Thứ Ba, 17 tháng 7, 2012

Đóa hoa cuối cùng

Cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đến làm thuê cho một cửa hàng bán hoa tươi của một phụ nữ tầm tuổi trung niên. Nhìn qua, ai cũng có thể đoán ra ngay, cô gái là người tỉnh lẻ ra thành phố làm thuê kiếm sống. Cô làm việc rất cần mẫn, không lúc nào cô ra khỏi cửa hàng, trừ những lúc bà chủ sai đi mua bán, hay ra chợ, còn thì cô ở trong cửa hàng luôn tay, luôn chân, không đứng thì ngồi bó hoa, tỉa lá. Khi vắng khách hoặc khi đã bán hết hoa, cô lại ngồi đan lẵng hoa. Những cái lẵng hoa ra đời từ đôi bàn tay của cô, khách hàng ai cũng thích. Bà chủ rất hài lòng và tin tưởng vào cô gái làm thuê này.


Cái cửa hàng hoa bé nhỏ này nằm trên một phố nhỏ vắng vẻ. Tuy hẻo lánh nhưng hàng bán rất chạy. Cửa hàng ở gần một trường đại học nên khách hàng chủ yếu là sinh viên. Bây giờ là thời đại của hoa tươi. Trong một năm, có biết bao nhiêu là ngày mà sinh viên cần đến hoa. Nào là sinh nhật, Noel, ngày Tình yêu, ngày Nhà giáo, ngày hò hẹn của những cặp tình nhân… Tất cả đều cần đến hoa tươi. Các cô gái thường kéo nhau từ ba, đến năm người, ríu rít đến hàng hoa. Những ngón tay búp măng xinh xắn của các cô kén đi, chọn lại tìm những đóa hoa thật đẹp để đem tặng người mình yêu mến. Họ nói cười vui vẻ từ lúc đến đến lúc về. Đi xa rồi mà tiếng cười vẫn còn đọng lại trong cửa hàng hoa. Các chàng trai sinh viên thường đi mua hoa một mình. Anh nào cũng lặng lẽ đứng ngắm từng bông rồi mới hỏi mua, trả tiền xong, cầm lấy bông hoa và đi ngay.


Trong vô số những chàng sinh viên đến mua hoa của cửa hàng, có một người khiến cô gái chú ý. Anh chỉ đến cửa hàng hoa vào ngày cuối tuần. Anh chuẩn bị sẵn những đồng tiền lẻ, rồi vừa đưa tiền vừa rút lấy một bông hoa cắm trong xô nước. Anh sinh viên này dong dỏng cao, người gầy, chân mang đôi giày vải cũ rích, gương mặt xanh xao. Nghe giọng nói, cô biết ngay anh là người nơi khác đến thành phố này học đại học.

Không hiểu sao, có đến cả tháng trời, anh ta không đến mua hoa, khiến cho cô gái cũng cảm thấy lòng bâng khuâng nhớ. Cô gái nghĩ: “Con trai mua hoa chỉ là để tặng người bạn gái mình yêu. Chắc anh ta cũng đang yêu. Bây giờ chắc tình yêu tan vỡ, họ đã chia tay nhau, nên anh không cần mua hoa nữa. Kể cũng buồn. Buồn thật đi chứ. Yêu nhau, hôn nhau rồi lại chia tay nhau, có lẽ đó là điều đáng buồn nhất trên đời này. Cô cũng buồn thay cho anh, nhưng cũng thấy mừng cho anh. Từ nhà quê ra thành phố học, tiền nong không có, chắt chiu từng hào, từng xu đến tiền cơm hằng ngày cũng còn phải lo từng bữa. Thế mà dành dụm được hào nào lại đem mua cái thứ xa xỉ này. Rõ là lãng phí. Thôi thì chia tay cũng tốt”.

Nhưng mấy ngày sau, anh sinh viên nọ lại tiếp tục làm cái việc đến cửa hàng mua hoa vào ngày cuối tuần. Anh ta chỉ mua một đóa hồng. Cứ thế mấy tháng liền, ngày cuối tuần nào anh cũng đến cửa hàng mua hoa.

Thế rồi bẵng đi một thời gian dài không thấy anh đến mua hoa nữa. Cô gái nghĩ: “Nếu anh ta còn đến đây mua hoa, mình sẽ khuyên anh ta nên chăm chỉ mà học hành, đừng lãng phí tiền như thế!”.

Những lúc không có khách đến mua hàng, cô gái thường nhìn về phía cổng trường đại học ngóng chờ anh. Thế rồi một hôm, khi đi ra hiệu sách mua sách kỹ thuật cắm hoa, cô gặp anh. Anh đang ôm trên tay một chồng sách. Vì thiếu tiền mua sách, lại sợ người ta mua mất, nên anh đang thương lượng với chủ cửa hàng cho anh được thế chấp bằng một tập vé cơm của quán cơm nọ, rồi anh sẽ mang tiền ra chuộc lại. Cô gái đến gần nghe biết hết đầu đuôi câu chuyện, nên đã trả tiền hộ anh. Họ quen nhau từ đó…

Ngày hôm sau, anh mang tiền ra cửa hàng hoa trả cho cô gái. Cô gái không nhận. Anh lại mua một đóa hoa hồng. Cô gái nói giọng vừa có ý trách móc vừa chân thành:

- Đừng mua làm gì anh ạ!

Thật không ngờ, anh sinh viên nói:

- Đóa hoa này anh mua tặng em!

Cô gái hiểu ánh mắt người con trai kia muốn nói gì. Má cô ửng đỏ, mắt ngân ngấn nước. Cô nhận lấy đóa hồng từ tay anh, rồi trân trọng cắm vào lọ hoa.

Anh sinh viên ra về, còn lại một mình, cô gái nghĩ ngợi lung tung, khóc đấy rồi lại cười đấy. Sáng sớm hôm sau, cô rút bông hoa cắm trong lọ ra để vào xô cùng với các bông hoa khác để bán. Không thấy bông hoa cắm trong lọ hoa nữa, anh hỏi:

- Đóa hồng anh tặng em đâu rồi?

Cô gái trả lời không một chút tình cảm:

- Bán rồi! Cuộc sống cơm cần hơn hoa anh ạ!

Cô nghĩ rằng: “Chỉ có nói như thế thì mới dập tắt được ý nghĩ của anh ấy!”. Cô cho là mình không xứng đáng với sinh viên, những con mọt sách sinh viên thì biết làm gì ra tiền. Nghe cô gái nói, anh đứng lặng đi nhìn cô rất lâu và thấy nơi khóe mắt cô gái đã ngân ngấn nước.

Anh không nói gì và bỏ đi…

Mùa xuân năm sau, anh lại đến. Lần này trông anh béo tốt, khỏe mạnh, gương mặt hồng hào. Anh ngỏ lời mời cô đi đến một cửa hàng bán hoa tươi khác. Khi hai người đến cửa hàng hoa, anh lấy từ túi áo ra một chùm chìa khóa đưa cho cô gái và nói:

- Đây là cửa hàng của anh. Anh muốn mời em đến làm chủ cửa hàng.

Như sống trong mơ, nước mắt cô trào ra. Cô không sao nói lên lời. Anh thong thả kể cho cô nghe:

- Sau khi tốt nghiệp đại học, anh đã xin được việc làm. Nửa năm sau, vừa tiền lương vừa tiền đi làm thêm, anh đã dành dụm được đủ tiền để thuê được cửa hàng ở mặt phố này. Mở cửa hàng bán hoa tươi, anh mới mơ ước tìm một người con gái chăm chỉ, cần cù chịu học và hiền hậu làm chủ…

Một thời gian sau, họ cưới nhau. Đêm tân hôn, cô gái áp má vào ngực chồng hỏi:

- Sao anh lại yêu em?

Anh nói:

- Sau khi mua rất nhiều những đóa hồng ở cửa hàng của em, anh mới nhận ra rằng em chính là đóa hồng cuối cùng của anh.

Cô gái ôm choàng lấy chồng. Hai cặp môi nóng bỏng dính vào nhau. Họ rất hạnh phúc bên những đóa hồng.

Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người đều ra trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều. Đúng vậy.

Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân.

Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy. Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm. Ai cũng nghĩ rằng cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ có khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.

Một ngày kia, khi cô gái đi qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai đã không may gặp tai nạn. Vì lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên đã vội vã băng qua đường mà không để ý. Một chiếc xe ô tô đã đâm vào cô khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho cô biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay.

Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô, khi anh thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi được biết cô vĩnh viễn mất đi một cánh tay anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa.

Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng khi vào thăm cô. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao? Cô gái đã vì chàng trai mà hi sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có.

Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới có một lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: “Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không? Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?”. Trong bức tranh hoạt hoạ, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng.

Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm ngàn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể kinh qua được sóng gió cuộc đời? Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ “mãi mãi”, nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp?

Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi…

“Khi đại nạn đến, anh có thể nắm chặt tay em không?”

Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

DBS M05479
Quang Cao