Phải mở đầu làm sao đây anh, giờ đây mỗi người mỗi ngã…mỗi khi mưa rơi, em nơi đây khóc thầm nhớ về anh. Em ước 1 lần được gặp anh và nói rằng em xin lỗi vì tất cả. Nếu em không giận hờn vu vơ, em không ngông cuồng thì giờ này em không phải ân hận đến ngày hôm nay.
Cơn mưa kia vô tình rơi vội
Làm tim em nhói đau từng hồi
Ký ức xư ùa về bất chợt
Như cơn mưa đến nhanh rồi vội tắt
Anh yêu em bằng cả trái tim hy sinh cho em nhiều thứ mà nhiều người phải ganh tỵ. Đạp hơn 40km chở em trên chiếc xe cà tàng, mồ hôi nhễ nhại mà anh vẫn cười anh bảo không mệt tý nào. Lần đầu tiên về nhà nhỏ bạn, em bắt anh làm tài xế em không còn nghĩ đến ai khác ngoài anh. Anh và em chính thức yêu nhau từ dịp ấy, em ngộ nhận đó là tình yêu.
Lúc nào đi bên em cũng có anh bên cạnh, anh sẵn sàng làm xế cho em trên từng cây số nhiều lúc xe hư dắt bộ mồ hôi nhễ nhại, mà còn bảo “tập thể dục vui ghê”. Anh hay chọc em cười vì em thường hay mặt quạo với anh cơ. Anh cố tình ngu ngơ để mà làm em phát điên lên sau đó thì cười ngặt ngoẽo cho cô bé ngốc hay buồn. Những buổi chiều tà mỗi hàng cây gốc phố Mỹ Tho đều có vết xe của anh và em. Em thường hay thích anh chở đi vòng quanh bờ hồ hóng gió, sau đó thì học bài cùng nhau.
Ôi thôi sao mà nó đẹp quá anh nhỉ? Ai cũng phải ganh tỵ với chúng ta, nhưng dường như anh chăm sóc em nhiều quá nên trở nên hư rồi. Mỗi lần cãi vả, em sai mà anh vẫn xin lỗi nhường nhịn, chưa 1 lần em nói lời xin lỗi với anh. Cứ thế thời gian dần lâu em ngộ nhận nhiều hơn “tình bạn thân” của em dành cho anh là tình yêu. Anh phải đi làm thêm ở quán cà phê vào buổi tối để mà trang trải học phí và để nuôi em là chính. Cuối tuần Anh sợ em buồn không được đi hóng gió nên bắt em ra quán cà phê ngồi đấy nhìn anh bảo là “không được ở nhà mà bày trò rồi nhé”. Anh vất vả vì em đến nhiều thế làm sao em có thể nói rằng em không yêu anh nhiều như em có thể chứ. Tại sao lúc ấy em không nhận ra sớm hơn rằng em đã bắt đầu thương anh được 50% rồi.
Tình yêu đến rồi chợt tắt nó tưởng chừng đẹp nhưng chỉ có 1 chiều…sau 1 lần hiểu lầm 14.2 cách nay 3 năm anh và em chia tay. Chỉ vì câu nói của em mà làm anh tan nát
“Muộn màng lắm cho 2 năm yêu nhau ly nước tràn thì không bao giờ hốt lại được”….Sau câu nói ấy anh thầm khóc, cố tình bỏ đi mà không hề nhìn lại…Em nóng tính là thế, anh đã chiều em quá mức…khi nghe câu nói ấy shock không chịu được. Nhưng lúc ấy em đã hiểu ra 1 điều em làm tổn thương anh, em cũng đau lắm…em hối hận nhận ra rằng em yêu anh mà cứ ngỡ như là “tình bạn thân”. Em luôn tự cao cho rằng mình đúng chưa bao giờ biết khóc hay phải ân hận thế mà anh làm em biết khóc rồi đấy. Nếu thời gian quay trở lại em sẽ không bao giờ tổn thương anh lần nữa…Đêm ấy anh khóc như 1 đứa con nít vì ấm ức sau đó viết cho em bức thư thật dài mà không dám gửi. Sự thật là ngày valentine anh phải về quê chăm sóc nội phải nhập viện mà anh về gấp không báo cho em biết. Hôm ấy em chờ tin nhắn của anh thì anh bảo là đang ở quê có vệc gấp nên về mà không nói. Em giận anh và cãi nhau đêm ấy…em tắt nguồn điện thoại không cho anh gửi tin nhắn….Sáng hôm sau anh gửi trả lại cho em toàn bộ tin nhắn mà em đã nhắn cho anh…
Chỉ 1 câu nói mà thôi em đánh mất đi 1 tình yêu kia…em đã ngộ nhận nhiều điều mà giờ này em phải hối hận…Em chưa bao giờ biết khóc vì anh 1 lần nào…vậy mà khi nghe tin anh nhắn tin cho nhỏ bạn cùng phòng
“N à, hãy chăm sóc T giùm mình nha, mình không tốt phải cho làm cho T buồn…mình không xứng đáng mang lại hạnh phúc cho T nữa rồi…T thường buồn hãy tâm sự với T giúp mình nha…còn nữa T thích ăn trứng vịt lộn lúc 10h tối khôn là thức học bài tới sáng luôn…”
Em khóc vì ân hận, anh vẫn quan tâm em nhiều đến thế…em cố gắng kìm nén mà vẫn khóc như chưa từng khóc…em muốn gặp anh ngay lúc ấy và nói 1 lời xin lỗi vì em yêu anh nhiều lắm. Cái lòng tự ty của anh không cho phép anh phải tha thứ cho em 1 lần nào nữa…vì anh quá yêu em không muốn làm em khổ. Khi không còn anh bên cạnh em cô đơn, e phải tự mình làm mọi thứ 1 cách vô hồn…em vùi đầu vào học để quên anh đi mà không được anh à…Em dừng 1 phút nào đó là em lại nghĩ đến anh, em làm bài thuyết trình nhiều slide toàn là cảnh mưa rơi thể hiện tậm trạng của mình trong ấy. Thầy giáo bảo là cô nàng này thích mưa quá, đâu ai biết rằng em thích mưa vì em nhớ anh…cơn mưa năm nào em và anh đi dưới cơn mưa phùn mồ hôi anh chảy uớt không phải vì mưa vì trọng lượng của em trên vai của anh. Bây giờ mưa là em rất sợ phải nhớ đến anh, sợ phải khóc vì anh….em không thể quên anh…gặp nhau một lần để mà thoả những ngày khát khao, chôn chặt những kỷ niệm đẹp về anh
16 là ngày SN của anh năm nay em nhớ rất rõ, tại sao em không quên được anh à…Em có thể quên bất kỳ ngày SN của ai nhưng số 16 tháng 4 em không thể quên. Em còn nợ anh 1 lời xin lỗi em uớc cho em gặp 1 lần nữa thôi để em không phải hối hận anh nhé…Chúc cho anh luôn hạnh phúc, chúng ta mãi là bạn tốt nhé…
Anh và em bất chợt gặp nhau
Anh nhỉn em bằng ánh mắt thán phục
Em không xinh không tài không đảm đang
Chỉ vì em biết chia sẻ mà anh thương
Ngôi nhà hạnh phúc đã được vẽ
Thế mà em đạp đổ trong phút chốc
Chữ nếu kia có thể trở lại như xưa
Em sẽ nói lời yêu anh mãi mãi
Cho em 1 lần nói lời xin lỗi
Ở phương xa hãy hạnh phúc anh nhé.
PS: cảm xúc bất chợt trong lúc viết bài mong độc giả thông cảm….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét