Thứ Năm, 28 tháng 6, 2012

Cây Ớt - sự chờ đợi ngu ngốc

Thời gian thất nghiệp, rất vô tình, anh luôn gặp phải những cơn mộng mị đến nghẹt thở. Đêm nay cũng vậy, đang ngủ đột nhiên anh bật khóc nức nở. Chị thức giấc rồi bật đèn, trông thấy anh đang úp mặt vào tường. Anh khóc ngon lành như một đứa trẻ. Chị ngồi xuống cạnh anh, ôm lấy bờ vai đang run lên từng chặp theo tiếng khóc: "Anh! Có chuyện gì thế?".

Lập tức, anh nắm lấy bàn tay chị, giọng ướt mèm: "Em không được rời xa anh, phải bên anh mãi mãi". Rồi như bình tĩnh hơn, anh thủ thỉ: "Anh vừa nằm mơ, thấy mình đi làm về và không còn thấy em ở nhà…" Chị nghe xong liền ôm anh vào lòng, dỗ dành bằng chất giọng ngọt mềm: "Em vẫn ở đây với anh mà, có đi đâu đâu!".

Ấy vậy mà chị đã không giữ được lời hứa của mình. Khi đó, anh và chị kết hôn đúng vừa tròn 3 năm.

Hôm đó là một ngày chủ nhật. Vừa kết thúc bữa ăn sáng xong thì chị bảo: "Anh à! Em rất thích ăn ớt, anh đi kiếm vài cây về trồng trong nhà giúp em đi". Thường, anh vẫn đáp ứng mọi yêu cầu của chị nhưng vẫn bảo: "Ngoài chợ có thiếu đâu. Em trồng làm gì cho mệt!". Chị bảo: "Không. Em thích ăn ớt do tự tay mình trồng kia".

Anh vui vẻ lên đường. Có lần ra công viên, tình cờ anh trông thấy ở góc công viên có một cây ớt với những quả ớt đỏ chi chít, mới nhìn không khác gì những bóng đèn nháy được mắc lên cây đào hay cây mai mỗi dịp Tết đến. Anh liền chạy xe tới công viên. Và quả nhiên, ở đó đang có những cây ớt con mọc lên. Anh chọn hai cây mập mạp nhất, cho vào một túi ni lông rồi quay xe về.

Anh háo hức tìm chị khoe chiến lợi phẩm. Phòng khách chị không ngồi. Phòng bếp cũng không có chị. Chỉ còn phòng ngủ. Anh rón rén mở cửa phòng ngủ nhưng phòng vắng tanh. Quái, không biết chị đi đâu?

Anh liền quay ra, đợi trưa chị về. Nhưng khi anh vừa ra phòng khách, liền trông thấy trên chiếc bàn uống nước có tờ giấy gấp tư được dằn dưới một chiếc cốc thủy tinh. Anh vội vàng cầm tờ giấy lên xem. "Chào anh! Em đi lần này không biết khi nào gặp lại".

Anh thấy bủn rủn hết cả chân tay. Giấc mơ ngày nào đã trở thành hiện thực. Lúc này, anh muốn khóc mà không làm sao khóc được. Hai mắt ráo hoảnh chăm chắm nhìn vào tờ giấy. Chỉ có ngực trái là đau thắt.

Em không được rời xa anh

Sực nhớ ra hai cây ớt, anh liền đi tới góc nhà cầm túi ni lông lên, dự tính sẽ đập nát tất cả. Nhưng rồi anh khựng lại. Chị bảo "không biết khi nào gặp lại" chứ đâu phải sẽ không bao giờ gặp lại. Anh mà đập hai cây ớt này đi, mai mốt chị về lấy ớt đâu cho chị ăn. Nấu cá đồng mà không có ớt, tanh lắm!

Anh hớn hở xuống bếp, cầm con dao đi ra trước nhà, lựa nơi có nhiều ánh sáng rồi bắt đầu dùng dao xới đất. Xới đất xong anh lại vào nhà lấy một ít kali để bón lót. Mấy ngày sau, chẳng hiểu sao cây bên trái lại héo rũ rồi chết. Anh dồn công sức vào cây ớt còn lại. Đó là một cây ớt chỉ thiên, vì lần đó ra công viên, anh thấy quả của nó quay lên trời. Anh thầm mừng trong bụng. Chị thích ớt phải cay thì ớt chỉ thiên là lựa chọn số một!

Nghe người ta mách nước, anh còn đi xin phân gà mục về bón cho cây vì như vậy, quả ớt sẽ càng cay hơn. Thỉnh thoảng, anh cũng tỉa bớt cành lá cho đỡ rậm. Hai tháng sau, cây ớt cho ra những bông hoa trắng li ti. Anh ngắm nhìn hoa không chán mắt, hồi hộp đợi chờ ngày cây ra quả. Đến tháng thứ ba thì những quả ớt bắt đầu chín đỏ. Từng quả ớt đâm thẳng lên trời, láng mướt.

Anh sung sướng vừa ngắm nhìn những quả ớt đỏ rực vừa chờ đợi. Sự chờ đợi kéo dài từ mùa ớt này sang mùa ớt khác. Được mấy năm thì cây ớt mẹ khô quắt và chết. Khi đó đã có một lớp cây con kịp nhú lên do những trái ớt không người hái rụng xuống. Anh chọn ra một cây con mập mạp nhất để làm giống, còn lại thì cắt bỏ. Và cứ vậy, cây con này lớn lên, cho trái rồi thành cây mẹ...

Một buổi sáng, có người đàn bà sang nhà chơi. Vừa bước vào cổng, trông thấy cây ớt chỉ thiên ở góc nhà, chị đã xuýt xoa: "Chà, nhà anh có cây ớt sai quá! Lát cho tui mấy quả về kho cá nha anh!". Lúc đó, anh vội vàng chạy lại, miệng liến thoắng: "Không được. Không được. Để đó, mai mốt vợ tôi về, vợ tôi ăn. Vợ tôi thích ăn ớt lắm!".

Người hàng xóm liền quay gót ra về. Không thèm nhìn anh đang hí ha hí hửng bên cây ớt...

Lại một buổi sáng, sau rất nhiều buổi sáng mà người đàn bà sang chơi, có thằng bé con chừng 6 tuổi, thập thò ngoài cổng. Từ mấy năm nay, ông và nó - một già một trẻ nhưng cả hai vẫn là đôi bạn thân với nhau.

Bởi vậy, khi nghe thằng bé cất giọng: "Ông ơi. Mở cửa cho cháu với", ông nhanh chóng ra mở cổng. Thằng bé đi vào, trông thấy cây ớt trĩu quả, quả nào quả nấy đỏ rực, thích thú lại gần. "Hôm nay cây ớt có nhiều quả chín quá ông ạ! Tẹo nữa, ông cho cháu xin mấy quả, cháu mang về cho bố với ông nhé!".

Ông lão vội vã chạy tới, hai tay vòng lấy cây ớt. "Không được. Không được. Để đó mai mốt về, bà ấy còn có ớt mà ăn".

Thằng bé thấy ông lạ quá, sợ hãi chạy về nhà. Sau lưng, ông lão vẫn chăm chắm nhìn cây ớt một cách say sưa...

Đã cuối mùa ớt. Chỉ còn hai trái ớt cuối cùng sót lại trên cây. Bần thần, ông lão đưa một trái lên miệng cắn thử. Lập tức, vị cay xộc lên tận óc khiến ông ho sặc sụa. Mồ hôi vã ra, ướt đằm cả khuôn mặt. Nước mắt cũng theo đó mà chảy tràn trên hai khóe mắt.

Ông cứ gập người xuống và ho, cho đến lúc kiệt sức và nằm gục xuống đất. Trước lúc nhắm mắt, ông trông thấy một quả ớt đỏ đã chín khô quắt, nhẹ nhàng rụng xuống...

Không có nhận xét nào:

DBS M05479
Quang Cao