- Anh có một câu đố mà mãi đến giờ này anh mới nghĩ ra câu trả lời…
Khi K. nói câu ấy, chúng tôi đang ngồi trong một nhà hàng nhỏ ở khu phố Đông sầm uất giữa thành phố Đài Bắc để ăn tối cùng nhau, như thường lệ vào mỗi kỳ nghỉ cuối tuần.
- Câu đố gì? – Tôi vừa nghịch miếng súp-lơ trên đĩa, vừa hỏi chăm chú.
- Một câu đố về tình yêu! – Anh thò dĩa sang cướp miếng súp-lơ từ đĩa tôi, bỏ tọt vào mồm mình.
- Tình yêu? – Tôi kinh ngạc giương mắt nhìn anh, ngỡ ngàng bởi đã lâu lắm rồi không nghe thấy anh thốt lên cái từ ấy.
Có một số nam giới không cần tình yêu mà vẫn sống. K. chính là loại đàn ông ấy. Anh ta có thể chỉ vì một cú điện thoại của bạn bè mà nửa đêm xông ra ngoài đường mưa gió, thế nhưng lại lười biếng việc dành cho bạn gái một cái ôm. Hoặc chính xác hơn thì là, quen K. từng ấy năm mà tôi chưa từng thấy anh ta yêu cô nào cả!
- Thế em nào mà xui xẻo nên bị anh yêu phải? – Tôi cay độc hỏi.
- Xui xẻo? Phải gọi là tốt số mới đúng chứ! – Anh ta lườm tôi một cái.
- Chà, thế có thật là anh đã yêu rồi à?
- Anh chưa nói thế nhé! – Anh lại xiên cả miếng cà rốt từ đĩa tôi, rồi bỏ vào mồm thản nhiên nhai – Này, ngon thế này mà em không chịu ăn thử đi, kén ăn là có hại cho sức khỏe đấy!
- Thôi đừng có đánh trống lảng nữa ông ơi! – Quen nhau từng ấy năm, mà có bao giờ anh chàng này mở mồm ra chê tôi kén chọn đồ ăn đâu, thế mà giờ mới nói lộ ra nhé! – Thế rốt cuộc là sự thể thế nào?
- Có một em đang yêu anh!
Cái tin sốt dẻo ấy mà anh này nói ra bình thản, như thể chuyện thường ngày.
Tôi nghĩ thực ra chuyện này là tất yếu, K. tuy tính tình hơi lạnh lùng, không săn đón lấy lòng bạn gái, nhưng cũng nhiều cô nàng bây giờ lại thích mẫu người thế này. Nên có người yêu K. đâu phải chuyện gì to tát, chỉ lạ một điều là anh ta bắc câu chuyện này lên mồm để nói một cách bình thản.
- Thế cô ấy tỏ tình với anh à?
K. lắc đầu:
- Anh cảm nhận được thôi!
- Lỡ anh nhầm thì sao? – Tôi cố ý khích bác.
- Không thể nhầm được. Cô ấy yêu anh suốt mấy năm rồi!
Suốt mấy năm? Ai vậy? Amy hay là Lucy? Chắc đều không phải, Amy vừa cưới chồng tháng trước, còn Lucy thì vừa chia tay anh người yêu đã yêu suốt năm năm trời.
- Này, thế cô nào mà kiên nhẫn đến thế?
K. bật cười:
- Cô ấy làm gì có tính kiên nhẫn, chính anh cũng không hiểu vì sao cô ấy lại có thể nhẫn nại âm thầm suốt thời gian dài đến thế.
- Nghe ra có vẻ anh cũng rất thích cô này!
- Thích chứ, sao không thích!
- Nếu hai anh chị đều phải lòng nhau rồi, sao không yêu nhau luôn đi?
- Vì cô ấy không chịu tỏ tình!
- Hả?
- Cô ấy không chịu nói là “Em yêu anh!”.
- Trời! – Tôi sững cả người – Thế nhưng anh là đàn ông, anh phải tỏ tình trước mới đúng chứ!
- Anh là một người đàn ông kiêu hãnh, nên anh phải chờ cô ấy ngỏ lời trước.
K. nhìn chăm chú vào mắt tôi, ánh nhìn rất lạ. Tôi bỗng nhiên có một cảm giác trống trải sâu trong trái tim. Tôi nói:
- Hy vọng anh không yêu phải cái cô nàng còn kiêu hãnh hơn cả anh!
K. nói:
- Thì không may cô ấy lại chính là như thế, nên anh sắp sửa chào thua rồi.
Anh chén nốt miếng rau còn sót lại trên đĩa của tôi, nói tiếp:
- Thứ bảy tuần sau, anh sẽ hẹn cô ấy đi để ngỏ lời.
- Thế là tuần sau chúng ta sẽ không hẹn nhau đi ăn nữa? – Tôi gọi người phục vụ đến để thu dọn bát đĩa, cũng là để khỏa lấp những cảm xúc lan man đang ở trong lòng tôi. Bản thân tôi cũng không hiểu, giữa chúng tôi là điều gì, hay chỉ là những bữa ăn cuối tuần. Mỗi lần hẹn đi ăn cuối tuần, đều đặn giống như một sợi dây ràng buộc giữa tôi và K., mà bước qua sợi dây đó chúng tôi có thể sẽ là người yêu, nhưng mất đi sợi dây đó, chúng tôi sẽ không có gì liên hệ giữa hai người nữa.
- Thôi thế cũng được, em muốn đi về nhà! – Tôi không đợi K. đáp, nói luôn.
- Vẫn còn món bánh ngọt tráng miệng nữa! – K. nói.
- Em chẳng muốn ăn.
K. nhìn tôi, không nói gì, vẫn ngồi yên. Người phục vụ bưng tới món tráng miệng, là bánh Tiramisu cả hai chúng tôi đều yêu thích.
- Đố em, có một thứ gì đó quý giá hơn hẳn tình yêu, thế nhưng chúng ta lại thường phải vứt bỏ nó đầu tiên và giữ tình yêu lại? – Anh ta đột ngột hỏi tôi.
Tôi chẳng muốn động não làm gì nữa, chỉ muốn về nhà cho nhanh.
- Em không thích giải câu đố.
- Em thật là… – Anh ta cắn cái thìa, nói.
- Em thì sao?
- À, không sao. – Anh ta nhấc áo khoác trên vai ghế lên – Để anh đưa em về vậy.
Suốt dọc đường về, chúng tôi không nói gì với nhau, như thể đang dự đoán trước sự chia tay trong tương lai gần. Cho đến lúc xe của K. đỗ trước cửa nhà tôi, K. mới buông ra một câu ngắn gọn:
- Đó là thể diện của người đàn ông!
- Hở?
- Thể diện của đàn ông luôn quan trọng hơn tình yêu, thế nhưng đàn ông lại phải vứt bỏ sự kiêu hãnh ấy trước, bởi người phụ nữ mà anh ta yêu.
K. giữ tay tôi lại khi tôi vừa đưa ra mở cửa xe, trên mặt K. là một vẻ bất nhẫn mà từ xưa tới nay tôi chưa từng thấy:
- Thưa quý cô ngốc nghếch bởi vì quá kiêu hãnh, thứ bảy tuần sau cô có rảnh không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét