạnh phúc nhất, em được người yêu cõng, được đi dưới mưa cùng người yêu và còn được ăn tối cùngngười yêu nữa chứ...
Tôi cười và nói to : Ok! Tối nay em muốn gì cũng đc!
Em: gần 10h rồi, chúng ta sẽ đi đến sáng mai nhé...
Tôi: Ko được, em phải về nghỉ ngơichứ...
Em: Em nghỉ trên lưng anh là đc rồi, hay anh ko muốn cõng em? Đểem xuống đi bộ...
Tôi: Ko phải thế, anh sợ em bị cảm lạnh, ngấm nước mưa mà!
Em: Em ko sao...
Tôi: Vậy thì qua đêm!
Em: Eo ơi, qua đêm với anh á? Anhđã cưới em đâu?
Tôi: Em nói gì thế, ý anh là chúng mình đi cùng nhau qua đêm...
Em: Ngốc, em đùa đấy!
Hai đứa ko nói gì nữa, tôi cõng emgiữa dòng người tấp lập mặc cho mọi người nhìn chúng tôi và nghĩ chúng tôi ra sao...lúc này thứ quan trọng nhất với tôi là nụ cười của em...chỉ cần làm em vui, làm em cười, bù đắp được lại những gì emđã mất mát tôi sẽ làm hết...
Đi đến một cái cây, chăng đèn, thấy một đôi đang chụp ảnh...tôi biết ngay là em sẽ đòi tôi chụp ảnh cùng em!
Em:"Lấy máy em chụp, máy em có đèn flash"
Tôi: Ừ, nhưng mà chúng mình chụp thế này sẽ chẳng lấy đc cả cáicây, đứng lui lui ra như đôi kia kìa!
Em: Vâng
Cái đầu tiên chụp thì tôi và em bị mất nửa đầu...
Em cười lớn: Ha Ha, 2 con ma nửa đầu!
Tôi: Để anh chụp cho...
1 cái, 2 cái, 3 cái... 3 cái được 2 cái, 1 cái hỏng...
Em nói : chụp nữa đi anh, chúng mình nhờ đôi kia chụp kìa!
Tôi: Anh ơi, anh làm ơn chụp hộ bọn em đc ko ạ!
1,2,3 ...Ok rồi em!
Em: cái này đẹp này!
Tôi: Bắn sang máy cho anh đi
Em: Ko...
Tôi: sao lại ko?
Em: Sau buổi tối hôm nay, quên em đi...
Tôi: Ừ...(bình thg thì tôi bật lại ngay nhưng chả hiểu sao hôm naylại ngoan ngoãn vậy)
Em: Chúng mình đi tiếp nhé anh!
Tôi cõng em đi hết phố này đến phố khác, cho tới khi lưng mỏi nhừ...tôi đoán giờ cũng phải đến 1,2h sáng rồi...
Em:"Anh ơi, chúng mình về khách sạn đi"
Tôi :" Hả? về đó làm gì? Khách sạn nào" (Mình nghĩ bậy bạ đây)
Em: Về đó cho anh nghỉ? khách sạnem làm đó...
Tôi thực sự cũng rất mệt rồi...
Tôi: Ừ, vậy cũng đc...
Em: Thôi ko cần cõng em nữa, em muốn đi bộ...
Tôi mừng thầm...
Em: Thích quá còn sĩ diện...
Tôi: Em cứ làm anh xấu hổ thôi
Em: Xấu hổ với em thì có sao đâu, em là người yêu anh mà...!
Tôi chủ động cầm tay em và đi...
Một đôi nam nữ lặng thầm nắm tay nhau đi trên con đường đã vắng người qua lại...
Cả đoạn đường dài về tới khách sạn em hồn nhiên hát như một đứa trẻ, tôi thì im lặng đi cạnh em,thỉnh thoảng khẽ cười và nhìn trộm...
Về tới khách sạn...
Em lấy laptop đưa tôi, đưa tôi vào 1 căn phòng trên tầng 4 và nói: anh vào đó quấn khăn và đưa quần áo em đi giặt và sấy khô cho...
Tôi: Còn em?
Em: Em cũng thế? chẳng nhẽ em ởchung với anh chắc?
Tôi: Ko, ý anh ko phải vậy..
Em: Thôi nhanh lên anh...
Tôi: Ừ, đợi anh một chút...
Em: Em ngồi giường đợi...
Thay xong tôi bước ra...
Em lại cười lớn làm tôi ngại chín mặt : Sao anh gầy thế nhỉ?
Em: Em xuống đây, anh nghỉ đi...
Tôi nằm xuống giường và suy nghĩ về buổi hôm đó...
Suy nghĩ về những gì em nói...về tình cảm của tôi dành cho em...liệunó có phải tình yêu?
Và nếu là tình yêu thì chúng tôi sẽ ra sao? đi đến đâu?
Tôi vốn là kẻ suy nghĩ nhiều...
Nằm đó một lạt chưa đầy 1 tiếng thì em cầm quần áo đưa tôi và khékiễng người nói vào tai tôi:"giờ em cũng biết anh mặc màu gì rồi nhé"
Tôi ngại nhưng vẫn cố gắng đáp lại :"Với ai em cũng có thể nói những lời như vậy à?"
Em:"Vâng, nhưng ko phải ai cũng biết em mặc cái đó màu gì như anh đâu"
Tôi ko còn biết nói gì nữa...đi vào nhà tắm và mặc quần áo rồi bước ra...
Em nhảy lên giường và nói : Ngủ thôi chồng yêu!
Tôi: ? Ngủ với em á?
Em: Vâng, vợ chồng mình ngủ với nhau!
Em: Anh hãi à! Nhìn mặt là biết mà, thế mà bảo ...
Tôi: bảo gì?
Em: bảo yêu nhiều rồi!
Tôi: Anh còn nguyên tem...
Em cười to: Em cũng còn thưa ông xã!
Tôi chẳng biết nói thêm gì nữa...
Em: lên đi mau...
Tôi: Thôi em ngủ trên giường anh ngủ dưới đất...
Em: ko thích! Lên mau (quát tôi)
Tôi: Nhưng mà...
Em: nhưng mà sao? (vẻ mặt nghiêm nghị)
Tôi: Ừ, anh biết rồi...
Tôi khẽ ngồi lên giường...
Em ôm lấy cổ kéo tôi xuống...và đèlên người tôi...
Tôi : Em...em làm gì thế?
Em lại cười lớn: Trông anh kìa...
Tôi: Em biết đấy, chuyện này quá sức tưởng tượng...
Em: Em đùa đấy, thôi ngủ đi, đừng có động vào người em...
Tôi thở phào... ôi suýt chết...
Tôi nằm chằn chọc nhìn em ngủ...
Lúc ngủ em giống như một thiên thần vậy...
Thật đẹp...
Dường như tôi bị cái vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng và cái tính cách bạo dạn, tinh tế của em lôi cuốn mất rồi...
Có lẽ nào tôi đã yêu em?
Sau đó tôi thiếp đi lúc nào ko biết...
Khi tỉnh dạy thì trời đã sáng rồi...rôi giậy mình bật dạy, phía đầu giường có 1 tờ giấy
"Em xin lỗi vì đã ko đánh thức anh dạy...
Cảm ơn vì đã cho em được yêu anh...
À, hôm qua em giặt quần áo bằng tay cho anh đó, may mà em giặt bằng tay ko thì usb và tiền trong túi anh đã bị nát hết bởi máy giặt...em để tiền về nguyên vị trí cũ rồi...usb em để trong túi laptop!Còn chiếc điện thoại em cũng sấy khô cho anh và để ở túi ngoài laptop của anh đó
Anh này, hãy quên chuyện tối qua và quên em đi nhé!
Em đi đây...đừng cố tìm em!
Em sẽ yêu anh suốt đời!"
Chuyện gì đang xảy ra với tôi đây?Tay run run cầm tờ giấy...một cảm giác hụt hẫng vô cùng...sụp người xuống...im lặng một lúc lâu...
Tôi vội bậy dạy chỉnh quần áo và đi xuống quầy lễ tân...
Tìm mọi cách hỏi đồng nghiệp, phòng nhân sự rồi cả giám đốc khách sạn về em nhưng cuộc đời là vậy...một màu đen bao trùm trước mặt tôi, tôi hoàn toàn khôngtìm được một chút gì về em ngoài quê quán, họ tên, ngày sinh từ tay giám đốc khách sạn....
Nhìn thấy chiếc ghế kia, chiếc ghế mà em đã ngồi cạnh tôi, tôi chợt nhớ ra rằng em đã nháy máy tôi...
Tôi vội rút điện thoại ra và kiểm tra lại những cuộc gọi nhỡ....
Chuyện gì đây? Sao không còn cuộc gọi nhỡ nào?
...
Thẫn người, tôi hiểu ra rằng em đãxóa số của em trong điện thoại tôi...
...
Bước chân ra khỏi khách sạn...một dòng nước mắt khẽ lăn dài trên má...
Ngồi sụp xuống một gốc cây bên vỉa hè như một kẻ hành khất mất hồn...trước mắt là dòng xe cộ tấp lập...
*Tiếng nhạc chuông*
Có tiếng điện thoại reo, tôi vội rút điện thoại....(Lúc này hi vọng đây là cuộc điện thoại từ em...)
Trên màn hình hiện lên chữ"Quỳnh ST" - (Cô em nhận của tôi ở TT)
Không buồn nghe nhưng đêm quađã ko về rồi...tôi liền bắt máy
Tôi: Alo, anh đây!
Quỳnh: Sao hôm anh qua ko về? Bố em hỏi anh suốt!
Tôi: Anh xin lỗi, anh nhỡ xe!
Quỳnh: Anh đang ở đâu thế? Sao nghe giọng anh khác thế!
Tôi: Anh đang ở XXX, một lát nữa anh về giờ...
Quỳnh: Về nhé, cả nhà sẽ đợi anh về ăn trưa cùng...
Tôi: Ừ, anh biết rồi...
Tôi cứ ngồi vậy nhìn dòng người qua lại...rồi...
Lại có điện thoại...
"Dung ST" (Cũng là cô em nhận củatôi ở TT - Cô này là cô chị)
Tôi: Alo, anh đây!
Dung: Anh đang ở đâu thế? sao hôm qua ko về?
Tôi: Ừ, anh có chút việc về muộn, anh bị nhỡ xe, hôm qua mưa mà!
Dung: Anh về nhé, hôm qua bố emmong anh suốt. Về đi nhé, em đợi anh về chiến cờ vua )
Tôi: Ừ, anh biết rồi!
Ngồi thêm 15 phút tôi đứng dạy và ra bến xe, suốt dọc đường tôi vẫn cố nghĩ lại từng lời em nói và tìm cách để tìm ra địa chỉ của em!
Phải gần 1 giờ đồng hồ sau tôi mới đến Thạch Thất...
Thấy tôi về đến ngã 3, bác Kiên làm xe ôm gần đó chạy tới và hỏi han đủ điều sau đó trở tôi về nhà...
Cả nhà thấy tôi như kẻ mất hồn, bác Kiên ra hiệu cho mọi người và chẳng ai hỏi thêm câu gì nữa...
Tôi nằm vật ra giường cho tới khi Dung và Quỳnh đi học về...
-------------------------------------------------------------------------------------
Tới nay, đã một thời gian khá lâu tôi ko có tin tức về người con gái đó...
Em nói đúng, dường như cơn mưamùa hạ đã đưa tôi và em đến với nhau...nhưng sau cơn mưa - khi trời bừng sáng...cũng là lúc em rời xa tôi...
Cho đến giờ tôi cũng ko hiểu điều gì khiến em yêu tôi nữa...tôi chỉ có thể coi đó là định mệnh!
Em - người con gái đi qua đời tôi một cách thật nhanh nhưng em cũng là người con gái để lại trong tôi nhiều cảm xúc và kỉ niệm nhất...
Từng con phố, từng hàng ăn, từng gốc cây...sẽ gắn với từng kỉ niệm mà ko bao giờ có thể xóa nhòa trong trái tim tôi...
Căn bệnh HIV/AIDS đã cướp đi tuổi thơ của em, cướp đi hạnh phúc của em...và tôi hiểu rằng nó cũng sắp cướp đi sinh mệnh của em ko lâu nữa...nhưng em vẫn hồn nhiên,vẫn vui tươi, vẫn mạnh mẽ...em vẫn yêu và chấp nhận chịu đau khổ một mình...
Có một sự thật là tôi ko thể quên em...mỗi khi thấy số điện thoại lạ gọi đến, nhắn tin đến là một lần tôi lại được hi vọng đó là em...
Bống tôi nhớ tới 1 câu hát của Khắc Việt :"Em giờ ra sao? Rất vui hay đang buồn? Có khi nào trong phút giây em chợt nhớ tới anh?"
Vẫn như vậy, mỗi ngày trôi qua tôivẫn tự đặt cho mình những câu hỏi về cuộc sống của em...và ko ngừng hi vọng một ngày nào đó được gặp lại em!
Và hôm qua, hôm nay và ngày mainữa... điều tôi thất vọng về bản thân nhất là ko thể nói với em 1 lần rằng :"Anh yêu em" cho dù điều đó có thể chưa tồn tại trong tôi...
---------------------
Quote:
Xin được cảm ơn Vozers cùng bạn đọc!
Chỉ sau vài ngày mình đăng tự truyện của mình lên Vozforums, đãcó rất nhiều lượt xem, comment và share khiến tôi rất bất ngờ.
Để cảm ơn các thím Vozer cũng như những anh chị em, bạn bè đã chia sẻ cùng mình sau khi đọc truyện, mình xin được viết vài dòng...
Mình cũng hay viết, nhưng thườngthì mình chỉ hay viết blog ngắn, kiểu tâm sự hay bình luận về cuộc sống hay chuyện đời, đây là lần đầu tiên mình viết tự truyện. Sự việc đã trải qua mấy tháng trời, mình mới có đủ tâm trạng cũng như can đảm để viết lại nó...và có 1 điều mình nghĩ cũng nên chia sẻ cùng mọi người đó là dù mọi ký ức vẫn tồn tại trong tâm trí nhưngmình đã rất khó khăn để viết lại câu chuyện, cứ từng câu, từng chữ là từng hình ảnh hiện lên, tất cả đều như vừa mới diễn ra và những điều đó đã khiến có lúc trái tim như đau quặn thắt lại để rồi những giọt nước mắt cứ tự nhiên chảy ra...Trong thời gian viết lại câu chuyện cũng chính là thời gianmà mình hãi đi ngủ nhất...hồi mới đầu mình cũng có cảm giác giống hệt vậy...sự sợ hãi lan tỏa khi phải đối diện với hình ảnh người con gái ấy trong những cơn mơ để rồi giữa đêm khuya giật mình tỉnh giấc đã thấy gối ướt và mi mắt còn vương lại những giọt nước tự bao giờ!
Mình là một người rất rõ ràng, thực ra ban đầu mình nghĩ đăng bài viết này lên Voz chỉ với 3 lý do đó là:
1 là chia sẻ cùng mọi người nhân dịp 14/2 sắp tới và 2 là muốn viết lại coi như để lưu giữ 1 kỷ niệm không thể quên trong đời và 3 là muốn góp 1 phần nhỏ, rất nhỏ vào việc xóa những kỳ thị của xã hội vs những ng bị HIV/AIDS!
Mình chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nhận được phản hồi cũng như những đề nghị giúp đỡ từ phía anh chị em, bạn bè như vậy...thực sự mình đã rất nhạc nhiên!
Về việc tìm lại ng con gái ấy, mình vẫn đang rất cố gắng...hơn nữa, giờ đây cạnh mình lại có rất nhiều những người bạn mới cùng chia sẻvà giúp đỡ khiến việc mình tìm lại cô ấy cũng đã bớt khó khăn phần nào!
Nhân đây, mình xin gửi lời cảm ơnchân thành nhất đến tất cả bạn đọc, đến những người đã chia sẻ và giúp đỡ mình...
Tất cả sự chia sẻ, phản hồi hay thắc mắc mình xin được nhận, còn về giúp đỡ thì có những sự giúp đỡ mình đã nhận, cũng có những sự giúp đỡ mình đã từ chối
- Lý do là cô ấy bị căn bệnh HIV/AIDS nên mình đã không nhậnsự giúp đỡ từ một số anh chị đề nghị việc tạo website,
fan page hay đăng tin lên truyền hình... để tìm kiếm cô ấy! Nói chung mình không chỉ vì lợi ích cá nhân mà lại public chuyện này như vậy được, mình nghĩ các bạn cũng hiểu ý mình!
- Có một số anh chị ở Thanh Hóa cũng có đề nghị mình khi đến TH thì liên lạc, mình cũng đã đồng ý, giờ thì mình chưa có đủ khả năng đến TH, nhưng chắc chắn mình sẽ phải nhờ tới sự giúp đỡ của anh chị trong 1 ngày nào đó!
- Hiện tại mình cũng đã nhờ 1 anh làm ở Viện 103 (anh ý không muốn tiết lộ danh tính - anh ý nói cũng từng là Vozer) đang tìm giúp thông tin về bố cô ấy, hi vọng tìm được địa chỉ nhà cô ấy ở Thanh Hóa!
Mọi người vì đã cho mình những niềm hi vọng mới trong việc tìm người con gái ấy!
Cuối cùng, mình xin một lần nữa cảm ơn tất cả mọi người!
---Hết---