Thứ Năm, 28 tháng 6, 2012

Anh nhẹ nhàng đặt tay lên má em, tát nhẹ yêu yêu để đánh thức cơn buồn ngủ khi em ngồi bên cạnh anh. Em giật mình cười mỉm và nhìn anh ấu yếm. Anh cũng nhìn em, ánh mắt nhẹ nhàng và trìu mến như của anh trai dành cho em gái. Chỉ thế thôi cũng đủ làm em hạnh phúc biết nhường nào. Và trong giây phút ấy, em tưởng anh đã yêu em.
…Đó là cử chỉ thương yêu của 3 năm về trước, còn giờ đây, anh đã khác. Anh không còn là anh của ngày xưa nữa, không còn quan tâm em, không còn xoa đầu em hay hỏi han em mỗi lần em ốm. Em biết, tất cả những giây phút xưa giờ chỉ còn là kỉ niệm và mãi mãi, với anh, em chỉ là người qua đường. Nhưng em thì khác…


Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được rằng, một cô gái yếu đuối, bi lụy như em lại đủ dũng khí để sẵn sàng đánh đổi tuổi thanh xuân của mình chờ đợi anh! Kể từ cái ngày anh thờ ơ với em, em biết mình đã không còn hi vọng gì nữa, không còn có thể là người anh yêu thương, anh lựa chọn trên cuộc đời này nhưng em vẫn đợi chỉ đơn giản vì trái tim em không thể yêu ai khác nữa ngoài anh.

Thật xấu hổ khi phải thú nhận với anh rằng, em đã từng tuyệt vọng, từng muốn từ bỏ tất cả, kể cả anh để bắt đầu một cuộc sống mới. Em đã từng được bạn bè giới thiệu những người bạn trong đó có nhiều người thương yêu em nhưng cảm xúc trong em không có gì thay đổi. Đã nhiều lần, em cố gắng để tỏ ra rằng em không yêu anh nữa nhưng trước anh em lại hoàn toàn run rẩy, em lại trở về cô gái yếu đuối nhút nhát như ngày nào.

Khi trái tim em cố gắng để yêu vì em biết mình không còn trẻ nữa thì em lại nhận ra rằng trái tim em không thể thổn thức bởi bất cứ tình yêu nào. Em lao đầu vào công việc để tìm quên anh, để thôi nghĩ về anh mỗi đêm và không phải rơi lệ mỗi khi em cảm thấy cô đơn nữa. Tất cả với em như một đại dương dậy sống, lòng em chống chếnh khong yên vì chỉ cần nghĩ nếu em thuộc về người con trai khác liệu anh có buồn không và em có ân hận vì điều đó hay không?

Em không biết phải tiếp tục sống ra sao khi đêm nào em cũng thao thức, cũng nhớ thương anh. Anh có biết không anh? Anh có hiểu được tình yêu của em dành cho anh lớn cỡ nào không? Anh không yêu ai, không ghét bỏ em vậy tại sao anh không chọn em?

Em thấy trong mắt anh một chút tình cảm nhỏ nhoi dành cho em, đó có phải là sự thương hại? Anh chê em nghèo hay tại anh chưa có gì trong tay, không thể lo toan cho cuộc sống của em sau này? Tại sao anh không yêu, không chọn một người con gái cho anh? Tại sao anh cứ để em hi vọng và chờ đợi. Em đã rơi quá nhiều nước mắt và đau khổ lắm rồi anh có biết không anh? Thật sự lúc này em đã quá sức chịu đựng rồi nhưng em không thể không nghĩ đến anh, không thể điều khiển trái tim thôi yêu anh!

Em dại dột quá rồi, em ngu ngốc thật, em đã mù quáng hay đang ngộ nhận tình yêu? Em phải làm sao bây giờ, xin anh hãy nói cho em biết em phải làm sao để sống vui vẻ tiếp quãng thời gian này?

Không có nhận xét nào:

DBS M05479
Quang Cao