Tạm biệt nhé,
Những giai điệu nhẹ nhàng của Goodbye – Air Supply vang lên choáng ngợp căn phòng bé nhỏ. ngồi lặng trong căn phòng nhỏ, nhâm nhi một tách café và lặng lẽ nghĩ về những điều đã qua…
Hiện tại,
Tháng 12. Bao lo toan với bộn bề thi cử, đầy tay một ôm ký ức, nhưng rồi vô tình buông ra vì quá nhiều thứ phải làm. Một chiều bước đi trên con đường đầy lá sake, chợt nhận ra hoa nắng dịu dàng sóng sánh bước chân mình. Nó mới chợt nhớ ra những dự định nhỏ to đang còn trơ trọi, chưa được bàn tay người chăm sóc, thực hiện. Cuối năm rồi, vòng quay thời gian cứ thế trôi đi không đợi con người ta kịp thực hiện tất cả.
Nhìn lại những ký ức mỏng manh buộc mình phải gắn chặt, thoáng đến rồi thoáng đi rồi lại bất chợt ùa đến như chiếc kim phút, không quay liên tục như kim giây, cũng không báo cho người ta biết mốc thời gian cố định như kim giờ. Từng phút một trôi qua trong lặng lẽ, trong êm ả, để rồi lúc cần thiết, lòng người mới chợt thổn thức rằng mỗi phút qua đi cũng quan trọng như dòng ký ức đã rơi mất, lăn lóc hết bao tháng ngày.
Quá khứ,
Một năm qua, nó đã quen bầu bạn cùng với nụ cười đơn lẻ, đến nửa lời than thở cũng chẳng dám buông. Đơn giản vì ở nơi đất khách, quê người, con người ta không được phép yếu đuối, không được phép giữ cái tôi của mình ngang tàn mạnh mẽ!
Chợt thấy thương bố mẹ, đã lắm lúc không để ý đến cảm xúc của bậc sinh thành, cứ thế gân cổ lên để bao biện cho tất cả những việc mà khối óc non nớt cho là đúng, là không bao giờ sai. Để rồi… khi đã đủ khôn lớn và biết rằng những ký ức ấy là bài học cho đời thì mới chợt nhận ra ký ức ấy đã để lại cho bố mẹ những nỗi buồn hằn trên trán, trên mái tóc lấm tấm sợi bạc.
Có ai đó nói rằng, con người như một chiếc đồng hồ cát, khi trái tim chảy hết dòng ký ức xuống thì lý trí đầy và ngược lại. Một năm qua, bước vào môi trường sống mới, tự dặn mình phải để lý trí lên trên hết để rồi, khi lý trí giành phần hơn quá nhiều thì con tim lại khóc òa đau như xé. Lắm lúc vô tâm quên rằng con tim cũng cần được đong đầy.
Một năm trôi qua. Nó biết, mọi sự xảy ra đều không nên đổ lỗi cho hoàn cảnh. Và cuộc đời bao giờ cũng thế, dù trong sỏi đá thì cỏ dại kiêu kì vẫn dạn dĩ đơm hoa. Còn cuộc đời thì còn niềm vui, cứ cười lên để cho nỗi buồn không còn nơi trú ngụ.
Một năm trôi qua, nó biết, mình đã lớn nhiều rồi, biết học cách mỉm cười với khó khăn của cuộc sống, biết ngừng than vãn, thôi ân hận hay dằn vặt bản thân để sang năm mới bắt đầu chinh phục từng bước khó khăn, thử thách bằng chính nghị lực và cố gắng từng ngày.
Tháng 12. Không mặc vừa chiếc áo cũ, thấy mình khác đi nhiều. Lớn hơn, da ngăm hơn. Chợt nhận ra mình hình như đã dạn dĩ hơn với cuộc đời. Không còn sợ nắng làm đen da, cứ hoạt động một cách hết mình để trở thành con người có ích, có trách nhiệm. Không còn cứ mong bé lại để được yêu chiều, mà muốn lớn nhanh hơn để có thể làm được những việc mà trẻ con không làm được, muốn cho bố mẹ một chỗ dựa khi về già.
Tháng 12. Cái lạnh vừa đủ để thấy lòng luôn kiếm tìm hơi ấm của một ai đó. Xa gia đình – điểm tựa duy nhất lúc bé - mới cảm thấy lạnh buốt lòng khi nhìn những đứa trẻ không có nơi nào để về. Nhìn những ánh mắt van lơn từng đồng bạc của người đi đường trong mỗi chiều gió lộng, chợt đau nhói nơi con tim. Cuối năm rồi, nhưng không biết đến bao giờ mới là ngày mới – một ngày rất khác của những mảnh đời cơ cực ấy.
Hiện tại,
Ngày cuối cùng của năm, nó tự hỏi nếu lòng mình là một khoảng trống thì biết làm sao để đong đầy con tim? Lại tự hỏi, nếu tim mình là một khoảng trống thì lý trí có tồn tại được hay không? Phải làm sao đi hết những chông chênh của tuổi 20 đầy hoài bão, ký ức và tham vọng?
Ngày cuối cùng của năm, chợt vỡ òa niềm hạnh phúc khi mở mắt ra thấy mình đang nằm trên chiếc giường thân quen, khung cửa sổ với những con hạc giấy và vài chiếc vòng dream catcher do mình tự làm. À, chợt nhận ra giấc mơ đã kết nối những mảnh ghép ký ức của mình trong suốt một năm qua.
Tương lai,
Có những giấc mơ không chỉ đơn giản là giấc mơ, nó còn là nỗi lòng của chính bạn cho khoảng thời gian vô tình quên lãng. Để rồi, chỉ cần bạn muốn nó liên kết lại, chỉ cần để tâm hồn ở trạng thái an hòa nhất và đặt nó ở thời gian ý nghĩa nhất… chúng ta sẽ tìm lại được những mảnh ký ức đã nhạt nhòa qua thời gia.
Tháng 12, một ngày cuối năm. Tóc buông nhẹ qua những con đường quen thuộc, chợt nhặt được những mảnh ký ức đã từng để quên đâu đó trong cuộc đời!
Chào nhé, những giọt nước mắt, những niềm vui như vỡ òa và những hạnh phúc mong manh ngỡ như chưa bao giờ chạm tới...
Và đến đây đi, một năm mới tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc!
3 nhận xét:
Hmm it appears like your blog ate my first comment (it was super long) so I guess I'll just sum it up what I had written and say, I'm thoroughly
enjoying your blog. I as well am an aspiring blog blogger but I'm still new to the whole thing. Do you have any helpful hints for first-time blog writers? I'd certainly appreciate it.
Look into my web-site: free angry birds
Excellent blog! Do you have any hints for aspiring writers?
I'm planning to start my own site soon but I'm a little lost on everything.
Would you recommend starting with a free platform like Wordpress or go for
a paid option? There are so many options out there that I'm totally overwhelmed .. Any ideas? Appreciate it!
Feel free to visit my page - psn cards
Spot on with this write-up, I actually feel this amazing site needs much more attention.
I'll probably be returning to see more, thanks for the information!
My website - hack twitter password
Đăng nhận xét