Có lẽ do định mệnh nên bố đã gặp mẹ trên mạng để rồi vào ngày tháng sáu của một năm trước bố đã yêu thương mẹ. Trong những tháng ngày ấy bố thật hạnh phúc vì mẹ yêu bố vô cùng, dù gặp không ít những trắc trở trong công việc tưởng chừng như không thể qua được. Có những lúc bố muốn đi thật xa nhưng vì nghĩ đến bà nội, bố lại chùn chân, bởi bà nội đã nuôi dưỡng bố trưởng thành mà bố chưa có dịp báo đáp. Bố thật bất hiếu phải không con?
Giờ đây bố rất buồn, tim bố như nghẹn lại, dù quen và yêu mẹ chưa lâu nhưng bố không bao giờ đòi hỏi ở mẹ điều gì dù là nhỏ nhất, bởi vì bố nghĩ chỉ cần có tình yêu của mẹ dành cho bố là quá đủ rồi, vậy tại sao bây giờ những giọt nước mắt lại cứ lăn dài trên gò má của bố thế này. Tại sao cuộc đời không công bằng với bố chút nào? Tại sao ông trời không để con xuất hiện trong cuộc đời của bố và mẹ vào dịp khác mà lại vào thời điểm ấy?
Bố cũng như bao người đàn ông khác, cũng mong ngóng và chào đón mẹ sinh con ra nhưng lại không được diễm phúc như vậy. Hoàn cảnh không cho phép bố và mẹ sinh con ra lúc ấy, ở nơi ấy con hãy hiểu cho nỗi lòng của bố và mẹ nhé. Bố sẽ yêu và luôn nhớ về con, nhớ về lỗi lầm không bao giờ bố có thể tha thứ được. Ngàn lần xin lỗi con.
Tâm trạng của bố giờ rất buồn, viết cho con những dòng chữ này lòng bố đau lắm, tưởng như có ai bóp nghẹt con tim của bố vậy. Mấy hôm nay bố bị ngã xe và bó bột tay nên phải ở nhà nhưng mẹ không biết bố bị ngã đâu, vì thế bố đã về nhà bác của con ở quê để dưỡng bệnh và tiêm thuốc. Bố không trách mẹ vô tâm vì thực ra mẹ con cũng đau khổ vì bố rất nhiều, bố biết mẹ đã khóc suốt mấy đêm liền khi không giữ được con. Bố chỉ ước làm sao bố và mẹ không mất nhau sau khi không giữ được con thôi.
Có những lần bố đi làm vất vả mẹ đã động viên và cổ vũ cho bố rất nhiều, những bát bún mẹ nấu cho bố tuy chưa được như nhà hàng nấu nhưng bố cảm thấy rất ngon và ấm áp. Giờ đây khi việc mẹ rời xa bố có thể trở thành hiện thực vì mẹ cho rằng bố chỉ có tình yêu dành cho mẹ không thôi là chưa đủ mà phải có được cả sự đồng thuận của bà nội và bác cả nữa.
Thật sự bố cũng không biết nói sao? Chỉ biết rằng bố rất yêu thương mẹ và chắc nếu đi suốt cuộc đời này bố cũng không tìm được ai yêu thương nhiều như mẹ của con. Nếu cuộc đời bố không có được mẹ thì sau này mỗi lúc buồn vui sướng khổ của mẹ, bố sẽ không được ở cạnh để cùng chia sẻ với mẹ được. Mẹ đi làm vất vả, bố rất lo mỗi khi mẹ ốm sẽ không có ai để chăm sóc bởi vì mẹ của con cũng không được khỏe như bao người phụ nữ khác.
Mẹ xa quê, xa gia đình, xa người thân nên sẽ thiếu thốn rất nhiều tình cảm. Nếu mẹ có ốm chắc bố cũng chỉ âm thầm đứng nhìn từ xa mà không được tự tay đút cho mẹ từng thìa cháo trắng. Có lẽ giờ này chỉ có con đang ở bên kia của thế giới mới hiểu được nỗi lòng của bố và sự mất mát của mẹ phải không con? Xin con đừng trách mẹ, có trách con hãy trách bố nhé.
Mỗi lần nhìn thấy các bạn của bố hạnh phúc, bố cũng thấy chạnh lòng. Bố không trách mẹ đã hết tình yêu dành cho bố, mà bố trách cuộc đời mình quá vất vả và bất hạnh. Nếu ở thế giới bên kia con có linh thiêng thì hãy phù hộ cho mẹ luôn mạnh khỏe và hạnh phúc. Mọi vất vả và bất hạnh hãy để bố gánh vác thay mẹ trong suốt cuộc đời này con nhé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét