Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2014

Bạn thân tôi là... một tên con trai!

Không phải là người yêu nhưng hễ tôi buồn là “hắn” đến an ủi chọc cho tôi cười, hễ tôi muốn mít ướt là bờ vai hắn sẵn sàng cho tôi tựa vào…

Bên cạnh những cô bạn gái dễ thương, tôi còn may mắn hơn khi có được tới 3 “boys” bạn thân. Đặc biệt trong số đó là “hắn”.

Một tên con trai gầy nhòm, cao lênh khênh, tính tình thì như 1 đứa trẻ con nghịch ngợm, suy nghĩ chẳng thấy nhớn gì vậy mà là tên bạn thân của tôi.

Vì sao tôi với hắn chơi thân, nghĩ đến câu hỏi này thì cả tôi và hắn đều cười ^^, cứ chơi rồi thân thế thôi.

5 năm, không phải quá dài mà cũng chẳng quá ngắn, tôi với hắn vẫn cùng bước đi trong cuộc sống. Mỗi đưa theo đuổi một con đường mà mình lựa chọn, mỗi đứa 1 phương trời sống và làm việc, không được gặp nhau tíu tít ngồi chém gió nữa, thỉnh thoảng hắn về nhà rồi ghé qua thủ đô thăm tôi.

Nhớ cái năm thứ 3 đại học, hắn thích nhỏ bạn thân của cả 2 đứa, từ xí hổ đến ngại ngùng, từ những cái quan tâm trẻ con, từ cái suy nghĩ đơn giản về “thích” và “yêu” của hắn khiến tôi thấy rất … hài . Đấy, tên bạn thân tôi biết yêu rồi đấy J

Cũng vào cái năm thứ 3 đấy, tôi khóc, tôi buồn , tôi thấy mất hết niềm tin vì “7 love”, hắn – cái tên chả biết tí ti kinh nghiệm gì về yêu đương cũng tìm cách an ủi, động viên. Nhưng chỉ 1 câu nói đơn giản của hắn cũng khiến tôi cười: “vai tao nè, dựa vào mà khóc đi, khóc chán thì cười lên nhá”…

Tôi thích nhất là được hắn dẫn ra cái góc sông Hồng, cùng nhau nghịch nước và ngắm hoàng hôn phủ xuống một màu quyến rũ. Lúc đó thấy sao tâm hồn bình yên và dễ chịu. Tôi cười hạnh phúc và thầm cảm ơn tên bạn trẻ con của mình!

Nhớ, sao thấy nhớ nhiều điều về cái tình bạn mà ai nhìn vào cũng tưởng là tình yêu của 2 đứa, 1 thứ tình cảm ngây thơ, trong sáng giữa “boy and girl”.

Hiện giờ mỗi đứa một nơi, xa nhau về khoảng cách, nhưng vẫn ôm cái điện thoại rồi kêu gào than vãn khi buồn khi vui, hay khoe nhau khi có cái gì đó mơi mới, lúc mình rung rinh 1 anh chàng đẹp rai nào đó,….

Đứa này buồn thì ngay lập tức đứa kia nhận được SMS với cái mặt méo xẹo “m ơi, buồn L”. Và câu trả lời nhanh chóng được chuyển đến với nội dung ngắn gọn “sao, kể xem nào?”.

Hay chỉ những sự quan tâm, những câu chuyện rất đời thường: “m ơi t ốm rồi.hix” ; “ngắm trăng m ơi”; “lũ về, t đi bắt cá m ạ”; “hôm nay phượt à, đi chưa”; “đến đâu rồi, hà tĩnh mưa, buồn”…

Đôi khi cũng là những lời trách móc nhẹ nhàng: “m bị dở à, nghĩ linh tinh thế?” ; “dở, lấy sách đọc đi”; “cafe mình buồn chết, m hâm lắm”; “rượu với chè, về ngủ đi.”; "đi chơi là khoe t - gato với m, ghét :( "….

Tất cả, tất cả những câu chuyện ngắn gọn được gửi đến và đi với những tiếng tít tít của cái điện thoại. Đơn giản thế thôi nhưng làm cho tình bạn của 2 đứa gần hơn rất nhiều so với cái khoảng cách địa lý xa vời kia.

Có ai đó sẽ nghĩ tôi khác biệt khi con gái thường nhắn tin với người yêu hoặc bạn thân (là con gái) còn tôi thì cứ tít tít với hắn – tên bạn thân ^^

"Cám ơn m rất nhiều vì lúc nào cũng ở bên cạnh tao Ilvllr shin"

Còn bạn, cứ thử có 1 tên bạn thân là con trai xem – thú vị lắm đấy.

Theo Guu

Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014

Yêu một chàng sinh viên nghèo

Anh một chàng sinh viên nghèo. Làm thêm vất vả để kiếm thêm tiền trang trải học phí. Em tiểu thư cành vàng lá ngọc con nhà giàu có khá giả, gia đình có tới mấy osin. Lần đầu tiên về quê đến cây tỏi tây và cây hành em cũng không phân biệt được.
Anh gặp em lần đầu tiên trong ngày khai giảng. Em đứng đó vui cười với đám bạn, mải mê làm đổ cốc coca lên váy trắng. Ngượng ngùng anh đưa em áo khoác che vết loang. Giây phút ấy em mãi không quên anh.
Bốn năm học đại học, em muốn giúp anh nhiều lắm, muốn cuộc sống anh đỡ vất vả vì phải vừa học vừa làm. Đưa tiền anh đâu có nhận, anh nói anh không làm được cho em thì thôi.

Yêu một chàng sinh viên nghèo

Tốt nghiệp, đáng lẽ chia tay, chỉ là tình yêu thời đại học thôi mà. Nhưng em đã quyết định theo anh. Gia đình em phản đối quyết liệt, nhưng em vẫn chọn cho mình người đàn ông của cả cuộc đời.
Nên vợ nên chồng, về quê sống trong căn nhà tồi tàn của anh. Rồi em mang thai, nhiều khi trái gió trở trời người đau ê ẩm. Anh thương em, đông cũng như hè đi làm kiếm thêm tiền nuôi vợ.
Thế rồi trong một tai nạn xe, anh liệt đôi chân. Nằm một chỗ ở nhà, tất cả mọi việc đều trông cậy vào em. Bố mẹ em thương đến đón em về nhưng em từ chối. Chữa bệnh cho anh em bán hết mọi thứ trong nhà, cuối cùng cũng hết. Bố mẹ em thấy con khổ lại cho tiền.
Cứ thế cuộc sống nghèo ở một vùng quê, em làm giáo viên, anh nằm nhà viết sách. Em đã trút bỏ hình ảnh lá ngọc cành vàng năm nào để trở thành người vợ đảm. Đi chợ mặc cả, quần áo bình thường, cân đo đong đếm còn tốt hơn những người phụ nữ khác.
Bác sĩ bảo chồng bà không còn đi được nữa, nhưng em không tin, hàng ngày vẫn bóp chân cho anh , hi vọng một phép màu sẽ đến. Ngày ấy em nghe có một bác sĩ châm cứu giỏi. Em đèo xe 50km đưa anh đi châm cứu hai ngày một lần không kể ngày nắng ngày mưa ngày lạnh ngày nóng.
Anh nhìn em khóc: Nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em nữa, em quá khổ vì anh.
Một năm sau phép màu đến thật, chân anh hồi phục cũng là lúc anh nhận được giải thưởng quốc tế từ những cuốn sách anh viết. Không ai nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Rồi họ mời sang Pháp thuyết trình và phát triển ba năm, anh do dự, em nói: phải đi, cơ hội không đến hai lần.
Nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không yêu em nữa.
Nhìn lại quãng đời, em đâu còn trẻ đẹp như xưa…Chồng, con, vất vả, thân hình gầy gò ốm yếu. Pháp là đất nước của tình yêu, nhiều người nói anh đi sẽ không trở lại. Em chỉ mỉm cười đáp lại: em và anh đã trải qua bao nhiêu sóng gió, vì một việc thế này em ko sợ mất anh.
Ba năm sau anh về, không báo trước, muốn dành cho em một sự bất ngờ. Nhưng vừa xuống xe anh đã thấy em đứng đó. Anh hỏi sao biết anh về mà ra đón, em trả lời: Em chờ ở đây mỗi ngày, chỉ cần là xe từ sân bay về là em không bỏ qua chuyến nào.
Anh chỉ khóc mà nói: nếu còn có kiếp sau, anh không nên yêu em nữa, tình yêu của em làm anh đau lắm đau lắm, tình yêu của em quá nhiều khổ đau…
Em đáp trả lời anh: tình yêu luôn luôn là khổ đau cay đắng. Tình yêu như một bông hoa sen, hoa sen đẹp nhưng nó có cái nhụy sen, nhụy sen rất đắng. Nếu còn có kiếp sau, em sẽ vẫn muốn được yêu anh.

Tình yêu bao dung của đàn ông

Tối hôm vợ vào nhà nghỉ cùng nhân tình, tôi chở con đến đợi bên kia đường. Khi vợ đi ra, cô ấy gần như sắp ngã khuỵu khi thấy bố con tôi đứng đó từ lúc nào. Nhưng tôi chỉ nói “Anh đưa con đi hóng gió và đến đón em”.

Mọi người đã nghe nhiều về những cuộc hôn nhân đổ vỡ do ngoại tình. Là người trong cuộc, chắc không mấy ai đủ bao dung để tha thứ và níu giữ một người như thế phải không?

Nhưng tôi lại khác. Đáng ra làm chồng mà bị cắm sừng sẽ cảm thấy tức giận và nhục hơn, song tôi đã không phủ nhận cũng như không từ bỏ người đàn bà của mình. Nhờ thế khi sóng gió qua đi, chúng tôi lại càng gắn bó với nhau hơn.

Tình yêu bao dung của đàn ông


Được sự khích lệ chia sẻ từ lâu của vợ, tôi xin kể câu chuyện về quãng thời gian đen tối nhất của vợ chồng tôi để chúng tôi cùng bước sang năm thứ 11 của hôn nhân bằng một trang mới.

Cũng như nhiều người đàn ông khác, tôi chỉ phát hiện vợ mình có người đàn ông khác nhờ vào sự thay đổi tính tình ở cô ấy. Cũng cùng một việc làm đấy nhưng thái độ cô ấy khác hẳn. Trong khi đàn ông càng mèo mả thì càng tốt với vợ. Song phụ nữ thì thường hay làm ngược lại.

Tối hôm vợ vào nhà nghỉ, tôi chở con đến đợi vợ bên kia đường 1

Cũng như nhiều người đàn ông khác, tôi chỉ phát hiện vợ mình có người đàn ông khác nhờ vào sự thay đổi tính tình ở cô ấy (Ảnh minh họa)

Tôi vẫn luôn là tôi - một chồng chu đáo bằng cả sự vụng về của mình, và cô ấy hình như không còn cằn nhằn mắng yêu nữa. Thay vào đó là sự bực dọc cáu gắt. Ngay cả khi tôi cố tình pha trò, cô ấy không cười mà trả lại tôi sự tức giận.

Thói quen sinh hoạt vợ chồng tôi cũng thay đổi. Cô ấy khó tính tìm đủ mọi lý do để từ chối quan hệ. Hôm nay nói mệt, ngày mai chê chồng chưa đủ “thơm”, hôm sau nữa lại bảo không có hứng.

Rồi cô ấy bắt đầu nói về sự tự do. Vợ tôi bảo cô ấy “đã hi sinh” quá nhiều cho gia đình. Cô ấy muốn tìm lại chỗ đứng trong xã hội và công việc bằng cách mở rộng các mối quan hệ và phấn đấu hơn cho sự nghiệp. Tôi hiểu đây là sự mở đường hợp pháp cho những lơ là bổn phận của vợ tôi sắp tới.

Cô ấy hẹn với nhân tình và ngụy trang trong bộ quần áo chống nắng nhếch nhác kín mít để vào nhà nghỉ. Tôi theo dõi nhưng chỉ đứng ngoài không vào. Vào để làm gì khi chắc chắn đã tưởng tượng ra cảnh đau lòng trước mắt? Chẳng lẽ cứ nhất thiết phải xông vào và đánh vợ rồi đưa nhau ra tòa mới là đàn ông chăng?

Tôi biết rõ phụ nữ rất dại. Khi tình yêu và trách nhiệm bị bão hòa, chán nản là điều dễ thấy. Thứ tình yêu suốt đời đau đáu nhớ về nhau chỉ tồn tại khi không thành đôi. Còn chung sống lâu, bao nhiêu gánh nặng và mâu thuẫn hoàn toàn có thể bóp méo được tình yêu.

Tôi biết hết những điều ấy nhưng vẫn suy sụp khi vợ ngoại tình. Nhưng may mắn là tôi lại đủ bình tĩnh và quân tử để hành xử khác. Trong lúc vợ vui vẻ cùng nhân tình, tôi về nhà chuẩn bị sẵn nước tắm cho vợ, thức ăn tối cùng nến và hoa. Về đến nhà, thấy khung cảnh lãng mạn đó, vợ tôi dĩ nhiên rất bối rối. Cô ấy ấp úng không nói nên lời. Rõ ràng đó không phải là vợ tôi xúc động mà đó là cảm giác tội lỗi.

Tôi cũng biết điểm yếu của phụ nữ là dễ mềm lòng. Hơn thế, dẫu cho có ngoại tình, họ vẫn nặng gánh gia đình, khó bề dứt bỏ chồng con. Thay vì cấm đoán vợ, tôi muốn cô ấy biết tôi vẫn có thể yêu cô ấy một cách lãng mạn như những ngày đầu. Cách duy nhất để giữ gìn hôn nhân chỉ có thể là cố gắng níu giữ khi một người đã buông tay.

Tuy nhiên, mọi thứ không dễ dàng như tôi vẫn nghĩ. Vợ tôi vẫn đi về vụng trộm với nhân tình rồi day dứt hối hận mỗi khi tôi tỏ thái độ yêu thương, bao dung. Một thời gian ngắn chờ đợi vợ thay đổi nhưng không kết quả, tôi phải dùng biện pháp mạnh.

Tối hôm vợ vào nhà nghỉ cùng nhân tình, tôi chở con đến đợi bên kia đường. Khi vợ đi ra, cô ấy gần như sắp ngã khuỵu khi thấy bố con tôi đứng đó từ lúc nào. Nhưng tôi chỉ nói “Anh đưa con đi hóng gió và đến đón em”. Hôm ấy, chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện nghiêm túc giữa 4 người, có cả con gái đầu của tôi nữa. May là lúc ấy con tôi mới hơn 2 tuổi chưa hiểu chuyện gì.

Tôi yêu cầu từng người nói hết suy nghĩ của mình. Anh bạn kia cũng thẳng thắn thừa nhận không có ý định dài lâu với vợ tôi vì anh ta cũng đã có gia đình riêng. Nghe anh ta nói chỉ quý mến rồi nảy sinh dục vọng với cô ấy, vợ tôi nức nở không nói thành lời. Tôi biết cô ấy lo sợ sẽ bị tôi ruồng bỏ nhưng không dám cầu xin tha thứ.

Từ đầu đến cuối buổi gặp, tôi không sỉ vả ai một câu nào. Tôi chỉ cảm ơn anh ta đã giúp vợ tôi có niềm vui trong thời gian qua và khuyên anh ta nên quay về với gia đình.

Tôi còn thể hiện tình yêu của mình dành cho vợ trước mặt hai người đó và tha thiết mong vợ thay đổi. Hai người đó đã xấu hổ không thể nhìn thẳng vào tôi. Nếu lúc đó tôi hành xử như một tên du côn, lao vào đánh gã kia thì có lẽ đã không khiến anh ta tự xấu hổ. Thấy tôi cư xử đàng hoàng, anh ta bắt đầu rối rít xin lỗi.

Tối hôm vợ vào nhà nghỉ, tôi chở con đến đợi vợ bên kia đường 2

Tối hôm vợ vào nhà nghỉ cùng nhân tình, tôi chở con đến đợi bên kia đường. Khi vợ đi ra, cô ấy gần như sắp ngã khuỵu khi thấy bố con tôi đứng đó từ lúc nào (Ảnh minh họa)

Cuối cùng, tôi đã bắt hai người đó phải thề trước mặt con tôi. Cả hai người đã bật khóc khi nhìn vào ánh mắt ngây thơ đó. Đâu cần phải thề độc, tôi tin rằng họ sẽ phải nhớ suốt đời lời thề hôm đó.

Để cắt đứt hoàn toàn liên hệ giữa vợ và nhân tình. Tôi đã nhờ vả một số bạn bè chuyển công tác cho vợ. Nhưng tôi không độc đoán mà hỏi ý kiến vợ trước khi làm. Cô ấy rất biết ơn về điều đó.

Riêng về anh nhân tình, tôi không xem anh ta là kẻ thù mà thỉnh thoảng còn gọi điện mời đi uống bia. Thứ nhất, tôi muốn kiểm tra xem độ thành thật của hai người đó. Và thứ nữa, tôi muốn anh ta hiểu tôi trước sau vẫn là quân tử, còn kẻ ngoại tình mới là tiểu nhân.

Vợ tôi sau cú sốc đó thì ngày càng yên phận làm vợ làm mẹ. Hình như cái gì đã từng nếm trải thì người ta sẽ không còn cảm giác thèm thuồng nữa. Vợ tôi xem đó là một vết nhơ, nhưng tôi chỉ đơn giản nghĩ đó là thử thách phải có ở bất cứ cuộc hôn nhân nào. Trước hay sau, lỗi ở người này hay người kia, mọi gia đình đều chắc chắn sẽ phải gặp. Chỉ cần một nửa kia của bạn có đủ yêu thương và bao dung như tôi dành cho vợ không thôi.

Thật may mắn khi chúng tôi vẫn bên nhau và càng yêu nhau hơn sau sóng gió. Vợ tôi rất biết ơn tôi đã làm người đàn ông khoan dung. Nhưng nói thật, 2 người bạn thân của tôi biết chuyện thì hay mỉa mai tôi là “bò”.

Song tôi vui vẻ tự nhận mình là chú bò với tình yêu vĩ đại và có thể hy sinh hơn vì điều đó. Bởi hơn 8 năm qua, cái kết một người đàn ông như tôi nhận được không phải là dang dở hôn nhân, là bi kịch phải lấy thêm vợ nữa, mẹ nữa cho con tôi mà gia đình tôi được sống trong hạnh phúc thực sự.

Nhiều khi ngồi lẩn thẩn 1 mình, tôi cũng chẳng thể tin được tôi đã kéo vợ ra khỏi tội lỗi ngoại tình như thế. Không biết tôi làm vậy có hèn, có hâm, có ngu như bò như 2 đứa bạn tôi bảo không?

NẾU ANH YÊU NGƯỜI ĐẾN SAU,XIN ANH ĐỪNG LÀM CÔ ẤY BUỒN NHÌU NHƯ EM

Anh ạ, anh đã đánh mất người con gái anh yêu rồi đấy. Anh đã để tuột khỏi tay một trái tim ấm áp luôn yêu thương, chăm lo cho anh rồi đấy.

Có bao giờ anh tự hỏi mình rằng tại sao cô ấy lại rời xa vòng tay của anh chưa? Có bao giờ anh hiểu hết được những nỗi đau mà cô ấy phải chịu đựng chưa? Có bao giờ anh thắc mắc rằng tại sao cô ấy lại luôn vui vẻ và luôn mỉm cười không? Đó là vì anh đấy, vì nghĩ cho anh, vì yêu anh nên cô ấy mới giấu nỗi buồn vào trong để tự gặm nhấm chúng một mình. Cô ấy không muốn anh mệt mỏi, không muốn anh bận tâm nhiều về cô ấy. Để mỗi khi hai người nói chuyện với nhau có thể vui vẻ, có thể cười nhiều.

NẾU ANH YÊU NGƯỜI ĐẾN SAU,XIN ANH ĐỪNG LÀM CÔ ẤY BUỒN NHÌU NHƯ EM


Cô ấy không nói vì cô ấy biết rằng có nói ra thì anh cũng đâu có giúp cho nỗi buồn của cô ấy vơi đi phần nào. Có nói ra thì anh cũng đâu đủ kiên nhẫn lắng nghe rồi cho cô ấy lời khuyên. Hay chỉ là những câu trách mắng, những câu nói của anh làm cô ấy đau lòng thêm.

Con gái rất hay suy nghĩ, dù là một hành động, một lời nói của anh cũng đủ để cô ấy nghĩ cả ngày và có thể nghĩ ra đủ thứ rồi. Thực ra là vì yêu anh nên cô ấy mới suy nghĩ. Chẳng ai có thời gian và công sức để nghĩ về một người dưng cả. Vì thế đừng quát mắng cô ấy vì cái thói nghĩ nhiều. Nhưng anh ơi, đã bao giờ anh nghĩ cho cô ấy chưa? Đã bao giờ anh nhìn lại hành động và lời nói của mình chưa? Hay anh chỉ nghĩ sao nói vậy, muốn sao làm vậy? Chính những thứ đó khiến cô ấy buồn, cô ấy đau đấy.

Con gái muốn tìm đến một người có thể đem lại cảm giác bình yên, nhẹ nhàng nhất chứ không phải yêu một người để rồi luôn gồng mình chống lại những sóng gió mà người ấy đem lại. Anh đã nhiều lần làm nhòe đi dòng kẻ mắt của cô ấy, vì vậy hãy để một người con trai tốt hơn làm mờ đi vết son môi. Đừng ích kỉ mà làm cô ấy đau thêm. Khi cô ấy không còn khóc được nữa có nghĩa là nỗi đau trong cô ấy đã chai sạn rồi, đã không còn cảm giác đau nữa rồi. Và rồi cô ấy sẽ nhếch môi mỉm cười với tất cả những nỗi đau đến với cô ấy.

"Anh hãy yêu người đến sau và đừng làm cô ấy buồn nhiều như em."
Nhớ nhé anh

VÌ CÓ MỘT NGƯỜI CHA ĐÃ HỨA

Năm 1989, một trận động đất 8,2 độ Richter gần như san bằng Armenia, làm hơn 30.000 người chết trong vòng 4 phút.
VÌ CÓ MỘT NGƯỜI CHA ĐÃ HỨA

Trong cơn hỗn loạn, có một người đàn ông dặn vợ mình ở nhà cho an toàn, rồi chạy ào đến trường, nơi con trai của ông đang học
Ở đó, ông nhìn thấy một đống đổ nát - ngôi trường đã sập hoàn toàn. Ngay lúc đó, người đàn ông nhớ đến lời hứa ông luôn nói với con mình: "Dù thế nào, bố cũng luôn bảo vệ con!". Và ông bật khóc khi nhìn đống gạch vụn đã từng là trường học.
Rồi ông bắt đầu cố định hướng xem lớp của con mình nằm ở vị trí nào. Góc bên phải phía sau của trường học! Ông lao đến và bắt đầu bới đống gạch đá.
Nhiều vị phụ huynh nhìn thấy người đàn ông làm như vậy, họ vừa khóc vừa kéo ông ra, kêu lên: "Quá muộn rồi!", "Anh không làm được gì đâu!", "Về nhà đi!", hoặc "Chúng ta phải chờ cứu hộ đến thôi!"...
Nhưng để đáp lại những lời đó, người đàn ông chỉ nói đúng một câu: "Giúp tôi một tay!" Và ông vẫn tiếp tục bới đống gạch, cẩn thận quẳng từng viên gạch, từng mảng tường ra ngoài.
Đội cứu hộ đến và họ cũng cố lôi ông ra khỏi đống đổ nát.
- Chúng tôi sẽ lo việc này! Ông về nhà đi!
Nhưng người cha vẫn dọn dẹp từng viên gạch, và chỉ đáp:
- Giúp tôi một tay đi!
Cảnh sát cũng có mặt. Họ cũng khuyên can người đàn ông:
- Anh đang trong trạng thái không ổn định. Anh có thể gây nguy hiểm cho mình và cho người khác, đề nghị anh về nhà!
Nhưng họ cũng chỉ được nghe một câu đáp: - Giúp tôi một tay!
Một người, rồi nhiều người bắt đầu vào "giúp một tay". Họ đào bới đống gạch suốt 8 tiếng... 12 tiếng... 24 tiếng... 36 tiếng... Và đến tiếng thứ 38, khi kéo một tảng bê-tông ra, dường như họ nghe thấy tiếng trẻ con.
- Armand? - Người đàn ông gọi to, giọng nghẹn lại.
Và ông nghe tiếng trả lời:
- Bố phải không? Con ở đây này! Con đang bảo các bạn đừng lo, vì bố sẽ đến cứu con, và cứu cả các bạn nữa! Bố đã hứa bố sẽ luôn bảo vệ con mà...
14 học sinh trong số 33 em ở lớp của Armand được cứu sống hôm đó, vì khi ngôi trường sập xuống, một tảng bê-tông to đã chèn vào tạo thành cái "hang" nhỏ và các em bị kẹt. Armand đã bảo các bạn đừng khóc, bởi vì "bố tớ sẽ đến cứu chúng ta".
Các em nhỏ hoảng sợ, đói và khát, nhưng đã được cứu sống, bởi vì có một người cha đã hứa

Quá khứ của một cô gái

Sau tiệc cưới, mọi người ra về hết, tôi và em về phòng dành cho đôi tân hôn tại khách sạn. Mặc nguyên bộ áo quần chú rể chưa thay đợi em tắm,tôi thả lỏng cơ thể xuống ga giường sau một ngày tiếp khách mệt mỏi đến rã rời. Bỗng chuông điện thoại reo lên, số lạ, đầu dây bên kia phát ra giọng nam đầy giễu cợt và thách thức:
Quá khứ của một cô gái

- Alo! Chào chú rể! Đêm nay tân hôn chắc là hạnh phúc nhỉ? Tôi
có một số bí mật về vợ anh, có lẽ anh rất cần phải biết. Tôi đang ngồi ở quán cafe Thảo Nguyên. Khách sạn nơi anh đang ở đi bộ sang đây chưa tới 10 phút. Tôi sẽ đợi anh đến.
- Xin lỗi, anh có thể cho tôi biết anh là ai?
- Là ai không quan trọng. Tôi chỉ muốn cho anh biết sự thật về vợ anh
- đầu dây bên kia bắt đầu nói với giọng gay gắt
- Anh không đến là một sai lầm.Tôi cúp máy suy nghĩ. Người gọi điện ấy là ai? Qua giọng nói thì hình như người ấy rất ghét vợ mình.
Nhìn lên đồng hồ mới bảy giờ mười lăm phút, thôi thì gặp mặt một chút,còn hơn ngồi suy nghĩ lung tung.Trong phòng tắm bước ra, em dịu dàng nhìn tôi nói:
- Anh vào tắm đi,nước cuốn đi tất cả sự mệt mỏi. Em tắm xong thấy tỉnh táo và thoải mái liền.Tôi mỉm cười nói:
- Bây giờ anh đi ra ngoài có chuyện một chút, em nghỉ ngơi đi. Khoảng nữa tiếng nữa anh sẽ về - tôi vừa nói vừa véo mũi em dỗ dành.Người gọi điện đến là người yêu cũ của em. Tướng thuật cho rằng "mệnh người do thiên bẩm và biểu lộ ra ở hình thể". Tính mệnh lộ ra ở hình cốt, nhìn vào đôi mắt tam giác, giọng nói bén nhọn như mũi dùi, tôi thầm nghĩ, ở người này mình khó cùng chung đồng cảm. Tôi ngồi xuống và hỏi: - Anh có chuyện muốn gặp tôi? Chỉ chờ có thế, anh ta đã vội đưa cho tôi xấp ảnh, với nụ cười cửa miệng và nói: - Tôi nói ra sợ rằng anh không tin, nhưng anh hãy
nhìn vào xấp hình này để biết trước đây vợ anh và tôi đã có quãng thời gian hạnh phúc biết nhường nào? Tôi lặng đi và ngượng đến đỏ mặt trước những tấm hình khỏa thân của em và người ấy đang tình tứ bên nhau. Chỉ lướt qua mà không dám xem hết cả xấp ảnh, tôi tự trấn tĩnh lại rồi nói:
-Anh hẹn tôi ra đây chỉ để xem mấy tấm hình này thôi sao? Bí mật là đây ư?
Với vẻ tự đắc, anh ta cười nói:
- Thì anh cứ xem hết đi đã. Tôi muốn cho anh biết cô ấy nóng bỏng đến mức nào. Suốt một thời gian dài tình tứ, thế mà cô ấy kiêu ngạo nói tôi là thứ chẳng ra gì, chẳng đáng làm chồng của cô ấy. Để xem trước những bức ảnh này, cô ấy còn mạnh miệng nói về tôi như thế không. Anh có đủ tự tin để đưa cô ấy về làm vợ mình chứ? Nhờ anh nói lại với cô ấy, đây là món quà tôi dành cho cô ấy trong
ngày cưới, đặc biệt là đêm tân hôn.
Tôi giận run, đặt xấp hình xuống trước mặt anh ta nói:
- Cô ấy nói đúng! Anh là thứ chẳng ra gì, là người đàn ông hèn hạ nhất mà tôi đã gặp. Tại sao trước đây cô ấy lại chọn anh làm người yêu nhỉ? Anh tưởng là đưa xấp hình này cho tôi, xem xong là tôi bỏ cô ấy hay mạt sát cô ấy hay sao? Không bao giờ. Tôi giận dữ nói
tiếp:
- Thật sự mới nhìn qua tôi rất thất vọng nhưng anh thử nghĩ và
thống kê lại xem, trong một ngày cả nước chúng ta có bao nhiêu cặp quan hệ trước hôn nhân. Sẽ có nhiều cặp tình tứ và nóng bỏng hơn những bức hình kia nhiều, chỉ có điều những người đàn ông có lòng tự trọng, có nhân cách họ không bao giờ làm những trò hề ti tiện giống như anh.Tôi không biết giữa anh và cô ấy có mâu thuẫn gì dẫn đến chia tay, bởi tôi nghĩ đã yêu nhau thì nên tôn trọng đến quá khứ của cô ấy, cho nên không bao giờ tôi gặng hỏi lấy một
lời. Nhưng bây giờ anh đã cho tôi biết sự thật, thì tôi cũng sẽ nói cho anh biết, qua sự việc này tôi cảm thấy thương cô ấy hơn. Đối với anh, cô ấy đã cũ, đã qua tay anh nhào nặn đến hư thối, nhưng đối với tôi, cô ấy là người phụ nữ mới, quyến rũ và rất khôn khéo trong cư xử với mọi người.Anh hãy đem xấp hình ấy về đi, cô ấy không thích đón nhận những món quà ấy đâu, đừng để cô ấy xem
thường anh thêm một lần nào nữa.Nói xong tôi bỏ đi trước sự ngỡ
ngàng, bối rối của anh ta. Tôi lang thang lòng nặng trĩu, sự việc quá bất ngờ, trước những hình ảnh đập vào mắt thực sự làm tôi choáng váng.Ngồi một mình bên bờ sông Hương,tách cà phê đen vẫn không thể làm cho tôi tỉnh táo. Chuông điện thoại đổ liên tục, em gọi đến nhưng tôi chẳng buồn nhấc máy, tôi chẳng đủ cao thượng để giáp mặt em lúc này.11h đêm tôi mới bước về đến phòng.Em ngồi buồn, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Không nói gì, tôi vào phòng tắm. Em nói đúng, nước cuốn đi tất cả những mệt mỏi muộn phiền. Tôi ngồi xuống cầm tay em nói lời xin lỗi vì đêm tân hôn đã để em ngồi chờ buồn, em ngước đôi mắt buồn nhìn tôi nói:
- Em đã biết hết rồi. Thằng khốn ấy đã điện thoại cho em, điều
mà em luôn lo sợ bây giờ đã đến.Anh đừng tỏ ra cao thượng như thế,em đau lòng lắm, em không xứng với anh
- vừa nói em vừa lấy ra tờ giấy ly hôn em mới viết đưa cho tôi. Tôi xé tờ giấy ly hôn nói: - Thánh nhân vẫn còn đôi lần mắc lỗi huống gì những người trần như chúng ta. Nói không trách em thì không thật lòng chút nào. Quá khứ để nó ngủ yên, anh chỉ mong giờ đây khi đã là vợ anh rồi, em sẽ là người vợ tốt, là tấm gương cho con cái sau này. Qua sự việc vừa rồi chính là bài học kinh nghiệm cho cả em và anh tránh để không lặp lại thêm một lần nào nữa. Cuộc sống chúng ta sau này còn có rất nhiều chông gai, em và anh cùng chung vai giải quyết, chứ không phải lúc nào cũng dùng tờ giấy ly hôn để buông xuôi, nó chỉ là tờ giấy thông hành góp phần vững chắc cuộc hôn nhân mà thôi. - Khi đến với nhau bằng tất cả sự thương yêu, thì khi chia tay nên nhẹ nhàng và lịch sự. Em không yêu người đàn ông đó nữa thì nên nói nhẹ nhàng, tránh sỉ nhục, mạt sát.Em đã làm lòng tự ái của anh ấy bị tổn thương, cho nên anh ấy quay lại để trả hận. Anh mong không chỉ em mà tất cả những phụ nữ khác có hoàn cảnh như em nên biết, tránh những hậu quả không hay xảy ra.Em ôm chầm lấy tôi, vừa khóc vừa nói:
-Thế là anh đã tha thứ cho em sao?Anh không giận em ư? Em cảm ơn anh! Em hứa sẽ cố gắng làm tốt vai trò của người vợ, người con dâu trong gia đình, và vai trò người mẹ sau này nữa.Tôi ôm em vào lòng và chỉ lên đồng hồ nói: - Đã 2h sáng rồi, không được khóc nữa, em định bỏ qua đêm tân hôn sao? Em áp sát vào tôi nói: -
Không đâu, đêm nay không chỉ là đêm tân hôn, mà là đêm của sự tha thứ, một đêm mang bao kỷ niệm theo em mãi sau này. Cảm ơn anh, em rất hạnh phúc ông xã à !!!

Điều gì quan trọng nhất trong tình yêu?

Có một chàng trai và một cô gái yêu nhau, một hôm chàng trai cảm thấy người yêu ko còn yêu mình nữa, chàng muốn chứng minh điều ấy. Một lần đi chơi, chàng đã ôm và hôn một cô gái trước mặt người yêu của mình, cô bạn ko nói gì chỉ cười. Bạn cô gái hỏi "Tại sao mày ko giận hắn? Tại sao lại chỉ cười?" Cô ấy trả lời "Vì mình tin anh ấy, anh ấy làm như thế vì có lý do của mình và anh ấy yêu mình" 

Điều gì quan trọng nhất trong tình yêu?

Và một lần nọ, chàng trai bắt gặp một người con trai ôm, hôn bạn gái của mình. Chàng đã nổi giận và rồi 2 người đã chia tay vì anh nghĩ nàng phản bội mình. Chàng buồn và tự hỏi tại sao tình cảm nhạt phai mà cô ấy cứ im lặng như thế...
3 tháng sau đó, có cuộc gặp bất ngờ đã đến với chàng. Cô bạn thân của bạn gái chàng đem đến cho chàng những tín vật cuối cùng của nàng... Nàng đã chết một tháng sau ngày 2 người nói chia tay vì một cơn bệnh nặng. Trong chiếc hộp chứa đựng những tất cả kỷ niệm của 2 người có đc và một cuốn nhật ký ghi lại từng lời nói mà chàng đã nói với nàng.
điều ngạc nhiên nhất là trong đó có một tấm ảnh người con trai đã ôm hôn nàng và chàng đã thấy... Thật trớ trêu thay thì ra người con trai ấy đã đính hôn và trở về mời cô bạn thân sang Mỹ dự đám cưới... Những trang cuối cùng trước lúc nàng mất đi, chỉ vỏn vẹn một câu "Em tin anh vì em yêu anh"
Chàng trai đã chết lặng người... Và đã khóc thật nhiều... Vì chàng đã ko tin tưởng vào tình yêu mà nàng đã dành cho chàng........... 

Niềm tin là gì đây ?

#Điều gì quan trọng nhất trong tình yêu?

HÃY YÊU KHI CÒN CÓ THỂ

Ngày đẹp trời, một cặp vợ chồng khoảng 70 tuổi đến văn phòng luật sư. Họ muốn làm thủ tục ly hôn.

HÃY YÊU KHI CÒN CÓ THỂ

Lúc đầu vị luật sư vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi nói chuyện với đôi vợ chồng già, ông đã hiểu ra câu chuyện...

Hơn 40 năm chung sống, cặp vợ chồng này luôn cãi nhau suốt cuộc hôn nhân của họ và dường như chẳng bao giờ đi đến quyết định đúng đắn.

Họ chịu đựng được như vậy đến tận bây giờ là vì những đứa con. Giờ con cái đã lớn, đã có gia đình riêng của chúng, đôi vợ chồng già không còn phải lo lắng điều gì. Họ muốn được tự do sau những năm tháng không hạnh phúc. Cả hai vợ chồng đều đồng ý ly hôn.

Hoàn tất thủ tục ly hôn cho cặp vợ chồng này, với vị luật sư, là điều không hề dễ. Ông thực sự không hiểu vì sao, sau 40 năm chung sống, đến tuổi 70, đôi vợ chồng ấy vẫn muốn ly hôn.

Vừa ký các giấy tờ, người vợ già vừa nói với chồng: "Tôi thực sự yêu ông, nhưng tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. Tôi xin lỗi".

"Không sao mà, tôi hiểu..." - Ông chồng già đáp lời.

Nhìn cảnh này, ông luật sư đề nghị được mời hai vợ chồng ăn tối. Người vợ nghĩ: "Sao lại không? Dù ly hôn vẫn sẽ là bạn cơ mà".

Bên bàn ăn, một không khí im lặng đến khó xử.

Món ăn mang ra đầu tiên là gà quay. Ngay lập tức người chồng gắp một miếng đùi gà cho vợ: "Bà ăn đi, đó là món bà thích mà".

Nhìn cảnh này, vị luật sư nghĩ "vẫn còn cơ hội cho họ". Nhưng người vợ đã cau mày đáp lại: "Vấn đề ở đấy đấy. Ông luôn đề cao mình quá và không bao giờ hiểu cảm giác của tôi. Ông không biết tôi ghét đùi gà thế nào à?".

Nhưng người vợ không biết, bao nhiêu năm qua, người chồng luôn cố gắng để làm hài lòng bà. Bà không biết, đùi gà là món yêu thích của ông, cũng như ông không biết, bà chưa bao giờ nghĩ rằng ông hiểu bà. Ông không biết bà ghét đùi gà, mặc dù ông chỉ muốn dành những miếng ngon nhất, những điều tốt nhất cho bà thôi.

Đêm đó cả hai vợ chồng già đều không ngủ được. Sau nhiều giờ trằn trọc, người chồng không thể chịu đựng được nữa, ông biết rằng ông vẫn còn yêu bà và không thể sống thiếu bà. Ông muốn bà quay trở lại. Ông muốn nói lời xin lỗi, muốn nói "tôi yêu bà".

Ông nhấc điện thoại lên và bắt đầu bấm số của bà. Tiếng chuông không ngừng reo, ông càng không ngừng bấm máy.

Đầu bên kia, bà vợ cũng rất buồn. Bà không hiểu điều gì đã xảy ra sau tất cả những năm tháng sống cùng nhau đó. Ông ấy vẫn không hiểu bà. Bà vẫn rất yêu ông nhưng bà không thể chịu đựng cuộc sống như vậy nữa.

Mặc cho chuông điện thoại reo liên hồi, bà không trả lời dẫu biết rằng đó chính là ông. Bà nghĩ "Nói làm gì nữa khi mọi chuyện đã hết rồi. Mình đòi ly hôn mà, giờ đâm lao phải theo lao, nếu không mất mặt lắm". Chuông điện thoại vẫn cứ reo và bà quyết định dứt dây nối ra khỏi điện thoại.

Bà đã không nhớ rằng ông bị đau tim...

Ngày hôm sau, bà nhận được tin ông mất. Như một người mất trí, bà lao thẳng đến căn hộ của ông, nhìn thấy thân thể ông trên chiếc đi văng, tay vẫn giữ chặt điện thoại. Ông bị nhồi máu cơ tim trong khi đang cố gắng gọi cho bà.

Bà đau đớn vô cùng. Một cảm giác mất mát quá lớn bao trùm lên tâm trí.

Bà phải làm rõ tất cả tài sản của ông. Khi bà nhìn vào ngăn kéo, bà thấy một hợp đồng bảo hiểm, được lập từ ngày họ cưới nhau, là của ông làm cho bà.

Kẹp vào trong đó, bà thấy có một mẩu giấy ghi rằng: "Gửi người vợ thân yêu nhất của tôi. Vào lúc bà đọc tờ giấy này, tôi chắc chắn không còn trên cõi đời này nữa. Tôi đã mua bảo hiểm cho bà. Chỉ có 100 đô thôi, nhưng tôi hy vọng nó có thể giúp tôi tiếp tục thực hiện lời hứa của mình khi chúng ta lấy nhau. Tôi đã không thể ở cạnh bà nữa. Tôi muốn số tiền này tiếp tục chăm sóc bà. Đó là cách mà tôi sẽ làm nếu như tôi còn sống. Tôi muốn bà hiểu rằng tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh bà. Yêu bà thật nhiều".

Nước mắt bà tuôn chảy. Bà cảm thấy yêu ông hơn bao giờ hết. Bà muốn nói lời xin lỗi, muốn nói "tôi yêu ông". Nhưng ông đã không thể nghe được nữa.....

CÓ YÊU THƯƠNG XIN ĐỪNG ĐỂ ĐÓ !

Chị và nó cách nhau 4 tuổi . Ừ , đọc tới đây khi cũng biết tỏng là chả thể xảy ra cái quái gì hơn mức chị em giữa chị và nó . Nó chỉ là ( theo kiểu mỗi người vẫn nghĩ ở đứa con trai tuổi nó ) một thằng nhóc còn chị lại là cô sinh viên năm cuối. Mỗi người chạy theo cái guồng quay cuộc sống khác nhau vậy đấy mà có những lúc chị nghĩ nó là nơi ấm áp và bình yên nhất trong cuộc đời mình .
CÓ YÊU THƯƠNG XIN ĐỪNG ĐỂ ĐÓ

Chị trọ cách nhà nó hai căn và chỉ tình cờ quen nhau trên Facebook . Nhận xét về vụ này nó bảo là " Duyên tiền định " .Ngày rãnh rỗi nó hú chị đi uống nước ăn vặt linh tinh chỉ như kiểu thằng ở lâu năm từ nhỏ dắt con nhỏ mới nhập tịch vào khu phố . Chị vô tư , thích rong chơi và tự nhiên như con nít còn nó thì lại cụ non hay lo nghĩ , hai đứa sáp vô ấy vậy mà lại hợp .
Nhớ trong mấy lần trò chuyện linh tinh chị thở dài bảo nó :
-Chị chia tay người yêu cũ vì ổng ghen. chị đi học ca đêm mà suốt ngày ổng gọi điện thoại cả chục cuộc . thăm dò hỏi c đi đâu . làm mất cả tự do .
Nó nghe , Rồi bằng một giọng điệu "người lớn" nhất có thể nó trình bày
-E thấy đàn ông người ta thường yêu mà không có niềm tin vào người phụ nữ của mình . Không có niềm tin trong tình yêu khác gì ngồi trên chiếc xe không xăng . ừ thì hai đứa có thể cùng ngồi lên đó nhưng chả bao giờ đi xa được
Chị cóc đầu nó bảo " Cụ non vừa thôi ông tướng "
Nó quẹt mũi cười hì hì
- Yên tâm nếu lỡ mình có ngồi chung xe mà hết xăng thì hai mình sẽ cùng nhau đẩy bộ tới hết quảng đường hen ?
- Này ! mày đang tán chị đấy à !?
- Gion xíu cho vui nhà vui cửa _ ___! . Thôi chuyển chủ đề ...
Ý chị chắc đơn giản là tâm sự nó nghe . Nhưng nó lại suy nghĩ nhiều rồi đâm ra kết luận hùng hồn " Chắc đang răn mình đừng có như ông kia =.= "

LÀM CHỒNG TỚ MỘT NGÀY THÔI, CẬU NHÉ!

-Cậu làm chồng của tớ nhé. Chỉ một ngày thôi.

-Hở, này cậu có tính hài hước từ bao giờ đấy? Tớ không rảnh để đùa với cậu.

-Tớ không đùa đâu, cho tớ thoát cảnh F.A một ngày thôi mà, xin cậu đấy. Còn mấy ngày nữa là hết đời học sinh mà tớ thì chưa có mảnh tình vắt đôi nào cả. Cậu giúp tớ đi mà! Nhá, nhá! _ Nó dùng chiêu này biết chắc sẽ làm cậu mủi lòng. Cậu không phải là thằng bạn thân của nó nhưng hai đứa lại khá quen thuộc nhau suốt 12 năm trời.
LÀM CHỒNG TỚ MỘT NGÀY THÔI, CẬU NHÉ

-Trời ạ, lý do gì kì vậy. Sao không tìm ai khác mà lại tìm tớ chứ

-Nhưng cậu lại là người học chung với tớ suốt 12 năm học, vì thế tớ mới chọn cậu. Đồng ý đi mà! Híc híc…

Lại là độc chiêu nước mắt, tất nhiên nó biết Toàn rất sợ nước mắt con gái nên chỉ vờ khóc thôi. Chắc chắn nó làm rất giống thật nên cậu mới lúng ta lúng túng thế kia chứ.

-Ơ, đừng khóc mà, cậu đừng khóc nữa. Được rồi, chỉ một ngày thôi đấy.

Cậu méo mặt , gượng gạo đồng ý.

-Ôkê. Thế nhé. Chủ nhật này cậu sẽ là chồng của tớ. Bái bai cưng, tớ về nhé!

Nói xong, nó tung tăng bỏ về, mặc cậu ta ở lại lẩm bẩm gì đó. Hôm nay trời trong xanh,gió man mát, nói chung là rất đẹp, có một cô nàng hí ha hí hửng chạy nhảy trên đường và một chàng trai đứng như trời chồng, gãi đầu gãi tai.

16 cuộc gọi nhỡ…và cái chết của người vợ...

7 năm qua, chưa một đêm nào anh ngủ ngon giấc. Cứ nhắm mắt lại là từng chi tiết lại hiện lên trong đầu anh, rõ mồn một. Anh như thể đã sống lại đêm đó, rất nhiều lần, nhưng anh chẳng thể làm gì để thay đổi mọi việc, anh không thể làm vợ mình sống lại. Mỗi ngày qua đi là một ngày lương tâm anh bị dằn vặt, cắn rứt. Anh mắc kẹt trong nỗi đau của quá khứ mà không sao thoát ra được.

16 cuộc gọi nhỡ…và cái chết của người vợ...

Thỉnh thoảng anh lại lấy ảnh chị ra ngắm nhìn, anh ngắm chị nhiều tới nỗi bức ảnh bạc cả màu. Trong ảnh, chị vẫn cười thật tươi, thật hiền từ. Rồi anh lại tự hỏi: “Ở trên trời, chị vui hay buồn? Chị có tha thứ cho anh không?” Nhưng anh thì không thể tha thứ cho mình. Từ ngày chị mất, anh không hề thay đổi bất cứ một vật dụng gì trong nhà, bởi mỗi đồ vật đều nhắc anh nhớ tới chị, như thể chị vẫn còn đâu đây. Và như thể, những ngày hạnh phúc của anh chị dường như vẫn còn rất mới.

THỎA THUẬN TRƯỚC KHI MÌNH CƯỚI NHAU

Em có 10 “thỏa thuận” trước khi quyết định dọn đồ sang ở với anh và mình trở thành vợ chồng.

THỎA THUẬN TRƯỚC KHI MÌNH CƯỚI NHAU

1. Em là vợ anh. A, B, C, D và những cô gái khác thì không phải.
2. Việc nhà là việc chung, dĩ nhiên em sẽ là người chịu trách nhiệm chính. Nhưng anh cần hiểu trách nhiệm đó không chỉ thuộc về em, và quan trọng là anh làm cùng em, em sẽ rất vui.
3. Em không thường nhõng nhẽo, nũng nịu, nhưng không có nghĩa là anh quên mất em có quyền làm vậy.
4. Anh có thể đi đâu cũng được, bạn bè bù khú, bia bọt bét nhè. Miễn là, anh báo cho em biết trước khi đi và chính xác giờ về. Và cứ vậy, đúng giờ thì anh về. Lo lắng thì cũng sẽ thành sốt ruột. Sốt ruột nhiều sẽ nóng trong người. Mà em thì không muốn đón anh bằng cái mặt hầm hầm hoặc không thèm nói một lời.
5. Trong các bữa nhậu, tuyệt đối không được nói gì về những chủ đề liên quan đến “vợ tao thế này, vợ mày thế nào“. Và khi nói về em với người khác, từ “nó” để ám chỉ em là từ em cảm thấy không vui.
6. Khi em bực bội, càu nhàu hãy cười hì hì với em. Nếu mình cãi nhau, hãy nhường em ba câu. Vì em nóng nảy và hay la lối. Em sẽ cố gắng sửa. Khi chưa sửa được, em nhờ anh.
7. Mọi chuyện trong nhà, hãy hỏi em và anh là người quyết định. Em vui vì được chia sẻ cùng anh.
8. Anh không cần phải cố gắng miễn cưỡng tặng quà để làm cho em vui, dù em thích quà. Nếu anh thấy vui và thấy việc làm em vui, chăm sóc em bằng mấy thứ nho nhỏ như… quà thì anh cứ làm (nghe vô lý nhỉ?).
9. Chồng em là người sẽ ở cạnh em suốt cả những ngày sau này. Em muốn được tự hào vì có anh làm chồng. Hãy cho em có cơ hội để tự hào về điều đó.
10. Luôn nhớ rằng, lý do để chúng ta trở thành vợ chồng là tình yêu mỗi ngày một nhiều hơn giữa anh và em. Nó đủ lớn và sẽ ngày càng lớn hơn để tụi mình là một gia đình bền chặt về mãi sau này. Hãy gìn giữ nó cùng em.

(Có thể) là vợ anh, Em
------
Gửi Em,

Đây là 10 điều anh muốn:

1. Anh là chồng em.

2 đến 9. Em thích gì cứ điền vào.

10. Trong bất cứ tình huống nào xảy ra sau này, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, hãy luôn nhớ điều số 1.

Chắc chắn là chồng của em,

THÓI QUEN HẠNH PHÚC

Chị lấy anh được 10 năm, có với nhau được 2 mụn con xinh xắn thì phát hiện anh ngoại tình.
Ngày nhìn thấy anh khoát tay cô thư kí thân mật đăng kí một phòng ở resort nơi họ đi công tác cũng là ngày chị ngất lịm…

THÓI QUEN HẠNH PHÚC

Anh phát hiện chị đang dần thay đổi. Chị mặc váy – trang phục mà chị từ bỏ sau khi sinh con, chị hay trang điểm và mái tóc đen mượt từng được anh yêu thích không buông tay được thay bằng mái tóc xoăn phồng và nhuộm màu bắt mắt…
Chị thay đổi. Điện thoại chị luôn có tin nhắn và có người liên lạc, khóe mắt chị đong đầy nụ cười sau khi cúp điện thoại vào mỗi tối thứ 3 và ra khỏi nhà cả ngày vào thứ 4.
Chị vẫn chuẩn bị cho anh những bộ vest thẳng thớm cùng cốc sữa mỗi sáng trước khi đi làm, nhưng anh không thể ngửi mùi thơm từ người chị bằng việc chị cố nhón chân thắt chiếc cà vạt vào cổ áo anh.
Chị vẫn nhận tiền của anh hàng tháng nhưng không còn việc cố kiểm soát nó.
Chị gọi điện cho anh hằng ngày nhưng không nhắc anh trở về ăn tối với 3 mẹ con, thậm chí không còn mâm cơm nguội tanh để chờ anh về rồi hâm nóng sau những lần chờ đợi mệt mỏi.
Chị không còn thắc mắc với anh về những mối quan hệ mà anh đang có và không nhắc anh về ngoại với chị vào dịp lễ hay đưa con đi chơi vào ngày cuối tuần.
Chị vẫn dịu dàng chăm sóc anh nhưng bằng những lí do dễ thương chị từ chối anh chạm vào mình.

Một thời gian đầu, anh hạnh phúc vì sự tự do của mình, thỏa mãn việc “thèm phở chán cơm” của một gã đàn ông thành đạt trong cuộc sống; nhưng càng về sau anh càng phát điên với sự tự do đó.
Anh phát hiện chị đẹp hơn cả lúc vừa mới yêu hay cả lúc hai người vừa kết hôn, sự quyến rũ trong nụ cười và tự tin nơi đáy mắt, sự dịu dàng đến lạnh nhạt đủ khiến anh phát điên khi vô tình trông thấy chị cười với gã trai độc thân ở nhà đối diện.
Đừng nói đến cô thư kí, sự hờ hững của chị còn hấp dẫn hơn bất kì cô người mẫu nào trên tạp chí playboy.
Rồi một ngày đẹp trời anh nhớ ra vợ mình chỉ 32 tuổi, chị không còn vẻ đẹp thanh xuân mơn mởn mà mặn mà đến khó cưỡng.
Anh theo chị vào một ngày thứ 4 vì tò mò để rồi bàng hoàng khi phát hiện chị ăn mặc thật đẹp chỉ để đến … bệnh viện và 1 mình đối mặt với căn bệnh ung thư máu.
Những ngày cuối cùng anh chăm sóc chị trong bệnh viện, anh hỏi chị muốn ăn gì, câu trả lời thật nhẹ: “cháo vịt”.
Anh gỡ từng miếng xương cho vào tô cháo của chị mà nghẹn ngào, cả 10 năm lấy nhau chị hiểu anh đến từng milimet, còn anh đến thứ chị thích ăn nhất cũng không biết.
Soạn đồ mang vào trong viện cho chị, anh tìm thấy cuốn nhật kí nơi đáy tủ. Anh cầm lọn tóc đen của chị giấu trong cuốn nhật kí được viết từ 10 năm trước mà bật khóc như một đứa trẻ. Hóa ra lúc anh hạnh phúc đến phát điên cũng là lúc chị đau khổ đến tột cùng.
Chị rời khỏi anh vào một ngày nắng thật đẹp trong một tư thế xinh đẹp và nụ cười còn treo nơi khóe miệng, cười như người hạnh phúc nhất thế gian…
Đàn ông thường bàng quan với hạnh phúc ngay bên cạnh mình để tìm những thứ mới lạ xung quanh, họ hưởng thụ nó như một thói quen để rồi chênh chao khi một ngày bỗng dưng mất nó.
Đàn ông không vợ và phải nuôi con giống như con tàu lạc giữa đại dương sóng gió khi mất đi người thuyền trưởng, vất vả và kiệt cùng.

EM ĐỂ ANH ĐẾN VỚI CHỊ ẤY

Quán ồn ào, người người ra vào, mùi thuốc lá nồng nặc, không ai biết ai và cũng chẳng có ai quan tâm đến người ngồi cùng trong không gian ấy, đó cũng là lí do mà cô thích quán này. Anh lặng lẽ bước vào quán, ngồi cạnh cô. Tiếng nhạc vẫn chưa bắt đầu, chỉ toàn hơi men và mùi thuốc.

EM ĐỂ ANH ĐẾN VỚI CHỊ ẤY

Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

ĐỒ HÂM! TỚ CHỈ CẦN CẬU BÊN CẠNH TỚ

Mai không muốn làm Bù Nhìn của Dũng, cô bé muốn "lột xác" trở thành Búp Bê cơ...


Mai thò đầu ngó vào shop quần áo trên con phố quen thuộc ấy, nó nhìn quanh với vẻ mặt vui tươi hớn hở, miệng toe toét chào chị chủ cửa hàng rõ to. Thế nhưng chưa vui được bao lâu, mặt nó đã méo xệch trong khi chị chủ vẫn đon đả:

- Còn nhiều mẫu mà em! Tại lâu không thấy em nên chị lỡ bán cho người khác mất rồi.


CHẬM NHAU MỘT ÁNH MẮT

Người đăng: Hoa Bui Đương

- Cưới em. Lỡ rằng sau này không hợp nhau, anh có hối hận không?


Miễn cưỡng bước cùng nhau trên những bậc thang cuối cùng dẫn lối hai người rời khỏi văn phòng cục dân chính. Cô siết chặt quai túi xách khiến lòng bàn tay trắng bệch in rõ những vết cứa vằn đỏ. Ngân hối hận cúi đầu nhìn chằm chằm đôi cao gót dưới chân, dường như chút sức lực còn lại chỉ đủ để cô loạng quạng lần tìm từng điểm tựa vô nghĩa. Nhưng ít nhất cũng phải gắng gượng để anh không nhìn thấu được tâm gan cô lúc này. Một lát nữa thôi, nhanh thôi, anh và cô, mỗi người một ngả.

Lặng yên trong vài giây, cô ghét cái cảm giác chôn chân tại chỗ nhìn ngắm xe cộ qua lại mà tâm tư lại đuổi theo những suy nghĩ vẩn vơ không lời đáp. Anh cũng chẳng ưa gì cái khoảng cách của hai người lúc này trông như chẳng thể bước lại gần nhau hơn.

ĐỒ NGỐC "TỈNH TÒ"

Trời ơi là trời cái máy tính...... bực mình không chịu được. Nó rút phịch cái phích cắm mằn hình tối thui. Đang chat dở với thằng "hàng xóm" mà tự nhiên màn hình nổi mấy chữ to đùng KHÔNG THỂ KẾT NỐI ĐỂ TRÒ CHUYỆN.....

ĐỒ NGỐC

Thằng hàng xóm đó nhà nó chưa đến bao giờ cũng chẳng biết ở đâu, cơ mà là hàng xóm bởi học cùng trường, cùng lớp và cùng bàn.

Hắn: này bà ơi tôi bảo cái này...

Nó: gì cơ? nói đi hồi hộp quá!

H: À, ừm chuyện này hơi khó nói...

N: ô cái ông này, nhanh lên sốt hết cả ruột rồi nè

H: chuyện là...tôi..

H: này

H: Buzz!

H: cái bà này đi đâu rồi .......

Thế mới bực không í chứ! Đang lúc gay cấn. Dù dạo này thi thoảng mới bị thế nhưng mà vào thời điểm này đúng là dễ làm người ta bực mình ! Nhanh chóng mặc vội cái áo ngoài nó dắt xe ra quán nét. Mỗi lần nó vào được đón chào như một minh tinh, dưới ánh mắt đầy hâm mộ của mấy thằng con trai trong đó. Công nhận là lúc đó cứ vui vui như thoả mãn ước nguyện gì đó í. Là một đứa con gái năng nổ, hài hước nhưng có một suy nghĩ chín chắn trong cả hành động, cái ngoại hình không mấy tồi và thành tích học tập đáng nể nó hầu như quen biết cả cái trường nó và được khá nhiều người biết đến. Nó được coi là Bác sỹ tâm lí của lớp cái nghề mà nó luôn hướng tới mà xem chừng cũng có triển vọng. Cơ mà số trời thế nào lại để nó 17 năm FA thế này !! Trong cái quán nét có lẽ girl bị yếu thế nhưng với nó thì ngược lại. Nó thích trêu mấy em trai nhỏ nhỏ đến nỗi có thằng bỏ về vì không chịu nổi nữa, còn mấy thằng nhớn nhớn thì vừa bước vào đã khuyến mãi một nụ cười không thể tươi hơn !! Lần này cũng vậy, cười xong nó vội ngồi vào lên Face xem thằng bạn còn onl không để xem nó nói gì tò mò chết đi được. Ôi may quá ! trời đất đúng là không phụ lòng người tốt đấy mà.

N: ơi ! đây, vừa nãy máy tính bị hỏng cái buzi không trả lời được

H: chỉ có máy nhà bà mới có buzi mà hỏng

N: Thôi được rồi, nói đi ,đang còn giở giang ...

H: Nhưng bây giờ hết hứng rồi

N: Ô muốn chết hả?? hay là cháy buzi?

H: Thực ra thì, tôi thích một người mà không biết tán ra sao đây...

N: trời ơi chuyện này dễ không, đúng là tìm đúng thuốc rồi đới, tôi thì thừa kinh nghiệm Cái tin này làm nó hơi bất ngờ xíu bởi lẽ suốt ngày hắn kêu than mất bọn trong lớp yêu đương này nọ. Thế mà .... ! Trong lòng nó cũng như có một điều gì đó khó tả.

N: lạ à nha, lớp trưởng của chúng ta biết yêu rồi đấy nhớ !

H: yêu đâu mà yêu mới thích thôi. Với lại đây là thích đơn phương nữa !!!

N: Cô nào mà làm cao ghê ta ?? Thần đồng của lớp mình mà không thích, để tôi đoán thử xem nào

H: hơ hơ, đoán xem nào ?

N: chắc là Hường rồi, tôi thấy ông để ý người ta suốt

H: bà ăn s**t với gì mà đoán như thần thế ???

N: ông thích ăn cháo lưỡi trộn răng hả???

H: Thôi thôi, trêu xíu mà. Thế giờ người đẹp giúp tôi đi

N: Nhưng mà tôi biết gì mà giúp..

N :Có hay nói chuyện không?

Và khi nói chuyện thì thường nói gì ? .... Nó đặt ra rất nhiều câu hỏi mà chẳng thấy trả lời !

N: Này ! Buzz!

H: đây ! vẫn đây mà

N: Thế thì trả lời đi chứ ! mấy câu đó

H: Thế này mà bà gọi là mấy, phải đến chục câu ý chứ !

N: Có muốn giúp không đây??

H: À có chứ

Tôi tính thế nào bà cũng biết rồi đấy ! Chỉ dám nói chuyện trên mạng chứ nhìn mặt thì ai dám nói ! Kể cả nói chuyện này với bà tôi còn thấy ..

N: Ha ha, ngại cơ đấy @@ đúng là biết yêu nó khác ! rồi để tôi tính đêm nay phải nằm suy nghĩ bàn mưu tính kế cho ô mới được. @#$%^^&*(_(**&%^$#@#!%$^&*(*()_)&^$#$#@^^&&(*()%##@@&_ ................... ............. ....

Chúng nó nói bao nhiêu là chuyện liên quan để tìm ra một kế sách hợp văn lí. Nó bao giờ cũng vậy nhiệt tình hết mình trong mỗi lần giúp người khác nhất là đúng "chuyên ngành" của nó. Nhưng hình như lần này có cái gì đó khang khác. Nó đã đôi lần suy nghĩ về chuyện tình cảm, có một số đối tượng đã bày tỏ tình cảm với nó nhưng thực sự nó không biết rõ tình cảm trong mình. Nó yêu quý tất cả mọi người, bao giờ cũng mong nhìn thấy nụ cười của người khác, đôi khi thấy thích thích tên này rồi lại thích cả tên kia nữa. Thế là thành ra nó thích đến vài chục người !!!!.... Hôm vừa rồi, nó tỉnh tò với hắn, lúc đang giờ ra chơi nó hét đùng: "Hàng xóm ơi tôi thích ông thật đấy". Hắn há hốc mồm cười như chưa được cười, cả lớp cũng vậy. Bời lẽ câu này nó đã nói với hầu như cả lớp í chứ ! Thế mà chúng nó vẫn vỗ tay hoan hô ầm ầm, tưởng thật í mà, nhìn cái mặt nó không tưởng thật mới lạ - diễn viên nổi tiếng tương lai mà lị. Hôm đấy nó để í hắn có vẻ cười to nhất hội ! có cái gì đó như vụt khỏi tay nó, đầu nó bỗng trống rỗng trong vài tích tắc !!!. Đúng là buồn cười thật, suy nghĩ rồi nó cười với chính mình.

H: hay tôi cho bà cái mật khẩu bà vào nick này, tôi có lưu tin nhắn chat của tôi với Hường, đọc xong cho tôi lời khuyên nhá ??

N: " Thư tình" mà cũng cho tôi đọc hả??

H: Thư tình gì đâu, toàn nói chuyện vớ vẩn thôi. mà bà đừng cho ai đọc cái đó nhá, tin tưởng nhất mới cho xem đấy N: Được rồi, tôi không làm thế đâu là sợ, đưa mật khẩu đây coi

H: ờ mật khẩu là tên của tôi đấy

N: rồi để tối vào xem, bây giờ phải về rồi

H: lại ngồi nét hả??

N: Chả thế, tại chuyện của ông làm người ta tò mò quá

H: Thế cơ à ?? tò mò .. hay là...

N: Ờ đúng đấy

H: đúng cái gì ?

N :Tôi thích ông thật rồi giờ tính sao đây ?? chúng ta lại lâm vào cuộc tình tay ba thế này sao ?? tình bạn của chúng ta thì sao? Abczyz

H: bà bảo thích tôi từ hôm nọ rồi cơ mà !

N: ha ha, quên mất

H: nhưng trái tim tôi đã thuộc về người khác rồi, biết làm sao đây ?

N: trời, rõ hôm qua xem có thấy đài báo gió mùa Đông Bắc đâu nhể mà chỗ tôi lại đầy gió thế này ?

H: Bà đã đưa dao rồi thì chả phải chém !

N: Không giúp nữa bi giờ !

H: Thôi thôi, cái hay cái đẹp

N :thế chứ, thôi tôi đi về đây, bảo về từ nãy rồi mà .

H: Nhớ vào ngay nhá, đừng quên

N: rồi biết rồi thưa ông, yêu vào có khác nhể ! thôi pp out đây

H: ừm bye bye

Về đến nhà nó không bật máy ngay bởi nghĩ có lẽ nó cũng chẳng lên được. Rồi lại suy nghĩ lại buồn cười chính mình, mạng hỏng hay chính mình không muốn xem ? Đêm đó nó suy nghĩ rất nhiều đến nỗi không ngủ được xíu nào cả, tò mò nhưng lại sợ một cái gì đó nên nó chẳng bật máy lên. Đến tận gần sang nó tự dưng lại cắm điện bật lên ... cơ mà màn hình vẫn hiện dòng chữ"quen thuộc và đầy yêu thương " .. đúng là ...

Đến lớp sớm hơn mọi ngày lớp vắng tanh vắng ngắt, hít 1 ngụm khí trời buổi sớm khiến nó cảm thấy thoải mái và đủ tỉnh táo điểu khiển mọi suy nghĩ việc làm của mình với hắn và cả với Hường. Nó đã thừa nhận với chính nó rằng nó thích hắn thật lòng nhưng lại trong hoàn cảnh này ... Tự nhủ chẳng có gì to tát nó sẽ vẫn mỉm cười, vẫn luôn giúp đỡ mọi người hết mình đầu tiên giúp chuyện tình của 2 người kia thành công trước đã. Bắt đầu bười học bằng một nụ cười tươi. Rồi hắn đến, đi về chỗ nó đang ngồi cũng là chỗ của hắn nó thấy lạ là hắn chẳng hỏi gì chuyện kia cả.

- Sao ông không hỏi ?

- Gì cơ? À! chưa xem hả ?

- Máy chưa sửa? - hay không muốn giúp tôi?

- Sao mà không muốn, " gả " được đồ ngốc như ông đi tôi sướng lắm í chứ haha

Để chứng tỏ điều ấy tôi mượn máy điện thoại con bạn lên mạng luôn trong cả giờ học ( đó là giờ công nghệ được ngồi chơi chứ không phải chơi lén đâu nha )

- Bà làm gì thế?

- Lên mạng, giúp ô không thì lại trách

- Thôi, về nhà cũng được mà

- Luôn đi cho rảnh nợ

- Thôi, đàn trong giờ học mà - @@ ông nhìn lại đi, thầy cho chơi mà

- À ... ừm

- Cứ như không muốn cho tôi vào í, cơ mà vào xong rồi, hối tiếc cũng đã muộn rồi ! hehe

- ... Thôi tôi ra đây xíu - ờ đi đi Hắn đi ra ngoài tôi cũng vừa tầm vào mục tin nhắn. hắn có thói quen lưu tin nhắn chat nên trong đó có quá nhiều tìm mãi mới thấy. Công nhận là khả năng tám của mình trong đó có phân nửa là tin nhắn của nó! Tìm được rồi nick Thu Hường đây rồi ! Tận hơn 300 lượt chat ... ấn vào, nó nhìn được mấy dòng cuối chỉ có ừm, ok tôi sẽ giúp của Hường với lời cảm ơn trước bye bye của hắn.

Nói chuyện khách sáo thế này thí ma nào nó đổ, đúng là đồ ngốc mà - nó tự bình luận 1 câu.

Mà giúp cái gì nhể ? tò mò quá. Nó ấn lên xem từ đầu. Hắn nói hắn thích một người nhưng không dám nói ra, không biết bày tỏ. Á, Sao giống đặc nói với nó thể nhể???? !

Quyết định đọc tiếp .. câu chuyện chỉ xoay quanh người con gái bí ẩn đó, nó nhận ra theo miêu tả cảu hắn thì không giống Hường chút nào cả, mà... lại ... giống...!!!!! Có cái gì đó vui vui trong lòng nhưng ngay sau đó bị lấp bởi nhận ra đó như là 1 trò đùa của hắn. Hắn không nói tên người con gái kia nhưng nó nhận ra qua sự miêu tả của hắn và có lúc trong đoạn nói chuyện hắn nhắc đến " bà già" – hắn đã gọi nó trước kia ( sau vì nó không thích bị gọi như vậy nữa ). Còn khi nới với nó, hắn thừa nhận người đó là Hường, chỉ khác chỗ đó và chỗ cho nó mật khẩu để đọc. Đùa kiểu gì quá zậy chứ ! Thật sự rất bực mình nhưng nó cố gắng đọc hết cá tin nhắn xem thế nào. Đọc những lần chat tiếp theo của 2 người đều nói về người đó, lần gần đây nhất là kế hoạch tỏ tình của hắn, hắn là người nêu ý kến. Hắn muốn gây bất ngờ cho người đó. Nó đọc mà cảm thấy bị động đến lòng tự trọng của mình, hắn đang đùa ư ? kể cả nhưng lời hôm qua ? hắn thực sự thích Hường hay là nó hay chẳng thích ai cả? Nhưng sao hắn lại cho nó đọc nhể? Nó suy nghĩ và cố đọc nốt phần sau. Hắn muốn gây bất ngờ cho cô gái đó, nhưng ko phải Hường thì là ai?

Kế hoạch: " Hắn: Tôi lấy bà làm bia đỡ đạn được chứ ?

Hường: Có gì đâu giúp được ông là tôi vui rồi

Hắn :Chả biết người ta có thích mình không nữa

Hường: Tôi nghĩ là cứ cho cô ấy đọc những dòng này đi, chắc sẽ hiểu và bất ngờ lắm đấy !

Hắn: Ồ, ý kiến hay đấy ! chắc "bà già" bất ngờ lắm đây

Hường: Chắc là sẽ đọc đến đây, cô gái làm điên đảo lớp trưởng của tôi ơi hãy vui vì có 1 người yêu quý mình như thế nhá ! bạn thật may mắn đó

Hắn: Nhờ đây tôi cũng nói luôn "Bà già ơi, tôi thích bà từ lâu rồi nhưng không dám nói. Bà nói thích tôi trước rồi đấy nhớ, thế nên đây chỉ là lời đáp trả thôi hehe "

cảm ơn Hường nhiều nhá

Hường: có gì đâu, được đọc cả lời kia là vui rồi ! trên đời ngoài 2 người còn có tôi biết nữa ........"

Nó làm rơi luôn cái điện thoại trên tay làm cả lớp quay xuống, may mà có cái vỏ bên ngoài máy xịn nên không làm sao mạng vẫn chạy. Nó đơ mất mấy giây, máu chảy lung tung đầu không chịu vận động. Rồi hắn bước vào ngó nó đầu tiên, nó thấy hắn giả vờ cười chứ không biết làm gì hơn! Không cần hắn hỏi nói tự nói :

- Đọc rồi - à ừm .. đọc hết chưa

- hết rồi

- Không hiểu à?

- Ô nghĩ tôi là ai chứ ! Cơ mà tôi còn trẻ lắm, chưa muốn làm bà già đâu !

- Là " bà già " của riêng mình tôi là được rồi !

Ngay sau đó có tiếng đấm lưng thùm thụp, cả tiếng cười của 2 đứa nào đấy hòa chung trong tiếng huyên náo của phiên "họp chợ"

Một bàn tay đang nắm một bàn tay ........

DUYÊN ĐÃ HẾT THẬT RỒI

Tác giả: Khôi Nguyên

Phải vậy thôi! Duyên đã hết rồi...


- Chị đi siêu thị muộn thế ạ

Cô quay lại, là chị dọn dẹp văn phòng, chị khác quá so với khi mặc bộ đồng phục của nhân viên vệ sinh.

- Vâng, em ngồi trên phòng xem mãi tivi chán quá.

Chị tên là Huyền, Cô thấy cũng chững chạc nên gọi là chị chứ không biết tuổi. Huyền cũng vì lịch sự mà gọi Cô là chị, xưng em. Huyền đang đi với một cậu nhóc 2, 3 tuổi gì đó vắt vẻo ngồi trên chiếc xe đẩy.

- Chào Cô đi con.

Cô tiện tay với lấy túi thach hoa quả quay sang hỏi " Cháu thích cái này không?", Huyền có vẻ ngượng ngùng từ chối sự thân mật hơi đột ngột của một người khác hẳn mình.

Cô hiểu nên tự chọ mấy thứ nữa trẻ con thường thích cho vào giỏ rồi đi song song với hai mẹ con nói chuyện xã giao. Dù sao thì ở thành phố lạ này Cô cũng không có bạn, mà có lẽ còn khoảng 2, 3 tuần nữa Cô mới xong công việc ở đây để về nhà.

- Công ty có tuyển nhân viên tạp vụ không chị. - Huyền rụt rè hỏi.

Thư gửi bố

Gửi bố- người con yêu.

Bố à , đây là bức thư con viết ra ,nó sẽ k có địa chỉ người gửi và có lẽ cũng sẽ k mang địa chỉ người nhận. Bởi nó đc viết ra từ tấm lòng rất mực thành kính của con dành cho bố. Lật từng trang kí ức bao kỉ niệm ùa về con tìm gặp bố con - người bố thật đỗi hiền từ và cao cả đến mức lạ kì. Con nhớ... mỗi lần con đi chơi về muộn , con sợ bóng tối sợ màn đêm và cả sợ ma. Rồi con khóc. Thế là bố hiện lên như ông tiên trong truyện cổ tích , bố dắt con.đi trong màn đêm tối thui từng bước chân bố tỏa ánh sáng lạ kì. Một ý nghĩ hiện ra trong đầu con nhưng vs bao sự ngạo mạn của một đứa trẻ : "hỡi những linh hồn cô đơn kia,, ta k sợ các ngươi đưa ta đi , bố sẽ bảo vệ ta vì bố yêu ta và vì các ngươi k có bố ". Con chợt bật cười khi nhớ lại điều ấy , nhưng bố ơi đến bây giờ con vẫn nghĩ như thế bố à.




Mưa đang rơi... những giọt mưa mát lạnh đang rơi xuống cuốn con về những ngày mưa của nhiều năm trước. Đó là đoạn đường dài trong những ngày mưa tầm tã , bố kiên trì chở con trên chiếc xe máy cũ kĩ đến trường. Con rúc dưới tấm ni lon như những chú gà rúc đầu vào cánh mẹ. Một hơi ấm len lỏi vào thân xác cho con một cảm giác an toàn , và rồi con ước cứ đc mãi như thế. Bố ơi đã thật lâu rồi con k còn cảm giác đc bố nấu cho con những khi con trốn mẹ xem phim. Con nhớ nụ cười ấy lời nói ấy : " suỵt, khẽ thôi, ra xem phim đi bố nấu cho" và con sung sướng lẻn ra ngoài những lúc ấy bố thật tuyệt vời. Bố yêu ơi, con muốn viết nhiều hơn nữa nhưng có lẽ con k đủ thời gian mất rồi bố à. Bánh xe của giường bệnh đang đưa con vào căn phòng có hộp đỏ trên cánh cửa ấy. Hình như con sắp gặp mẹ con rồi. Con xin lỗi vì đã rời bỏ bố để đến vs mẹ và con cũng cảm ơn bố rất nhiều.

Con yêu bố . Con yêu.


Của một bạn tên Mink Hien Lee cung cấp

KHO BÁU DƯỚI LÒNG ĐẤT

Mẹ tôi là người thích lưu giữ mọi đồ vật cũng như niềm vui thú trồng trọt thừa hưởng từ ông ngoại. Sau khi cưới nhau, bố mẹ mua nhà ở California và chuyển đến sống ở đó nhưng thói quen tiết kiệm vẫn còn. Bằng xẻn và cuốc, khu vườn cằn cỗi dần dần xanh tốt với đầy đủ những cây lê, hạnh, ổi, hoa hồng, loa kèn...

kho báu dưới lòng đất


Trong nhiều năm làm việc trong vườn , mẹ đã đào một số món đồ chơi hỏng bị ai đó bỏ đi. Chú lính nhựa cầm súng đã sứt họng, các chàng cao bồi cưỡi ngựa bị gãy chân, những viên bi rạn nứt.

Phần lớn những người sẽ ném những món đồ chơi hỏng này vào sọt rác nhưng mẹ lại xem chúng như báu vật. Khi anh em chúng tôi trêu mẹ về việc này, mẹ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu và mỉm cười.

"Các con hãy nghĩ đến ngôi nhà cũng có lịch sử riêng của chúng. Phải có con trẻ của ai đó đã từng sống và trưởng thành ở đây." - Mẹ thường bảo như thế.

mẹ tôi luôn có thói quen cất giữ những món đồ chơi cũ

Những món đồ chơi tìm được trong vườn được mẹ lau sạch bùn đất rồi nhẹ nhàng cất vào trong một hộp đựng giầy đặt trên kệ phía trên máy giặt. Năm này sang năm khác, chúng chiếm không gian và bám đầy bụi nhưng mẹ không chịu đem bỏ đi.

Mẹ biết rằng có một đứa trẻ đã từng xem những chú lính nhựa, chàng cao bồi, và các viên bi này như là báu vật. Và chỉ riêng điều này cũng khiến chúng đủ tầm quan trọng để được lưu giữ.

Một ngày nọ, có một người lạ trạc tuổi trung tuần đến gõ cửa nhà chúng tôi . Ông tự giới thiệu về mình với chút bối rối :

"Tôi lớn khôn từ ngôi nhà này, tôi ra thị trấn vì tang cha và cảm thấy nhớ về quá khứ của mình. Bà có phiền nếu tôi dạo quanh ngôi nhà ?" - Ông giải thích.

Mẹ thở dài biểu hiện sự thương cảm và nói : "Tôi tin rằng mình đang giữ một ít đồ vật thuộc về ông". Nói xong mẹ ra phía sau nhà, mang chiếc hộp và đưa cho người khách lạ.

Lấy làm khó hiểu, ông mở nắp rồi thở hắt vì kinh ngạc khi những món đồ chơi thuở bé của mình vẫn còn được giữ gìn cẩn thận. Ngập tràn cảm xúc ùa về từ ký ức, ông lắp bắp cảm ơn trong đôi mắt nhòe lệ.

Mẹ mỉm cười. Mẹ luôn hiểu rằng sớm hay muộn, những kho báu trong khu vườn sẽ lại được cần đến. Như những hạt giống ngủ quên, ký ức nằm trong món đồ chơi chỉ chờ đúng lúc để đâm chồi.
DBS M05479
Quang Cao