Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

Amour Caché

Chuyện Kể rằng :
Có một chàng thanh niên tên Félix Arvers đã thầm yêu trộm nhớ cô Marie Nodier , một mối tình đơn phương thơ mộng . Nhưng một ngày kia nàng Marie lấy chồng và để lại biết bao thương nhớ cho Félix . Quá đau buồn , chàng viết một bài thơ để hy vọng sẽ có ngày Marie đọc được mà thấu hiểu mối tình thầm kín của mình . Bài thơ đó tên là "Sonnet D'arvers" (cũng có tên là Amour Caché) và cũng là bài thơ nổi tiếng từ trước đến nay .

Amour Caché

Mon âme a son secret, ma vie a son mystère,
Un amour éternel en un moment conçu.
Le mal est sans espoir, aussi j’ai dû le taire,
Et celle qui l’a fait n’en a jamais rien su.

Hélas ! J’aurais passé près d’elle inaperçu,
Toujours à ses côtés et pourtant solitaire.
Et j’aurais jusqu’au bout fait mon temps sur la terre,
N’osant rien demander et n’ayant rien reçu.

Pour elle, quoique Dieu l’ait faite douce et tendre,
Elle ira son chemin, distraite et sans entendre
Ce murmure d’amour élevé sur ses pas.

A l’austère devoir pieusement fidèle,
Elle dira, lisant ces vers tout remplis d’elle:
-“Quelle est donc cette femme?” et ne comprendra pas.

------------
Bản dịch tiếng Anh của Wasworth

My Secret

My soul its secret has, my life too has its mystery,
A love eternal in a moment's space conceived;
Hopeless the evil is, I have not told its history,
And she who was the cause nor knew it nor believed.

Alas! I shall have passed close by her unperceived,
Forever at her side, and yet forever lonely,
I shall unto the end have made life's journey, only
Daring to ask for naught, and having naught received.

For her, though God has made her gentle and endearing,
She will go on her way distraught and without hearing
These murmurings of love that round her steps ascend,

Piously faithful still unto her austere duty,
Will say, when she shall read these lines full of her beauty,
"Who can this woman be?" and will not comprehend.

------------
Bản dịch tiếng Việt của Khái Hưng

Tình Tuyệt Vọng

Lòng ta chôn một khối tình,
Tình trong giây phút mà thành thiên thâu.
Tình tuyệt vọng, nỗi thảm sầu,
Mà người gieo thảm như hầu không hay.
Hỡi ơi ! Người đó ta đây,
Sao ta thui thủi đêm ngày chiếc thân?
Dẫu ta đi trọn đường trần,
Chuyện riêng dễ dám một lần hé môi.
Người dù ngọc nói hoa cười,
Nhìn ta như thể nhìn người không quen.
Đường đời lặng lẽ bước tiên,
Ngờ đâu chân đạp lên trên khối tình.
Một niềm tiết liệt đoan trinh,
Xem thơ nào biết có mình ở trong.
Lạnh lùng lòng sẽ hỏi lòng :
“Người đâu tả ở mấy dòng thơ đây?”

Không có nhận xét nào:

DBS M05479
Quang Cao