Cuộc điện thoại ngay đêm tân hôn đã kéo tôi ra khỏi phòng khách sạn và tận mắt được chứng kiến những bức ảnh khỏa thân của vợ với tình cũ.
Sau tiệc cưới, mọi người ra về hết, tôi và em về phòng dành cho đôi tân hôn tại khách sạn. Mặc nguyên bộ áo quần chú rể chưa thay đợi em tắm, tôi thả lỏng cơ thể xuống ga giường sau một ngày tiếp khách mệt mỏi đến rã rời. Bỗng chuông điện thoại reo lên, số lạ, đầu dây bên kia phát ra giọng nam đầy giễu cợt và thách thức:
- Alo! Chào chú rể! Đêm nay tân hôn chắc là hạnh phúc nhỉ? Tôi có một số bí mật về vợ anh, có lẽ anh rất cần phải biết. Tôi đang ngồi ở quán cafe Thảo Nguyên. Khách sạn nơi anh đang ở đi bộ sang đây chưa tới 10 phút. Tôi sẽ đợi anh đến.
- Xin lỗi, anh có thể cho tôi biết anh là ai?
- Là ai không quan trọng. Tôi chỉ muốn cho anh biết sự thật về vợ anh - đầu dây bên kia bắt đầu nói với giọng gay gắt - Anh không đến là một sai lầm.
Tôi cúp máy suy nghĩ. Người gọi điện ấy là ai? Qua giọng nói thì hình như người ấy rất ghét vợ mình. Nhìn lên đồng hồ mới bảy giờ mười lăm phút, thôi thì gặp mặt một chút, còn hơn ngồi suy nghĩ lung tung. Trong phòng tắm bước ra, em dịu dàng nhìn tôi nói:
- Anh vào tắm đi, nước cuốn đi tất cả sự mệt mỏi. Em tắm xong thấy tỉnh táo và thoải mái liền.
Tôi mỉm cười nói:
- Bây giờ anh đi ra ngoài có chuyện một chút, em nghỉ ngơi đi. Khoảng nữa tiếng nữa anh sẽ về - tôi vừa nói vừa véo mũi em dỗ dành.
Người gọi điện đến là người yêu cũ của em. Tướng thuật cho rằng "mệnh người do thiên bẩm và biểu lộ ra ở hình thể". Tính mệnh lộ ra ở hình cốt, nhìn vào đôi mắt tam giác, giọng nói bén nhọn như mũi dùi, tôi thầm nghĩ, ở người này mình khó cùng chung đồng cảm. Tôi ngồi xuống và hỏi:
- Anh có chuyện muốn gặp tôi?
Chỉ chờ có thế, anh ta đã vội đưa cho tôi xấp ảnh, với nụ cười cửa miệng và nói:
- Tôi nói ra sợ rằng anh không tin, nhưng anh hãy nhìn vào xấp hình này để biết trước đây vợ anh và tôi đã có quãng thời gian hạnh phúc biết nhường nào?
Tôi lặng đi và ngượng đến đỏ mặt trước những tấm hình khỏa thân của em và người ấy đang tình tứ bên nhau. Chỉ lướt qua mà không dám xem hết cả xấp ảnh, tôi tự trấn tĩnh lại rồi nói:
- Anh hẹn tôi ra đây chỉ để xem mấy tấm hình này thôi sao? Bí mật là đây ư?
Với vẻ tự đắc, anh ta cười nói:
- Thì anh cứ xem hết đi đã. Tôi muốn cho anh biết cô ấy nóng bỏng đến mức nào. Suốt một thời gian dài tình tứ, thế mà cô ấy kiêu ngạo nói tôi là thứ chẳng ra gì, chẳng đáng làm chồng của cô ấy. Để xem trước những bức ảnh này, cô ấy còn mạnh miệng nói về tôi như thế không. Anh có đủ tự tin để đưa cô ấy về làm vợ mình chứ? Nhờ anh nói lại với cô ấy, đây là món quà tôi dành cho cô ấy trong ngày cưới, đặc biệt là đêm tân hôn.
Tôi giận run, đặt xấp hình xuống trước mặt anh ta nói:
- Cô ấy nói đúng! Anh là thứ chẳng ra gì, là người đàn ông hèn hạ nhất mà tôi đã gặp. Tại sao trước đây cô ấy lại chọn anh làm người yêu nhỉ? Anh tưởng là đưa xấp hình này cho tôi, xem xong là tôi bỏ cô ấy hay mạt sát cô ấy hay sao? Không bao giờ.
Tôi giận dữ nói tiếp:
- Thật sự mới nhìn qua tôi rất thất vọng nhưng anh thử nghĩ và thống kê lại xem, trong một ngày cả nước chúng ta có bao nhiêu cặp quan hệ trước hôn nhân. Sẽ có nhiều cặp tình tứ và nóng bỏng hơn những bức hình kia nhiều, chỉ có điều những người đàn ông có lòng tự trọng, có nhân cách họ không bao giờ làm những trò hề ti tiện giống như anh. Tôi không biết giữa anh và cô ấy có mâu thuẫn gì dẫn đến chia tay, bởi tôi nghĩ đã yêu nhau thì nên tôn trọng đến quá khứ của cô ấy, cho nên không bao giờ tôi gặng hỏi lấy một lời. Nhưng bây giờ anh đã cho tôi biết sự thật, thì tôi cũng sẽ nói cho anh biết, qua sự việc này tôi cảm thấy thương cô ấy hơn. Đối với anh, cô ấy đã cũ, đã qua tay anh nhào nặn đến hư thối, nhưng đối với tôi, cô ấy là người phụ nữ mới, quyến rũ và rất khôn khéo trong cư xử với mọi người. Anh hãy đem xấp hình ấy về đi, cô ấy không thích đón nhận những món quà ấy đâu, đừng để cô ấy xem thường anh thêm một lần nào nữa.
Nói xong tôi bỏ đi trước sự ngỡ ngàng, bối rối của anh ta. Tôi lang thang lòng nặng trĩu, sự việc quá bất ngờ, trước những hình ảnh đập vào mắt thực sự làm tôi choáng váng. Ngồi một mình bên bờ sông Hương, tách cà phê đen vẫn không thể làm cho tôi tỉnh táo. Chuông điện thoại đổ liên tục, em gọi đến nhưng tôi chẳng buồn nhấc máy, tôi chẳng đủ cao thượng để giáp mặt em lúc này.
11h đêm tôi mới bước về đến phòng. Em ngồi buồn, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Không nói gì, tôi vào phòng tắm. Em nói đúng, nước cuốn đi tất cả những mệt mỏi muộn phiền. Tôi ngồi xuống cầm tay em nói lời xin lỗi vì đêm tân hôn đã để em ngồi chờ buồn, em ngước đôi mắt buồn nhìn tôi nói:
- Em đã biết hết rồi. Thằng khốn ấy đã điện thoại cho em, điều mà em luôn lo sợ bây giờ đã đến. Anh đừng tỏ ra cao thượng như thế, em đau lòng lắm, em không xứng với anh - vừa nói em vừa lấy ra tờ giấy ly hôn em mới viết đưa cho tôi.
Tôi xé tờ giấy ly hôn nói:
- Thánh nhân vẫn còn đôi lần mắc lỗi huống gì những người trần như chúng ta. Nói không trách em thì không thật lòng chút nào. Quá khứ để nó ngủ yên, anh chỉ mong giờ đây khi đã là vợ anh rồi, em sẽ là người vợ tốt, là tấm gương cho con cái sau này. Qua sự việc vừa rồi chính là bài học kinh nghiệm cho cả em và anh tránh để không lặp lại thêm một lần nào nữa. Cuộc sống chúng ta sau này còn có rất nhiều chông gai, em và anh cùng chung vai giải quyết, chứ không phải lúc nào cũng dùng tờ giấy ly hôn để buông xuôi, nó chỉ là tờ giấy thông hành góp phần vững chắc cuộc hôn nhân mà thôi.
Em vẫn khóc, tôi lại tiếp tục:
- Khi đến với nhau bằng tất cả sự thương yêu, thì khi chia tay nên nhẹ nhàng và lịch sự. Em không yêu người đàn ông đó nữa thì nên nói nhẹ nhàng, tránh sỉ nhục, mạt sát. Em đã làm lòng tự ái của anh ấy bị tổn thương, cho nên anh ấy quay lại để trả hận. Anh mong không chỉ em mà tất cả những phụ nữ khác có hoàn cảnh như em nên biết, tránh những hậu quả không hay xảy ra.
Em ôm chầm lấy tôi, vừa khóc vừa nói:
- Thế là anh đã tha thứ cho em sao? Anh không giận em ư? Em cảm ơn anh! Em hứa sẽ cố gắng làm tốt vai trò của người vợ, người con dâu trong gia đình, và vai trò người mẹ sau này nữa.
Tôi ôm em vào lòng và chỉ lên đồng hồ nói:
- Đã 2h sáng rồi, không được khóc nữa, em định bỏ qua đêm tân hôn sao?
Em áp sát vào tôi nói:
- Không đâu, đêm nay không chỉ là đêm tân hôn, mà là đêm của sự tha thứ, một đêm mang bao kỷ niệm theo em mãi sau này. Cảm ơn anh, em rất hạnh phúc ông xã à!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét